Bài viết của Ngật Nhiên từ Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 08-11-2012] Khi tôi bắt đầu soạn thảo thư cho các quan chức này, tôi hiểu thêm về lòng từ bi của người tu luyện. Mỗi câu tôi viết giống như một cuộc trò chuyện trực tiếp. Tôi viết bằng tâm của mình và chứng thực mỗi câu, mỗi từ bằng từ bi. Tôi tránh dùng những từ ngữ quá khích hay bất cứ điều gì có thể gây ra sự tiêu cực ở người ta. Bức thư không chỉ trôi chảy mà còn giống như một bài chia sẻ tâm tình. Các học viên đã nói với tôi rằng những lá thư này làm rung động lòng người.

—Trích từ tác giả

Kính chào Sư phụ!

Chào các bạn đồng tu!

Trong thời gian Pháp hội trực tuyến diễn ra tại Trung Quốc đại lục, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về cứu độ chúng sinh. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Bảo trì tâm từ bi

Cuộc bức hại Đại Pháp tàn bạo đã làm nhiều người mù quáng chống lại Đại Pháp. Nó làm nhiều quan chức trong lĩnh vực hành chính ở Trung Quốc đại lục phạm tội đối với Đại Pháp. Nếu đệ tử Đại Pháp không cứu họ, họ sẽ phải đối mặt với kết cục rất bi thảm. Trong một giấc mơ, tôi đã thấy một hàng dài những quan chức bị một con quỷ đỏ làm nghẹt thở cho đến chết. Tôi cũng thấy cảnh sát quỳ xuống trước mặt tôi và cầu xin tôi cứu họ.

Có rất nhiều trường hợp công an tà ác tra tấn đệ tử Đại Pháp, tôi biết rằng các đệ tử Đại Pháp đã bị đánh đến chết, đánh tới tàn tật, bị lạm dụng tình dục hoặc bị tâm thần sau khi bị bắt vào các bệnh viện tâm thần. Không có lấy một đệ tử Đại Pháp nào, cho dù là những cháu bé vài tháng tuổi hoặc cho đến trên người già trên 70 tuổi, thoát khỏi cuộc bức hại hoàn toàn vô nhân đạo này. Tôi thường òa khóc hay trở nên giận dữ khi đọc những bài báo này. Làm thế nào tôi có thể cứu họ đây?

Tất cả chúng ta đều biết chúng ta nên nghiêm khắc với bản thân mình tu luyện tâm tính theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Vì vậy, tôi ép buộc bản thân mình chịu đựng sự giận dữ và buồn phiền của mình. Khi tôi không thể chịu đựng được tôi nhẩm lại Pháp của Sư phụ. Các nguyên lý của Pháp hóa giải sự giận dữ và lòng thù hận của tôi. Quyền năng của Pháp thật vô biên. Bằng cách này, một lần, hai lần, ba lần, sức mạnh vô biên của Pháp đã giải tỏa được nỗi buồn, oán hận của tôi từng chút từng chút một. Dần dần, tôi có thể bình tĩnh lại. Dần dần, lòng từ bi của một người tu luyện Đại Pháp chiếm ưu thế.

Tôi đã có thể điều chỉnh quan điểm của mình. Tôi nhận ra rằng những người bắt cóc và tra tấn các đệ tử Đại Pháp, những người kết án đệ tử Đại Pháp bằng các bản án bất hợp pháp, họ là những người đau khổ nhất! Khi thiên tai kết thúc, khi thời điểm báo ứng đến, họ có thể đi về đâu? Lịch sử lâu dài của nhân loại đã minh chứng điều này: những người bức hại chính tín sẽ phải đối mặt với kết cục bi thảm. Khi tội ác quá lớn, thậm chí các thế hệ tương lai của họ sẽ phải gánh chịu. Xét từ khía cạnh này thì sinh mệnh của ai mới thật đáng thương? Tâm của tôi tràn đầy sự đồng cảm pha một chút thương hại đối với những quan chức quốc gia. Tôi muốn làm thức tỉnh họ để họ có thể tránh phải chịu chung số phận bi thảm như Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác.

Thức tỉnh con người trong mê

Khi tôi bắt đầu soạn thảo thư cho các quan chức này, tôi hiểu thêm về lòng từ bi của người tu luyện. Mỗi câu tôi viết giống như một cuộc trò chuyện trực tiếp. Tôi viết bằng tâm của mình và chứng thực mỗi câu, mỗi từ bằng từ bi. Tôi tránh dùng những từ ngữ quá khích hay bất cứ điều gì có thể gây ra sự tiêu cực ở người ta. Bức thư không chỉ trôi chảy mà còn giống như một bài chia sẻ tâm tình. Các học viên đã nói với tôi rằng những lá thư này làm rung động lòng người.

Về những người mà bức thư nhằm gửi đến, ban đầu tôi bắt đầu từ những tin tức bức hại trong tỉnh của tôi và các tỉnh khác được đăng trên trang web Minh Huệ. Khi tôi biết một vụ bắt cóc diễn ra, ngay lập tức tôi in các bài báo có liên quan, và sau đó viết các lá thư và tin tức bức hại gửi cho những người đã tham gia vào trường hợp này. Sau đó, tôi nghĩ rằng tôi nên gửi một lượng lớn tài liệu giảng chân tướng cho các quan chức nhà nước để thanh lọc các độc tố mà ĐCSTQ đã gieo vào họ. Sau đó, tôi có thể thực sự làm thức tỉnh họ.

