Bài chia sẻ của Xuân Noãn, một học viên ở Tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 04-01-2013] Tôi là một giáo viên đã nghỉ hưu và hiện tôi 70 tuổi. Tôi đã dạy học ở các khu vực nông thôn trong một thời gian dài. Để chăm sóc đứa cháu trai bé bỏng của mình, tôi đã chuyển lên thành phố vào năm 1993. Từ khi còn nhỏ, tôi yếu ớt và thường xuyên ốm đau, đặc biệt vào mùa đông. Mỗi đợt ốm kéo dài một hoặc hai tháng. Uống thuốc và tiêm thuốc đều ít có tác dụng. Đôi lúc, tôi cũng phải chịu đựng sự đau đớn về thể xác, đau đớn đó sẽ lan sang các bộ phận khác trong cơ thể tôi ngày này qua ngày khác. Tôi cũng dùng nhiều liệu pháp đặc trị khác nhau để giảm bớt sự đau đớn, vì vậy toàn bộ thân thể tôi đầy các loại thuốc mỡ màu đen. Sau đó, tôi bị rối loạn nhịp tim và suy nhược mãn tính.
Thậm chí tệ hơn thế, vào mùa thu năm 1989, ở tôi đã xuất hiện một biểu hiện lạ thường: một buổi sáng, tôi bị ốm rất nặng. Tất cả các khớp tay tôi bị sưng lên. Tôi không thể duỗi được các ngón tay ra. Ngay sau đó, một số khớp khác đã sưng lên. Khi tôi đi bộ, chân của tôi bắt đầu đau. Bệnh tình nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn. Một vài tháng sau đó, hầu hết các khớp của tôi đều bị sưng – các ngón tay của tôi sưng to gấp đôi mức bình thường. Hàng xóm của tôi đến thăm tôi, và họ đã nói với tôi rằng có một người ở làng khác cũng mắc bệnh tương tự. Ông ấy đã phải chịu đau đớn vô cùng và đã đi khám nhiều bác sĩ, cuối cùng cũng qua đời vì bệnh này một vài năm sau đó. Gia đình tôi đã lo lắng cho mạng sống của tôi và làm hết sức mình để tìm ra phương thức điều trị y tế tốt nhất mà cố gắng chữa trị cho tôi.
Ngay từ đầu, tôi liên tục vừa uống thuốc và tiêm tĩnh mạch. Cả Tây y lẫn Trung y cổ truyền ban đầu có thể làm giảm sưng và giảm đau trong thời gian ngắn,nhưng dần dần thuốc đã trở nên ít tác dụng. Kết quả là, chỗ sưng tấy và đau đã liên tục xuất hiện lại.
Tôi đã đi khám các bệnh viện thị trấn địa phương và bệnh viện huyện nhưng không bác sĩ nào biết bệnh của tôi là bệnh gì. Khi đến bệnh viện chỉnh hình nổi tiếng của thành phố, bệnh của tôi được chẩn đoán là một trường hợp điển hình của viêm khớp dạng thấp. Hai bệnh viện lớn khác đã cho kết luận tương tự. Thời điểm đó, đây là bệnh hiếm gặp, và không có thuốc đặc hiệu nào có thể chữa khỏi.
Một vài người đã nói với tôi về một bác sĩ Trung y nổi tiếng ở thị trấn khác chuyên về loại bệnh này. Con gái và cháu trai tôi đã đưa tôi đến đó. Khi chúng tôi đến, nhiều bệnh nhân đang đợi được vị bác sĩ này chữa trị đã khen ngợi khả năng chữa trị của ông.mình. Bởi vì chúng tôi từ xa đến, nên bác sĩ đã ưu tiên cho phép tôi chen ngang và tiến hành khám cho tôi. Bác sĩ đã hứa rằng sau hai đợt điều trị bệnh tôi sẽ khỏi. Tôi sung sướng mang thuốc về nhà. Tuy nhiên, thảo dược Trung Quốc cổ truyền này chỉ làm giảm sưng khớp và giảm đau trong thời gian lâu hơn các thuốc khác một chút, và nó không thể chữa khỏi bệnh. Sau đó, tôi đi khám ở bệnh viện khác. Giám đốc của bệnh viện, gần đây mới tham dự hội thảo quốc tế về xương khớp, đã nói rằng hiện nay không có cách nào điều trị đặc biệt để có thể chữa khỏi bệnh. Viêm khớp dạng thấp được coi là “ung thư khó chữa.” Sau đó, tôi hoàn toàn mất hết hy vọng và từ bỏ việc tìm kiếm các các bác sĩ.
