Bài viết của Mai Khai, một học viên tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2012] Trước khi chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, anh đã thấy tôi được hưởng lợi ích từ việc tu luyện nhiều đến nhường nào, cả về  tinh thần và thể chất. Tôi tràn đầy năng lượng suốt cả ngày, khỏe mạnh, vui vẻ, chân thành, tốt bụng, khiêm nhường và kiên nhẫn. Anh thấy niềm tin của tôi kiên định nhường nào và anh rất vui. Anh kể với tất cả mọi người anh gặp, rằng: “Pháp Luân Công thật là tốt. Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công đấy… Việc này tốt, việc kia tốt.” Anh cũng đưa ra nhiều ví dụ minh chứng cho lòng tốt của các học viên Pháp Luân Công. Cho dù áp lực của cuộc bức hại lớn đến nhường nào, anh vẫn hỗ trợ tôi vô điều kiện trong các hạng mục Đại Pháp mà tôi làm và không bao giờ phàn nàn.

– Trích từ  tác giả

Kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi là học viên Đại Pháp từ năm 1996. Nhìn lại hơn mười năm tu luyện, thông qua việc học Pháp liên tục và hướng nội tìm, tôi cảm thấy mình dần dần đã trở nên thành thục hơn trong tu luyện. Tôi bớt động tâm bởi những suy nghĩ của người thường và sống lý trí hơn, tôi có thể làm ba việc một cách lý trí, tôi chủ động giúp đỡ các học viên khác và lặng lẽ hòa hợp vào chỉnh thể. Tôi ngộ được nhiều điều. Bài báo cáo này viết về một thể ngộ đặc biệt mà tôi muốn gửi tới Pháp hội lần thứ 9 tại Trung Quốc trên trang Minh Huệ. Bài báo liên quan tới việc hướng nội tìm và cân bằng tốt môi trường gia đình mỗi khi đối mặt với các mâu thuẫn trong gia đình.

Chồng tôi là một người hết sức chu đáo. Trước khi chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, anh đã thấy tôi được hưởng lợi ích từ việc tu luyện nhiều đến nhường nào, cả về mặt tinh thần và thể chất. Tôi tràn đầy năng lượng suốt cả ngày, khỏe mạnh, vui vẻ, chân thành, tốt bụng, khiêm nhường và kiên nhẫn. Anh thấy niềm tin của tôi kiên định nhường nào và anh rất hạnh phúc. Anh kể với tất cả mọi người anh gặp, rằng: “Pháp Luân Công thật là tốt. Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công đấy… Việc này tốt, việc kia tốt.” Anh cũng đưa ra nhiều ví dụ minh chứng cho lòng tốt của các học viên Pháp Luân Công. Cho dù áp lực của cuộc bức hại lớn đến nhường nào, anh vẫn hỗ trợ tôi vô điều kiện trong các hạng mục Đại Pháp mà tôi làm và không bao giờ phàn nàn. Khi tôi ra ngoài phân phát tài liệu giảng chân tướng, chồng tôi cầm túi và trông chừng cho tôi. Khi tôi phải đi xa để phân phát tài liệu, anh chở tôi đi. Mặc trời mưa gió, dưới sự che chở từ bi của Sư phụ cùng với sự hỗ trợ và trợ giúp không mệt mỏi của chồng mình, tôi đã có thể tiếp tục trên con đường này cho tới ngày hôm nay.

Suốt bao nhiêu năm, các học viên thường viếng thăm nhà chúng tôi và chồng tôi luôn nở nụ cười với họ. Nếu một học viên nào đó bị bắt, anh cố gắng cứu người học viên đó nhờ các mối quan hệ bạn bè của anh. Trong khoảng thời gian từ năm 2000 tới năm 2005, tôi bị bắt và tống giam nhiều lần. Anh cố gắng hết sức để cứu tôi ra.

Một lần khi tôi bị tống giam, anh tới sở cảnh sát và Phòng 610 và hỏi, “Dựa trên cơ sở nào các anh bắt vợ tôi? Vợ tôi phạm tôi gì khi tu luyện Pháp Luân Công để trờ thành người tốt? Cô ấy sống có đạo đức, tốt bụng, luôn nghĩ đến người khác và chăm chỉ. Cô ấy kính trên nhường dưới ân cần với chồng con, mọi thứ của cô ý đều tốt cả! Pháp Luân Công đã sản sinh ra những người tốt như vậy, và các anh vẫn còn tiếp tục bắt học viên sao? Luật trời không cho phép như vậy! Các anh bắt giữ một người tốt và không sợ quả báo sao? Dù gì các anh nhất thiết phải thả vợ tôi ra! Không ai được phép chạm dù chỉ bằng một ngón tay vào cô ấy, còn không sẽ biết tay tôi!”