Công việc tẻ nhạt bắt đầu. Tôi tìm kiếm thông tin trên mạng mỗi ngày. Ban đầu, tôi không có nhiều kinh nghiệm. Tốc độ download của card mạng rất chậm. Tôi mất rất nhiều thời gian chỉ để chọn các bài báo trên mạng. Thường thì tôi thức tới hơn 1 giờ sáng. Sau đó tôi cài đặt băng thông rộng và đổi sang dùng một máy tính xách tay mới. Tốc độ đường truyền Internet của tôi nhanh hơn và tôi cũng tích lũy được một số kinh nghiệm.

Trong một tháng, tôi đã tập hợp được hơn 40 bài báo bình luận trên trang Minh Huệ. Tôi đã tự tin rằng nội dung lá thư của tôi rất phong phú và có sức thuyết phục. Sau đó, từ thông tin được công bố trên trang Minh Huệ, tôi phân loại các quan chức an ninh công cộng trên địa bàn tỉnh của mình. Tôi lên lịch gửi các lá thư cho họ và đảm bảo rằng mỗi người trong số ấy sẽ nhận được ít nhất 10 lá thư. Để không lặp lại nội dung thư hoặc phung phí tài liệu giảng chân tướng, tôi ghi chép nội dung của từng lá thư. Nội dung thư cũng theo một trình tự: thủ đoạn bức hại, sự độc ác của cuộc bức hại, sự lên án quốc tế, cảnh báo sự báo ứng, v.v.

Đối với các tài liệu giảng chân tướng cụ thể, tôi chọn chúng dựa theo cấp bậc và độ tuổi ước tính của người nhận. Về độ dài của các bài viết, tôi theo một độ dài hợp lý, nhưng không lãng phí giấy. Tôi đặt ra sức nặng tối đa được cho phép trong một lá thư nhưng không vượt quá giới hạn ấy. Với tâm thanh tỉnh, tôi đảm nhận mọi chi tiết tỉ mỉ như là chỉnh sửa, bố cục, in ấn, gấp, cho đến ghi địa chỉ phong thư.

Ví dụ, tôi kiểm tra lại lần nữa các tài liệu đã in ra từng trang một. Nếu tôi thấy một trang bị in nhòe hay nội dung bị nghiêng so với trang giấy, tôi sẽ in lại một trang mới. Tôi sẽ rửa tay trước khi gấp các tài liệu. Tôi chắc chắn rằng rằng nếp gấp không đè vào các chữ để đảm bảo trình bày đẹp. Khi tôi viết địa chỉ lên phong thư, tôi đảm bảo chắc chắn rằng chữ viết của tôi sạch sẽ và rõ ràng. Khi tôi niêm phong phong bì, tôi đảm bảo rằng hồ không dính trên các tài liệu. Sau đó, tôi sẽ kiểm tra liệu phong thư đã được dán kín hoàn toàn chưa và dùng tay vuốt thẳng toàn bộ phong thư. Tới lúc này, tôi nâng niu các lá thư trong tay và cảm thấy rằng nó thực sự rất trân quý!

Khi tôi gửi thư, tôi thường gửi tới nhiều địa chỉ trong vùng và các nơi khác. Tôi đảm bảo rằng các nội dung phong phú nhưng có trật tự. Đôi khi tôi gửi thư từ chỗ tôi, thỉnh thoảng từ các nơi khác. Dù nắng hay mưa tôi sẽ đảm bảo việc gửi thư kịp thời miễn là các bức thư dựa trên các báo cáo thời sự cập nhật từ Minh Huệ. Tôi thường đi tới các thành phố lân cận hay các thị xã để gửi thư. Một khi vụ bắt cóc diễn ra, những người tham gia sẽ nhận được các lá thư giảng chân tướng từ các vùng khác nhau. Họ thường bị sốc.

Dựa trên ước tính sơ lược của tôi, các bạn đồng tu và tôi đã gửi khoảng 10.000 thư giảng chân tướng trong vòng 2 năm. 10.000 lá thư được chuyển tới các thành phố, thị xã và các vùng núi để thức tỉnh các quan chức an ninh công cộng bị mù quáng bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Tất nhiên, những kết quả tốt đẹp cũng cần có những hy sinh to lớn. Trong suốt hai năm, tôi không bao giờ đi ngủ trước nửa đêm, và thường thức tới 1 hoặc 2 giờ sáng. Khi chúng tôi cần phải làm ra một số lượng lớn thư trong một thời gian ngắn, các bạn đồng tu sẽ đến trợ giúp tôi.

Tôi thường nghĩ rằng: Chẳng phải chúng ta đang dùng thiện đối đãi với ác khi chúng ta gửi những lá thư giảng chân tướng cho những người bức hại chúng ta? Ngoài những đệ tử Đại Pháp, ai có thể làm điều này?

Để gửi những lá thư giảng chân tướng trên quy mô lớn, tôi đã học cách thực hiện cuộc gọi từ điện thoại di động của tôi và gửi tin nhắn văn bản cho một nhóm. Trong quá trình này, tôi thường gặp phải những khảo nghiệm về sự kiên trì và ý chí của tôi. Một lần khi tôi thấy một báo cáo trên trang Minh Huệ về một cuộc bức hại nghiêm trọng ở một vùng, tôi ngay lập tức tải về các bài viết và soạn một số tin nhắn văn bản từ các bài báo. Sau đó, tôi tìm số điện thoại di động trong khu vực đó, bao gồm các quan chức an ninh công cộng và các cơ quan khác của chính phủ. Sau đó, tôi sắp xếp những con số thành các nhóm. Mỗi nhóm có rất nhiều số di động. Điều này là để đáp ứng giới hạn cho các tin nhắn văn bản nhóm.