Bệnh của tôi phát triển nhanh chóng. Các ngón tay, cổ tay, và cánh tay của tôi đã biến dạng và teo đi. Sự đau đớn không thể chịu đựng càng trở nên trầm trọng hơn đi. Tôi vật lộn từng ngày – mỗi ngày như tưởng chừng dài như cả năm đối với tôi. Sự đau đớn hành hạ gần như đã khiến tôi mất hy vọng vào cuộc sống.
Năm 1995, tôi được giới thiệu và bắt đầu luyện Pháp Luân Công, nhờ đó mà có một cuộc sống mới. Tôi may mắn được nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Tế Nam. Tôi cũng đã tham dự khóa học chín ngày để xem băng ghi hình các bài giảng của Sư phụ.
Tôi đã có được cuốn Chuyển Pháp Luân vô giá. Sau khi chăm chú nghe giảng, xem băng, và đọc sách, tôi cảm thấy rằng thế giới quan của tôi đã thay đổi. Tôi đã đặt ra những yêu cầu nghiêm ngặt cho bản thân để làm một người tốt. Cũng thời gian đó, tôi vui sướng luyện tất cả năm bài công pháp Pháp Luân Công hàng ngày. Khi tâm tính của tôi liên tục đề cao, thân thể tôi cũng nhanh chóng thay đổi. Đau đớn dần dần biến mất, và các khớp sưng của tôi cũng dần dần giảm bớt và có thể duỗi ra. Chưa đầy 06 tháng, từ một người ốm đau và bất lực, tôi đã trỏe nên mạnh khỏe giống như một thanh niên trẻ. Để mua được máy tích điện cho điểm luyện công, tôi đã đạp xe hàng chục dặm vào một buổi sáng và dạo quanh nhiều trung tâm mua sắm. Trên xe đạp tôi cảm thấy như thể tôi đang bay, và khi đi bộ lên cầu thang tôi cảm thấy như thể ai đó đang đẩy tôi lên.
Tôi sống trong một căn hộ ở tầng sáu. Để lấy được nước, tôi cần phải đi xuống tầng năm. Tôi dễ dàng xách hai xô nước (mỗi xô khoảng 15 kilogam (33lb)) lên và xuống cầu thang mà không cảm thấy khó nhọc. Mỗi buổi sáng, tôi chạy bộ hết con đường tới công viên để tham gia luyện công nhóm. Tại công viên, có một gian hàng ở trên đỉnh đồi. Tôi đã chạy lên và xuống 72 bậc và không cảm thấy mệt hay thậm chí cần phải lấy hơi. Tu luyện Pháp Luân Công đã khiến tôi thực sự được trải nghiệm một thân thể nhẹ nhàng, không bệnh tật.
Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi. Chính Sư phụ Lý Hồng Chí từ bi, vĩ đại đã kéo tôi ra khỏi cái chết cận kề và ban cho tôi một cuộc đời mới. Hàng ngàn lời và nhiều hơn thế cũng không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi với Sư phụ. Tôi chỉ sống theo những yêu cầu của Đại Pháp, làm một người tốt, một người tốt hơn nữa, và một người phi thường. Bất kể khổ nạn nào tôi gặp phải, bất chấp tà ác bức hại Đại Pháp như thế nào, tôi sẽ tu luyện Đại Pháp một cách kiên định để xứng đáng với hồng ân cứu độ của Sư phụ.
Tôi muốn dùng trải nghiệm của cá nhân tôi để nói với thế giới: Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Đừng tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc). Tôi hy vọng rằng bạn sẽ có một tương lai tươi sáng.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/4/大法修炼使我摆脱了“不死的癌症”-267395.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/20/138567.html
Đăng ngày 01-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.