Một lần tôi bị tuyên án 18 tháng tù lao động cải tạo. Chồng tôi chạy ngược chạy xuôi mỗi ngày cố gắng lấy được lệnh thả tôi ra. Anh nhiều lần gặp các cán bộ cấp cao của Phòng 610, Phòng 610 địa phương, Đội An ninh nội địa và trại tạm giam. Sau những cố gắng không ngừng của anh, tôi được thả ra. Sau khi bị bắt nhiều lần, tôi vẫn có thể trở về nhà một cách êm đẹp là kết quả của lòng quyết tâm không khoan nhượng của chồng tôi.

Sự tử tế ngay thẳng của anh không chỉ làm trời đất cảm động, mà còn tạo dựng một nền tảng vững chắc cho tương lai tươi đẹp của anh. Một lần lúc anh đang đi xe máy và chở tôi, bỗng một chiếc ô tô đột nhiên rẽ trái ngay trước mặt buộc chồng tôi phải phanh gấp làm cho xe máy bị đổ. Chồng tôi bất tỉnh ngay lúc đó. Có vẻ là anh gần như đã chết vì có rất nhiều máu chảy ra ở trên đường. Nhiều người đứng vây quanh chúng tôi. Tôi hoang mang, đồng thời, với chính niệm mạnh mẽ, tôi cầu Sư phụ cứu chồng mình. Tôi bỗng nghe thấy chồng tôi thốt lên. Ai đó ngay lập tức đã gọi cấp cứu. Tôi chắc chắn là anh vẫn còn sống. Tôi bảo anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” theo tôi. Khi anh được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, tâm tôi vẫn không động niệm, Tôi chỉ đảm bảo để anh nghe các bài giảng của Sư phụ đến tận nửa đêm. Kỳ diệu thay, anh đột nhiên mở mắt và hồi tỉnh lại! Cũng không có biến chứng nào cả, mọi việc rất tốt đẹp.

Điểm in tài liệu ở khu vực chúng tôi bị khám xét vào năm 2007. Trong một thời gian ngắn, chúng tôi không thể in đủ số tài liệu đáp ứng nhu cầu cứu độ chúng sinh. Nhằm cứu độ thêm nhiều người tôi đã thiết lập một điểm in tài liệu tại nhà. Nhờ sự bảo hộ nhân từ của Sư phụ, bông hoa nhỏ này chưa từng bị héo mà vẫn luôn tươi thắm. Khi điểm in tài liệu mới được thiết lập, nảy ra vài vấn đề không mong muốn.

Một ngày tôi mang một cái máy in về nhà. Khi chồng tôi nhìn thấy nó, anh giận dữ nói: “Này, em thường lấy tài liệu từ những người khác và phân phát nó, điều này anh có thể chấp nhận và anh đã che giấu cho em không biết bao nhiêu lần! Giờ em can đảm thật đấy! Em thậm chí còn mang hẳn một cái máy in về để in tài liệu ở đây nữa! Em tính thử vận may của mình chắc! Anh muốn đập vỡ cái này để em không thể làm gì với nó được cả!” Tôi không nói gì. Tôi biết đó là một khảo nghiệm để xem tôi có quyết tâm lập điểm in tài liệu hay không. Trong thâm tâm tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, đệ tử phải thiết lập điểm in tài liệu!” Sự bực bội của chồng tôi đột nhiên dịu đi tương đối. Anh không đập vỡ cái gì cả, anh đổi ý và đi ra ngoài.

Khi ra đường, chưa đi được bao xa, anh tình cờ gặp một người bạn cũ, điều này khiến anh thật sự rất vui vẻ. Anh bạn rất mừng rỡ, ôm choàng lấy chồng tôi, thì bỗng nhiên chồng tôi cảm thấy đau lưng vô cùng. Anh nói với tôi rằng anh có chuyện, và rồi anh tới bệnh viện. Bệnh viện chẩn đoán là một đốt sống bị gãy. Người ta nói với anh là ít nhất anh phải ở lại bệnh viện ba tháng cho tới khi anh có thể đi lại được. Nếu anh cần đi vệ sinh, sẽ luôn cần có ai đó dẫn anh đi. Khi nghe thấy vậy, chồng tôi rất bực bội: “Sao lại có thể như vậy được? Chỉ đơn thuần là một cái ôm, sao lại có thể xảy ra như thế này được?” Anh cứ tự vấn bản thân như vậy và bỗng nhiên trong đầu anh lóe lên suy nghĩ. Đây hẳn phải là quả báo vì anh đã tức giận và đòi đập cái máy in. Thường thì chồng tôi, dù cố ý hay không, vẫn nghe một số bài giảng của Sư phụ. Anh lập tức gọi cho tôi để xin lỗi và nói: “Anh đã không phải với em chiều nay. Lẽ ra anh không nên mất bình tĩnh như vậy. Anh đang phải trả giá cho chuyện đó. Khi anh ôm người bạn ở trên đường thì xương sống của anh bị gãy, làm lưng anh vô cùng đau. Bác sĩ nói anh phải ở lại bệnh viện. Anh thành thật xin lỗi em!”