Soạn tin nhắn không hề dễ. ĐCSTQ sử dụng chương trình “lá chắn vàng” để lọc nội dung tin nhắn. Nếu tin nhắn có chứa “đệ tử Đại Pháp”, “Pháp Luân Đại Pháp“, hoặc “Đại Pháp hảo”, tin nhắn này sẽ bị chặn. Do đó, nếu chúng tôi muốn kể một câu chuyện hoặc viết một thông điệp rõ ràng, chúng tôi phải vượt qua khá nhiều trở ngại. Chúng tôi cũng phải suy đi nghĩ lại rất nhiều khi soạn tin nhắn văn bản.

Tôi thường xuyên gửi những tin nhắn như vậy từ các khu vực khác để tránh sự theo dõi và định vị của ĐCSTQ. Nhiều lần, tôi đi một chặng đường dài trong gió lạnh và tuyết, tuy nhiên, không một tin nhắn nào vượt qua sự kiểm duyệt. Tôi cần một máy tính để sửa các tin nhắn gửi cho nhóm. Vì vậy, tôi phải trở về nhà trong gió và tuyết. Sau khi sửa tin nhắn, tôi lại ra ngoài để thử gửi chúng. Nếu không gửi thành công, tôi phải về nhà để sửa chúng một lần nữa. Vì thế tôi đã sửa và thử các tin nhắn hết lần này đến lần khác.

Đôi khi, để vạch trần tà ác một cách kịp thời, tôi đã phải đi bộ trong đêm tối dưới cái lạnh tê tái vào khoảng -40ºC. Sau khi tôi trở về nhà, tôi thấy tuyết trên mặt mình đã biến thành băng.

Khó khăn khi soạn MMS

Một ngày nọ, một bạn học viên từ một vùng khác cho tôi xem tin nhắn MMS của anh ấy (dịch vụ nhắn tin đa phương tiện). Anh ấy nghĩ rằng tôi sẽ khen ngợi anh ta. Tuy nhiên, tôi thấy rằng MMS dài 19 trang, vì vậy tôi đã đưa ra một lời nhận xét ngẫu nhiên: “Cái này dài quá. Liệu một người bình thường có đọc nó không đây?” Anh ấy rất ngạc nhiên, nhưng không nói gì.

Đêm hôm đó anh ấy gửi email cho tôi và nhờ tôi soạn một tin nhắn MMS. Anh ấy thậm chí còn email cho tôi chương trình sửa MMS. Sau đó tôi đã thấy hối hận về nhận xét lúc trước của mình. Tôi thậm chí không biết làm thế nào để gửi tin nhắn MMS, nói gì đến việc soạn thảo một tin nhắn theo dạng này! Tôi nói với Sư phụ trong tâm rằng tôi biết mình đã sai, rằng tôi sẽ không dám nhận xét tùy tiện mà không suy nghĩ, và cầu xin Sư phụ giúp tôi thoát khỏi tình thế khó xử này. Thật bất ngờ, tôi thức dậy vào sáng hôm sau và nhớ lại rằng mình đã gửi MMS suốt đêm trong giấc mơ. Trong giấc mơ của tôi, nhiều người nói rằng tin nhắn MMS của tôi rất tốt. Một số đã hồi âm lại để cảm ơn tôi.

Tôi nghĩ đây là sự khích lệ của Sư phụ. Vì vậy, tôi bắt đầu tìm hiểu cách soạn tin nhắn MMS từ các bài báo được đăng tải. Trong vòng một ngày, tôi đã học được cách soạn MMS. Sau đó, tôi càng ngày càng thành thạo hơn. Sau đó tôi gửi các bài viết bình luận từ trang web Minh Huệ dưới dạng MMS. Một số người, bao gồm cả công an, đã hồi âm để cảm ơn tôi.

Ngay sau khi được biết về một vụ bức hại, tôi soạn một tin nhắn MMS dựa trên trang web Minh Huệ. Sau đó, tôi gửi MMS ngay trong đêm đó để vạch trần tà ác một cách nhanh nhất. Sau đó, tôi soạn các tin nhắn MMS tiếp theo và gửi chúng. Tôi thường xuyên nhận được phản hồi từ những nỗ lực của tôi.

Tin nhắn MMS giảng chân tướng của tôi luôn theo sát các trường hợp bức hại ở khắp mọi nơi. Đặc biệt với các quan chức an ninh công cộng, tôi gửi MMS đi kèm với những hình ảnh phù hợp. Những bức hình đã tạo ra nhiều tác động khá tốt.

Khi tôi gửi MMS cho một nhóm, để tránh sự phong tỏa viễn thông ở Trung Quốc, tôi đã phân loại các số điện thoại khác nhau thành nhiều nhóm khác nhau. Bằng cách này, tôi đã phải xếp các số điện thoại khác nhau vào các thư mục khác nhau. Nhìn chằm chằm vào rất nhiều các con số trong một thời gian dài có thể làm tổn thương mắt hoặc làm con người ta chóng mặt. Đây là công đoạn khó khăn nhất của việc soạn MMS.

Lựa chọn hình ảnh cũng là một bước quan trọng. Một hình ảnh tốt có thể củng cố tác động tổng thể và sức thuyết phục của MMS. Đặc biệt nếu MMS nói về vẻ đẹp của Đại Pháp, chúng ta phải chọn những bức ảnh với màu sắc tươi sáng. Tôi nhận được những phản hồi như sau: một người nào đó nhìn thấy MMS của tôi và nói: “Hãy xem những đệ tử Đại Pháp mới tài năng làm sao!” Tôi biết đó là bởi vì tôi đã làm nó bằng tâm mình. Tôi coi công việc như cứu người, không chỉ đơn thuần là một hạng mục. Khi tâm tính của tôi đáp ứng được yêu cầu của Pháp, sự màu nhiệm của Đại Pháp sẽ triển hiện.

Tôi đã thử nghiệm MMS trên điện thoại di động của mình. Tôi xem lại tác động tổng thể, bao gồm bố trí, kết nối giữa các đoạn, và sức mạnh lời nói của tôi. Tôi kiểm tra lại mỗi MMS 5-6 lần cho đến khi tôi hoàn toàn hài lòng với nó. Thường thì MMS của tôi không có lỗi chính tả.

Tôi sẽ xem xét một cách cẩn thận những sửa đổi của mình để đảm bảo sự chặt chẽ, biểu cảm và tác động của việc giảng chân tướng đã được cải thiện. Tôi xem xét mỗi câu, từ và chữ rất cẩn thận. Sau một thời gian, tôi đã tìm ra một cách tiếp cận khá tốt trong việc giảng chân tướng.

Mỗi tin nhắn MMS phải ngắn gọn súc tích với những chủ đề rõ ràng và hấp dẫn với người đọc. Nếu chúng ta dồn quá nhiều nội dung vào một lá thư, nó có thể trở nên khó hiểu. Đọc giả có thể không biết quan điểm chúng tôi muốn truyền tải. Vì vậy, MMS của tôi thường ngắn gọn. Miễn là nó sẽ giúp cứu độ chúng sinh, tôi không ngại làm thêm việc hay chi nhiều tiền hơn vào việc thử nghiệm MMS – nó đều đáng công sức.

Trong năm tôi soạn tin nhắn MMS, tôi đã có thể thanh lọc bản thân rất nhiều. Tâm tính của tôi đã được tôi luyện. Tôi trân trọng nhiều cơ hội để cứu độ chúng sinh. Tôi soạn rất nhiều tin nhắn MMS tập trung vào các trường hợp bức hại tại địa phương. Khi tôi làm điều này, tôi đã gặp phải sự kháng cự lớn nhất trong tu luyện.

Bất cứ khi nào tôi soạn thảo một MMS trong vùng, tà ác sẽ can nhiễu tôi thông qua những cảm xúc của tôi. Mẹ và em gái tôi đột nhiên như sắp chết. Nhiều lần, tôi không thể rũ bỏ chấp trước của mình. Tôi đã khóc rất nhiều. Tuy nhiên, tôi biết rằng đây là sự can nhiễu của tà ác do chúng sợ những tin nhắn MMS trong vùng, vì vậy tôi đã không bỏ cuộc. Tôi kiên trì trong việc soạn MMS. Ngay khi tôi soạn xong, tất cả các can nhiễu đều tan biến. Và, các phản hồi về MMS rất tốt.

Các bạn học viên mô tả rằng cùng với sự phối hợp nhóm và đề cao tâm tính của chúng tôi, chúng tôi nhìn thấy ánh hào quang phát ra mỗi khi tin nhắn MMS giảng chân tướng được gửi đi – người tốt cảm ơn chúng tôi, và kẻ xấu bị tiêu trừ.

Tôi luyện ý chí và kiên định.

Tôi thường xuyên phải đối mặt với những khảo nghiệm về sự kiên định. Vào những ngày rét, bàn tay tôi sẽ bị đau do cái lạnh sau khi gửi một tin nhắn. Chân của tôi cũng bị đau nhức như thể chân tôi đang bị cắn. Liệu tôi có nên gửi tin nhắn giảng chân tướng? Câu trả lời sẽ luôn luôn là có.

Mặc dù đôi khi cơ thể của tôi không thể phục hồi trong nhiều giờ, tôi không cảm thấy cay đắng. Một lần tôi đã bị sốt cao. Toàn bộ cơ thể của tôi đau ê ẩm. Chấm đỏ nổi lên trên da và thậm chí cả mí mắt của tôi. Tôi thức dậy trong đau đớn. Tâm trạng tôi không được tốt và tôi muốn ngủ trong hai ngày. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về những nguy hiểm mà các quan chức an ninh công cộng phải đối mặt, tôi ngay lập tức đứng dậy và rời khỏi nhà để thực hiện nhiệm vụ nhắn tin MMS như thường lệ.

Khảo nghiệm về nhẫn thường được thể hiện ra trong những mâu thuẫn với những người thường. Một ngày trước Giáng sinh năm ngoái, tôi đã gửi tin nhắn tới một nhóm người dân địa phương. Một người chửi rủa tôi. Tôi đã gửi các tin nhắn giảng chân tướng cho anh ta. Khi tôi rời khỏi nhà để gửi các tin nhắn, vị trí của tôi đã bị các xe công an theo dõi. Tôi suýt nữa bị bắt. May mắn thay, với sự bảo vệ của Sư phụ, tôi nhận ra nguy hiểm trong gang tấc và tránh được sự bức hại. Tôi nghĩ: thời tiết lạnh thậm chí không phải là vấn đề gì. Vấn đề chính là nguy hiểm rình rập ở khắp mọi nơi. Cứu người thật là khó khăn!