Tôi rất cảm động trước sự chân thành của chồng mình. Chồng tôi, một người thường thậm chí còn chưa học Pháp, lại có thể cư xử một cách cao thượng như vậy. Tuy nhiên, đôi khi tôi cũng nói những lời khó nghe với anh. Tôi thực sự chỉ quan tâm đến bản thân và không chu đáo. Nếu như tôi tôn trọng và biết ơn anh nhiều hơn thì trước khi đem máy in về nhà, tôi nên giải thích với anh cho hợp tình hợp lý. Tôi nên từ tốn nói với anh những điều chẳng hạn như: “Suốt bao năm qua em vững bước được trên con đường của mình là nhờ sự hỗ trợ giúp đỡ hết lòng của anh. Rất nhiều rắc rối xảy đến cho cả các học viên khác và bản thân em, chưa kể đến những lần chậm trễ cũng như lo lắng của anh về em. Hãy mua một cái máy in để in được nhiều tài liệu hơn nữa. Với nỗ lực và sự hỗ trợ của anh, mọi việc sẽ được an toàn và thuận tiện. Việc này sẽ thực sự giúp em tiết kiệm thời gian chạy đi chạy lại. Anh nghĩ thế nào?” Tuy nhiên, tôi đã không nói được như vậy. Và tôi không nghĩ đến việc nói chuyện với một giọng điệu thật thiện, thật từ bi, và cũng không nghĩ đến việc thảo luận cho hợp tình hợp lý với chồng mình. Nếu tại thời điểm đó, tôi thực sự có thể làm như vậy thì rất có thể là chồng tôi đã không mất bình tĩnh và bị gãy lưng.

Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn bởi chuyện tiếp theo. Khi tôi đi đón chồng tôi, anh bước vào nhà một cách thiếu thoải mái và nói: “Sư phụ thực sự tốt. Sau khi anh xin lỗi em, cơn đau ở phía dưới lưng của anh đã thuyên giảm. Anh biết rõ rằng đó không phải là gãy xương.“ Khi anh nói xong anh lao về phía bức chân dung của Sư phụ, đưa hai tay lên trong thế hợp thập, quỳ xuống và ăn năn: “Sư phụ, con đã sai!“ Sau đó, không nói một lời nào, anh bước vào phòng ngủ, cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân trong tay và bắt đầu học Đại Pháp! Trong vòng chưa tới một tuần, cái gọi là “gãy” mà bác sĩ chẩn đoán đã biến mất.

Trong khi cân bằng tốt cuộc sống gia đình và chứng thực Pháp với những người trong gia đình, tôi đã không thực sự chỉ tập trung vào chồng tôi, mà còn cả con gái tôi, em trai, mẹ chồng và em chồng. Kể từ khi đắc Pháp vào năm 1996, cô con gái 11 tuổi của tôi đã tu luyện Đại Pháp cùng tôi. Sư phụ đã khai mở trí huệ của cháu. Cháu học tập suôn sẻ và cuối cùng đã tốt nghiệp Thạc sĩ. Bây giờ cháu là quản lý dự án trong một công ty về Internet. Ngay sau khi con gái của tôi kết hôn, chồng cháu đã đắc Pháp. Chúng đã sinh hạ một bé trai khỏe mạnh và thông minh.

Cả em trai và em dâu tôi đều ở trong tình trạng thất nghiệp. Họ đều hết lòng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Do phải nỗ lực bươn chải lo cho gia đình, và có một thời gian vất vả kiếm tiền để nuôi con trai ăn học, họ đã không tu Đại Pháp. Năm ngoái, chỉ trong vòng hơn một tháng, em trai tôi đã ba lần bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Đặc biệt trong vụ gần nhất, chiếc xe đã bị hư hỏng nặng, nhưng em tôi đã được an toàn và không hề bị thương. Cậu ấy nói: “Nếu em không bắt đầu tu luyện Đại Pháp ngay bây giờ là em đang phụ lòng nhân từ của Sư phụ.” Vậy là, em trai tôi sau đó bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Việc kinh doanh của em tôi hiện giờ thuận lợi ngoài mong đợi.