Sáng hôm sau, tôi mang các lá thư giảng chân tướng tôi làm đêm hôm trước tới các vùng khác. Tôi gửi các tin nhắn ngắn một lần nữa khi tôi đang chờ xe buýt. Tôi lại nhận được những lời nguyền rủa từ người đó. Anh ta thường không đọc hồi âm của tôi. Anh ta nguyền rủa tôi nhiều hơn. Tôi định gửi tin nhắn trên xe buýt, nhưng tôi đã bị tổn thương bởi những lời chửi rủa của anh ta.

Tôi nghĩ rằng: tôi đã nhịn ăn sáng. Tôi không có nước uống. Tôi thấy lạnh và đói trên xe buýt. Tôi thức đêm để viết thư giảng chân tướng. Tuy nhiên chúng sinh vẫn đối xử với chúng ta như thế này sao? Tôi cảm thấy rất buồn và thê lương… Trước đó tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Tôi không thể bình tĩnh và không gửi tin nhắn nữa.

Sau khi tôi xuống xe buýt, toàn bộ cơ thể của tôi lạnh cóng. Mặt, tay, chân và toàn bộ cơ thể đau đớn. Tôi kéo bản thân mình đi nhanh hơn để về nhà sớm sau khi gửi những lá thư.

Tuy nhiên, máy sưởi trên xe buýt khi tôi trở về nhà bị hỏng. Ngồi trên xe buýt như đang ngồi trong tủ lạnh. Tôi đã run lẩy bẩy. Sau đó, tôi thấy chỗ của mình đã bị người khác chiếm. Tôi lại càng bực bội hơn. Tôi gần như đã khóc: “Sư phụ, con không có chỗ ngồi!” Khi tôi nghĩ tới điều này, hai sinh viên đứng dậy và nhường chỗ cho tôi. Tại thời điểm này, người kia vẫn đang nguyền rủa tôi bằng tin nhắn của anh ta.

Tôi rất buồn. Tôi nghĩ: “Tôi đã gần như bị bức hại vì gửi tin nhắn cho anh ngày hôm qua. Tôi vẫn còn nhắn tin với anh ngày hôm nay trong thời tiết lạnh như vậy. Lương tâm của anh ta ở đâu?”

Vào lúc này, xe buýt bắt đầu phát một bản nhạc hay. Đó là một trong những bản nhạc yêu thích của tôi. Mắt tôi ngân ngấn lệ.

“Tôi đã từng có rất nhiều sở thích. Bây giờ tôi không có thời gian cho sở thích của mình, mà dành tất cả thời gian của mình vào việc giảng chân tướng. Trong thời tiết lạnh như vậy, tôi dùng tiền để chịu đựng cái lạnh ngoài trời. Không ai cảm kích vì những điều này. Tay và chân của tôi đông cứng lại. Khuôn mặt của tôi bị đau vì cái lạnh. Và, tôi đang bị nguyền rủa. Những người dân thời nay đã trở thành như thế nào đây? Nếu tôi không quan tâm đến vấn đề của họ và không đi ra ngoài gửi những lá thư giảng chân tướng, tôi có thể ngồi nhà và xem TV, nghe nhạc trong khi uống trà, hoặc đi mua sắm quần áo.” Tôi phàn nàn rất nhiều.

Đúng lúc tôi chán nản, đột nhiên không khí ấm thổi vào chân tôi. Những người trong xe buýt cho biết: “Nhìn này, máy sưởi đang hoạt động!” Hành khách bên cạnh tôi nói: “Thấy không? Chỉ có máy sưởi dưới chân chị hoạt động. Liệu còn ai trên xe buýt may mắn hơn chị?” Lời nói của ông ấy nhắc nhở tôi. Tôi nhớ đến sự bảo hộ của Sư phụ. Sư phụ đã sử dụng lời nói của hành khách để khích lệ tôi.

Đúng thế! Là một đệ tử Đại Pháp, làm thế nào sự bực bội và khó khăn có thể làm suy giảm niềm tin của tôi vào việc cứu độ chúng sinh? Tôi lại tiếp tục gửi tin nhắn văn bản. Lần này tốc độ gửi tin cực kì nhanh. Không một tin nhắn nào bị chặn. Tôi khuyến khích bản thân mình kiên nhẫn hơn nữa trong việc giảng chân tướng. Sau khi tôi trở về nhà, tôi thấy khuôn mặt của mình đã bị tê cóng. Điều này rất dễ thấy. Tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải từ bỏ chấp trước của mình vào “thể diện”. Tôi phát chính niệm đặc biệt nhắm vào chấp trước này. Sau đó tôi tiếp tục gửi cho người kia các bức thư, hình ảnh và tin nhắn văn bản. Anh ta đã ngừng nguyền rủa tôi.

Một ngày, trang web Minh Huệ đã báo cáo vụ việc cảnh sát bắt cóc hàng chục học viên trong thành phố Rongcheng, tỉnh Sơn Đông. Nhiều học viên khác bị buộc phải rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Đột nhiên, có một bầu không khí hoài nghi.

Ngay trong đêm đó, tôi đã soạn thảo chi tiết trường hợp bức hại này trong một tin nhắn MMS và gửi nó cho hơn 1.000 cán bộ công an. Tôi kêu gọi người tốt hỗ trợ tìm kiếm và thu thập thông tin cá nhân của công an tà ác và các thành viên gia đình của họ để ngăn chặn tà ác hữu hiệu hơn.

Một lần, một công an nguyền rủa tôi trong vòng 3 ngày bằng cách trả lời tin nhắn qua điện thoại di động và đe dọa rằng ông ta sẽ hành động nếu tôi không dừng việc nhắn tin cho ông ấy. Tôi lờ ông ta đi. Tôi không những tiếp tục mà còn gửi tin nhắn MMS với bài hát “Hãy thức tỉnh” – “Gửi các sĩ quan Công an”. Tôi nghe ngóng phản ứng của ông ta. Ông ta chửi rủa và nhảy lên nhảy xuống làm vỡ một số đồ gốm sứ như những cái chén. Sau đó, ông ta lại đe dọa tôi bằng tin nhắn. Lần này tôi vẫn không bị dao động, tôi muốn trở thành một đệ tử xứng đáng của Sư phụ.

Đi theo để cứu độ

Hai ngày sau, tôi thông báo cho phần biết của ông ta rằng: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng. Nếu tôi không nợ anh điều gì, thì anh phải ngừng lăng mạ tôi. Nếu không tội ác của anh sẽ rất lớn.” Sau đó, tôi phát đi thông điệp “Cứu độ” thông qua thần giao cách cảm và nhắn qua MMS một bức hình về một cuộc diễu hành tại Hồng Kông. Ông ta quả thực đã ngừng nguyền rủa tôi.

Tôi cũng muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc theo chân chúng sinh trong một thành phố để cứu họ. Một ngày nọ, tôi đã gửi một tin nhắn MMS về Bạc Hy Lai cho hơn 1.000 cán bộ công an trong một thành phố. Ngay trước khi tôi hoàn thành việc gửi tin nhắn MMS, tôi nhận được tin nhắn và các cuộc điện thoại. Sau đó tôi trả lời các cuộc gọi trực tiếp. Một số người lắng nghe toàn bộ băng ghi âm.

Tôi nhắm mục tiêu MMS tới người đứng đầu trung tâm tẩy não trong thành phố và các thành viên trong gia đình của ông ta. Tôi đề nghị ông ta tự nguyện giải thể các lớp tẩy não. Tôi đã viết những lá thư giảng rõ chân tướng để phơi bày những câu chuyện của ông ta về “chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Công trong vùng. Tôi gửi nhiều lá thư từ các thành phố tới hai người con gái của ông ta là những người đã đi làm. Sau đó trong giấc mơ của tôi, ông ta đã khóc và cầu xin tôi hãy để cho ông ta đi. Ông nói với tôi rằng tất cả các thành viên trong gia đình đều không thích ông ta. Ông ta không muốn “chuyển hóa” bất cứ ai nữa.

Trưởng phòng 610 của thành phố đã nguyền rủa tôi khi tôi gửi cho ông ta một tin nhắn MMS. Ngay lập tức tôi trả lời lại bằng một tin nhắn MMS. Ông ta đã ngừng chửi tôi. Một cảnh sát tà ác ở thành phố này đã tham gia vào cuộc bức hại trong nhiều năm. Dựa trên những tin tức trên trang web Minh Huệ, tôi đã soạn ra hơn 20 bức thư giảng chân tướng về tội ác của ông ta và gửi thư cho nhiều người trong vùng của ông ta từ sáu thành phố. Tôi nghe nói từ các bạn đồng tu rằng khi nhìn thấy các học viên Pháp Luân Công, ông ta thường cúi đầu và cố gắng né tránh họ.

Trưởng Phòng 610 ở văn phòng quản lý của thành phố đã đi theo ĐCSTQ bức hại Đại Pháp. Gần đây, ông ta tuyên bố rằng ông sẽ gửi một học viên đến lớp tẩy não. Theo đề nghị của các học viên, tôi đã tạo ra một MMS phơi bầy những hành động đê tiện của ông ta. Sau đó nhiều học viên đã gửi MMS đến hơn 6.400 người dân thường, kể cả những người trong hệ thống an ninh công cộng.

Văn phòng quản lý doanh nghiệp rất lớn và nổi tiếng trong vùng. Không lâu sau, cộng đồng đã được khuấy động. Người ta nhạo báng ông ta. Những hành động bỉ ổi của ông ta vì bức hại đệ tử Đại Pháp đã được lan rộng. Sau đó tôi bám theo và gọi điện thoại cho ông ta nhiều lần. Tôi phát hiện ra rằng ông không dám trả lời các cuộc gọi điện thoại ở nhà. Sau đó tôi gọi ông ta tại cơ quan. Ông ta phải trả lời các cuộc gọi điện thoại tại nơi làm việc, nhưng gác máy sau một vài từ. Rõ ràng là những kẻ xấu đã hết huênh hoang.

Giờ đây khi tôi viết những trải nghiệm của mình, tôi cảm thấy rằng đó không phải là vấn đề lớn, như thể tôi đang kể những câu chuyện của người khác. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác xảy ra. Có vô số những khảo nghiệm như thế. Chỉ vì tôi tu luyện trong Pháp mà tôi có thể có được sức mạnh tinh thần như thế.

Năm nay, vào ngày sinh nhật của Sư phụ, tôi học Pháp và phát chính niệm đầu tiên, sau đó gửi tin nhắn MMS với một tâm thanh tịnh. Trời mưa suốt cả ngày nhưng tôi vẫn kiên trì trong mưa. Trong nửa ngày, tôi đã gửi MMS đến hơn 1.000 cán bộ an ninh công cộng. Sau đó, quần áo của tôi ướt sũng. Trời hơi lạnh một chút, nhưng cơ thể của tôi cảm thấy rất nhẹ như thể tôi đang bay!