Cả một thời gian dài ham cờ bạc đã dẫn đến các khoản nợ lớn không thanh toán được của chị dâu tôi, điều này làm chồng chị tức giận đến mức đã đòi ly hôn. Chủ nợ của chị cứ vài ngày lại tới. Khoản lương hưu hàng tháng 2.000 Nhân dân tệ của mẹ chồng tôi đã được dùng để chi trả cho các món nợ cờ bạc của chị. Chúng tôi lo các chi phí hàng ngày của mẹ chồng và tôi nghĩ rằng tôi đã làm tốt nhất có thể trong khả năng của mình. Sau đó bất ngờ xảy ra việc chị chồng tôi phải phẫu thuật để loại bỏ khối u tử cung. Không ai có thể chăm sóc chị ấy, vì vậy tôi đã chủ động xin nghỉ làm một tuần và chăm sóc chị. Sau khi giải quyết xong vấn đề đó, mẹ chồng tôi đột nhiên bị xuất huyết não và phải nhập viện. Cả lương của tôi và chồng tôi gộp lại được hơn 3.000 Nhân dân tệ mỗi tháng. Anh rể tôi và vợ cũng vừa bị đuổi việc, chính vì thế không thể hỗ trợ về mặt tài chính. Tôi biết rõ rằng tất cả những khảo nghiệm này đều nhắm vào tâm tính của tôi. Khảo nghiệm này nối tiếp khảo nghiệm khác! Thực sự rất khó khăn! Đó là để xem xem tôi sẽ cân bằng những vấn đề trong gia đình như thế nào.

Tôi nhớ lại những lời Sư phụ dạy ở mục “Người đại căn khí“ trong Chuyển Pháp Luân,

 “Đồng thời họ phải có thể chịu cái khổ trong những cái khổ”

Khi nhớ đến Pháp lý ấy, tôi có cái nhìn khách quan hơn, và tôi nói với chồng mình: “Chúng ta phải cố gắng hết sức để giúp mẹ. Chúng ta sẽ lo hết tất cả các khoản viện phí của mẹ. Chúng ta có thể tiết kiệm mọi chi phí.” Chồng tôi rất xúc động. Sau khi mẹ tôi đã được chăm sóc trong tình trạng khẩn cấp tại bệnh viện hơn mười ngày, bà qua đời. Sau đám tang, cháu trai và cháu gái của chồng tôi yêu cầu chúng tôi trả tiền cho những vòng hoa mà chúng đã mua. Em chồng tôi oán trách tôi trước mặt khách khứa. Tôi không tranh cãi với cô ấy. Chúng tôi trả tiền cho tất cả các chi phí tang lễ của mẹ chồng tôi. Cho tới hiện giờ tất cả mọi người đều nói rằng Pháp Luân Công là rất tốt. Người bạn của chồng tôi đã rất đỗi vui mừng và hô to lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Như vậy, thái độ bình dị và vị tha của tôi đã có thể, một cách thầm lặng, giúp cứu độ người dân ở đó. Anh em chồng tôi cũng đều đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tôi nghĩ rằng tất cả các mâu thuẫn gia đình nên được giải quyết ở giai đoạn này. Khoảng một năm sau sự việc đó, ngay sau khi tôi kết thúc việc phát chính niệm vào lúc nửa đêm, chồng tôi trở về nhà và nói: “Thật là bực mình!” Tôi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Anh nói em gái anh muốn có thêm 20.000 Nhân dân tệ để cô ấy có thể đi làm. Nghe vậy tôi liền trả lời: “Cô ấy thực sự cần nhiều tiền đến vậy để đi ra ngoài làm việc sao? Em không biết chúng ta ở kiếp trước đã nợ cô ấy những gì, nhưng việc này không ngừng đeo bám chúng ta!” Sau khi tôi nói như vậy, chồng tôi rất giận dữ và bất ngờ nói: “Ngày mai chúng ta sẽ ly dị! Đừng tranh cãi làm gì nữa!” Vào lúc đó tôi đã rất tức giận, thân tâm tôi đều run rẩy! Tôi hỏi chồng tôi: “Trong suốt bao năm qua, có điều gì mà em cần phải xin lỗi anh hay gia đình của anh không? Anh đã đi quá xa khi nói như vậy. Anh nên trả lời em đi.” Tôi đã rất tức giận tới mức bất tỉnh. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã bị mất giọng.

Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục thể hiện sự tức giận với chồng tôi, và tôi đã không hề hướng nội tìm. Tôi chỉ cảm thấy rằng anh đã làm tan nát trái tim tôi. Bề ngoài tôi vẫn làm ba việc mỗi ngày, và tình trạng này kéo dài trong một vài tháng, cho đến khi con gái tôi lập gia đình. Em họ của tôi, cũng là một học viên, đến nhà tôi để chúc mừng chúng tôi. Cô lặng lẽ lắng nghe những gì tôi nói về vụ việc, sau đó chỉ ra sai lầm của tôi một cách khoan dung: “Hoàn toàn là lỗi của chị. Chị đã bị xúc động, vẫn còn cảm giác mất mát và không ngộ ra được vì tâm hận thù ghen ghét của bản thân, tâm tranh đấu chấp trước vào của cải vật chất, tâm thái mất cân bằng, không hài lòng, và ích kỷ.” Sư phụ từ bi, thông qua lời một học viên khác, đã cho tôi một gậy “bổng hát” vì tôi đã không hành xử dựa trên Pháp. Tôi chợt hiểu và cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi vô cùng biết ơn cô: “Cảm ơn em đã giúp đỡ!” Em họ của tôi vui vẻ nói với tôi: “À, bây giờ thì chị đã có thể nói chuyện được rồi!” Tôi cũng hạnh phúc và liên tục nói:“Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!”

Tôi biết ơn Sư phụ vĩ đại vì sự từ bi khổ độ của Ngài. Cuối cùng, tôi đã phá vỡ một rào cản tâm tính lớn trong tiến trình tu luyện của mình!

Sau khi vượt được cuộc khảo nghiệm tâm tính này, và thông qua việc đọc các bài giảng khác của Sư phụ cũng như lắng nghe bài giảng Pháp của Sư phụ dành cho các học viên ở Úc, tôi thực sự bình tĩnh lại và hướng nội tìm. Tôi đã có một quan điểm mới về tu luyện. Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, mỗi người đều gánh sứ mệnh lịch sử là cứu độ chúng sinh, chúng ta không đến đây để sống như người thường. Những xung đột xảy ra xung quanh chúng ta tất cả là để đề cao “Nhẫn” và mở rộng tâm của chúng ta. Người tu luyện có thể chịu đựng tất cả mọi khó khăn. Thật đáng xấu hổ là có lúc tôi thậm chí đã ngất đi vì tức giận! Tôi không xứng đáng với những Pháp lý từ bi của Sư phụ. Tu luyện là tu luyện tâm tính của một người. Nếu tôi không nghiêm túc tu tâm, tất cả các ước nguyện của tôi sẽ là vô ích. Sư phụ giảng:

“Trên thực tế, cuộc sống của đệ tử Đại Pháp và sự tu luyện là tựa như một mắt xích cùng với một mắt xích gắn chặt với nhau; mọi người buông lỏng với tự mình, trên thực tế chính là buông lỏng tu luyện.”(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Tôi quyết định: “Kể từ hôm nay tôi phải tinh tấn và thực sự tu luyện bản thân như một đệ tử Đại Pháp, để không phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ.” Chỉ khi một cá nhân tu luyện tốt bản thân thì mới có thể hoàn thành tốt công việc cứ độ chúng sinh. Trong khi có mâu thuẫn, tôi cần chân tu bản thân. Tôi cần phải kiên trì lần lượt làm suy yếu và tiêu trừ các tâm chấp trước như tâm thù hận, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm hữu sở cầu, tính vị kỷ và chấp trước vào tình. Tôi cũng cần viên dung tốt ba điều trong cuộc sống hàng ngày và công việc của mình. Với tất cả những gì tôi làm, tôi cần phải giữ chính niệm, cách hành xử và thái độ của một người tu luyện. Chính niệm chính hành của các đệ tử Đại Pháp trong gia đình cũng chính là chứng thực Pháp. Cân bằng tốt các mối quan hệ gia đình là một cách tốt để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Để xét một người có hoàn thành thệ ước của mình hay không, cần phải xem người đó có thực sự làm điều đó hay không.

“thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)

Thưa Sư phụ, nếu có gì không phù hợp, xin hãy chỉ cho con. Và thưa các bạn đồng tu, hãy chân thành chỉ ra cho tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/19/明慧法会–平衡好家庭、携亲人证实法、救人-265188.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/6/136547.html

Đăng ngày 16-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share