Người dân thức tỉnh và được cứu độ

Tôi thường gửi thư giảng chân tướng cho Trưởng Phòng 610. Sau một thời gian, ông ta nói với tôi rằng để tránh xa tà ác, ông đã từ chức. Ông cảm ơn tôi vì những lá thư. Tôi nhận ra tác động tốt của những lá thư giảng chân tướng. Tôi tiếp tục gửi email cho Trưởng Phòng 610 mới.

Một ngày nọ, một người đã gọi trưởng phòng mới này và báo cáo một học viên Pháp Luân Công đang phát tài liệu. Ông ta trả lời: “Tài liệu Pháp Luân Công có ở khắp nơi. Chúng tôi xử lý chúng như thế nào đây?” Sau đó người ấy dừng báo cáo về các học viên.

Một người khác mang tài liệu giảng chân tướng đến văn phòng an ninh công cộng. Công an hỏi anh ta rằng: “Các tài liệu của anh ở đâu ra? Người phân phát các tài liệu này trông như thế nào? Nếu anh không thể cho chúng tôi biết thông tin này, vậy thì anh có thể là người tu luyện Pháp Luân Công. Trước tiên hãy đi lục soát nhà của anh.” Người đó biết rằng công an đang gây khó dễ cho ông ta. Ông ta nói ngay: “Tôi đã sai. Tôi sẽ không để ý đến việc này nữa.”

Một lần, hai học viên địa phương đã được đưa tới văn phòng công an. Các công an nói rằng họ đã nhận được rất nhiều thư giảng chân tướng và biết Pháp Luân Công là gì. Họ thả hai học viên về nhà trong ngày hôm ấy. Dường như những lá thư giảng chân tướng thực sự hiệu quả.

Nửa năm trước, một trường trung học địa phương treo tài liệu vu khống ở hành lang. Một học viên bị áp lực vì ông đã từ chối ký vào một tờ rơi nói xấu Đại Pháp. Các đồng tu và tôi đã soạn hơn 100 bức thư giảng chân tướng và gửi chúng từ các thành phố khác nhau. Học viên này cũng chia sẻ với hiệu trưởng của anh ấy các trường hợp báo ứng. Sau một thời gian, hiệu trưởng và giáo viên ở trường trung học này đã nói về lòng nhân từ của các học viên Pháp Luân Công và tự nguyện vứt bỏ những tài liệu tuyên truyền vu khống.

Vào một buổi sáng, tôi đang trên một chuyến tàu đi đến vùng khác thì đột nhiên nhớ ra rằng một học viên ở một thành phố lân cận sẽ sớm bị đưa ra xét xử, vì vậy tôi đã gửi hai tin nhắn “Hãy lau đôi mắt của bạn” và “Hãy là một nhân viên tốt” tới các nhân viên an ninh công cộng tại thành phố đó. Tôi hy vọng thức tỉnh họ vì vậy họ sẽ chấm dứt bức hại người tốt. Tôi sử dụng hai điện thoại di động và gửi tin nhắn tới 70 người.

Thời gian sau của ngày hôm đó, tôi đã được biết những tin tức rất đáng khích lệ: trong thời gian gửi những tin nhắn bằng văn bản của mình, tòa án có vẻ khá bất thường. Như thể họ đã nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, hàng chục cán bộ đọc tin nhắn trên điện thoại di động của họ cùng một lúc. Sau đó, họ nhìn nhau cùng sốc và bối rối.

Các thành viên trong gia đình của các học viên không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn lặng lẽ quan sát. Tại thời điểm ấy, chủ toạ phiên toà bất ngờ hoãn việc tố tụng và cho biết ông sẽ chọn một ngày khác xét xử. Khi mọi người rời đi, thẩm phán đã nói với các thành viên trong gia đình của các học viên rằng ông ta không muốn “buộc tội” trường hợp này, ông hy vọng rằng các học viên có thể được thả thông qua việc hối lộ. Điều này đã rất khích lệ tôi: Tôi cảm tạ sự trợ giúp của Sư phụ vì tôi đã gửi tin nhắn cho tòa án khi việc xét xử bất hợp pháp đang diễn ra. Đồng thời, tôi tin rằng vẫn còn có những người tốt trong ngành an ninh công cộng. Họ không muốn tuân lệnh ĐCSTQ để làm những việc xấu.

Trong dịp Tết Âm lịch, tôi đã gửi tin nhắn văn bản và MMS cho người dân trong Tỉnh ủy thuộc vùng của tôi. Một lần tôi gửi cho họ một MMS với một hình ảnh về hồng truyền đại Pháp của các học viên ở Hồng Kông. Một người từ Cục an ninh công cộng đã gửi cho tôi tin nhắn trống.

Tôi nghĩ rằng ông ta có thể biết chân tướng, nhưng không dám nói bất cứ điều gì vì áp lực. Vì vậy, tôi phúc đáp ông ta: “Tai họa bức hại những người tốt này sắp kết thúc. Sự thật sẽ được phơi bày trên toàn thế giới. Trong cuộc chiến giữa thiện và ác, người tốt chắc chắn sẽ chứng kiến thời điểm tà ác gặp quả báo! Các học viên Pháp Luân Công chân thành hy vọng rằng tất những người tốt sẽ được hạnh phúc và bình an!” Người này sau đó tắt điện thoại di động của mình. Tôi biết rằng ông thực sự hiểu được tin nhắn.

Có một thời gian tôi soạn một MMS dựa trên bài viết “Kết cục đáng hổ thẹn của những người bức hại”, một bài bình luận trên trang web Minh Huệ. Tôi đã gửi MMS đến nhiều nhân viên an ninh công cộng tại tỉnh Sơn Đông. Sau đó, tôi tập hợp các trường hợp quả báo ở tỉnh Sơn Đông và gửi chúng qua MMS, theo sau là các cuộc điện thoại.

Một nữ công an ở thành phố Rongcheng đã yêu cầu chồng cô ấy trả lời các cuộc gọi điện thoại. Chồng cô ấy trả lời nhưng bật loa. Tôi nghe người phụ nữ nói: “Nghe thấy chưa? Đó chính là Pháp Luân Công. Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi. Những người kia đã phạm quá nhiều tội ác, và bây giờ Pháp Luân Công đang tìm kiếm chúng ta.” Cặp vợ chồng thì thầm với nhau và không muốn cúp máy, ngay cả khi băng ghi âm cuộc gọi bằng giọng nói đã chạy xong. Tôi thấy được lòng nhân từ của gia đình này, vì vậy tôi gửi MMS “chúc năm Nhâm Thìn tốt lành”.

Một ngày, tôi nghĩ về một vài nữ công an tà ác đã tra tấn tôi trong một trại lao động. Tôi đã gửi cho họ một tin nhắn MMS “Những cảnh báo từ những vụ việc Vương Lập Quân.” Thật là ngạc nhiên, nữ công an khét tiếng nhất, họ Vương, đã hồi âm cho tôi và hỏi tôi là ai. Câu hỏi của bà ta làm tôi nhớ lại hành động tra tấn của bà ta với rất nhiều học viên.

Tôi tự hỏi: “Liệu mình có ghét bà ta không? Nếu thảm họa đến, nếu tôi nhìn thấy bà ta bị mắc kẹt trong đám lửa, tôi sẽ giúp đỡ bà ta chăng?” Một khi tôi nghĩ về điều này, lòng từ bi của tôi với tư cách là một đệ tử Đại Pháp xuất ra. Tôi điều chỉnh lại trạng thái của mình và và chuẩn bị một bức thư giảng thanh chân tướng dành riêng cho bà ta. Vào khoảnh khắc đó, sự oán giận mà tôi ấp ủ đối với bà ta trong nhiều năm biến mất hoàn toàn. Những gì còn lại chỉ là những lo lắng và sự thương cảm cho một sinh mệnh đã phạm tội quá nhiều. Vào đêm tôi viết thư giảng chân tướng cho bà ta, trong mơ bà ta đã khóc trước mặt tôi.

Tôi gửi tin nhắn MMS về Vương Lập Quân cho hơn 1.000 người trong Ủy ban Chính trị và luật pháp và các hệ thống an ninh công cộng. Tác động của MMS vượt quá mong đợi của tôi. Tôi nhận được rất nhiều lời phúc đáp. Ngạc nhiên nhất là người lãnh đạo an ninh công cộng tại thủ phủ của tỉnh của chúng tôi.

Tôi chỉnh sửa tin nhắn có chủ đích và trả lời ông ta. Tôi nói với ông ta tại sao phải thoái ĐCSTQ và các lý do tại sao chúng tôi yêu cầu mọi người nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi nói với ông ta rằng: “Pháp Luân Công là tu luyện Phật Pháp. Cho dù ai bức hại đệ tử của Phật Pháp, người đó đã phạm tội lỗi vô cùng to lớn. Tuy nhiên, Phật Pháp là vô biên. Năm từ tiếng Trung “Pháp Luân Đại Pháp Hảo “mang sức mạnh của Phật Pháp và có thể giải nghiệp cho người dân. Vì vậy, những người hối hận vì những gì họ đã làm và muốn bắt đầu lại nên kiên trì nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo.”

Sau khi tôi gửi MMS và trở về nhà, tôi thấy những lời của Sư phụ như sau:

 “Những việc mà chư vị làm có thể khiến tà ác hôm nay bị chấn nhiếp, có thể khiến tà ác giảm thiểu từng lượng lớn, ức chế chúng vững chắc, khiến tà ác sợ hãi, không bức hại được nữa, cuối cùng khiến cuộc bức hại tà ác này không thể không kết thúc. Đó chính là các đệ tử Đại Pháp làm ra trước khi Pháp Chính Nhân Gian, thật là xuất sắc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004)

Tôi đã rất xúc động. Vào lúc đó, tôi muốn nói rằng: “Là một đệ tử Đại Pháp chiểu theo yêu cầu của Sư phụ cứu độ chúng sinh, con sẵn sàng giữ chúng sinh trong lòng bàn tay của mình.”

Tôi muốn kết thúc bài viết này với một bài hát thường làm tôi cảm động đến rơi nước mắt – “Ngồi cạnh tôi” – để bày tỏ suy nghĩ của tôi về trợ Sư Chính Pháp:

“Ngồi cạnh tôi đây
Nhắm mắt lại
Cùng trong tĩnh lặng
Chúng ta kêu gọi
Chấm dứt tra tấn
Chấm dứt giết hại
Chấm dứt bức hại
Thiện gia tăng trong tâm của mỗi chúng ta
Cùng trong tĩnh lặng
Mong muốn của chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt “

Cảm tạ Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Hợp thập.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/8/明慧法会–愿把众生托在手心上-264757.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/12/136249.html

Đăng ngày 17-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share