Bài viết của một học viên Pháp Luân Công từ Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 17-11-2012] Tôi là một học viên mới đắc Pháp vào ngày 11 tháng 04 năm 2012. Tôi bắt tay vào viết bài chia sẻ kinh nghiệm này đã được một thời gian. Lý do tôi chưa gửi nó là bởi tôi cảm thấy có điều gì chưa thích hợp. Hôm nay, khi đọc lại, tôi chợt nhận ra rằng đó chính là phần đầu tiên của bài viết thể hiện những chấp trước của tôi. Vì vậy, tôi đã sửa lại và mong được chia sẻ bài viết này với các bạn đồng tu. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Hợp thập!

Tín ngưỡng vào Đạo Phật lâu năm, nhưng tiền duyên rốt cuộc lại gắn với Đại Pháp

Tôi tin vào Phật giáo và nghĩ rằng bản thân đã hành xử chiểu theo các nguyên lý Phật giáo “được giác ngộ“ trong cuộc sống và công việc hàng ngày của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn thường hay bị mơ hồ và rơi vào các tình huống xung đột. Trong hoàn cảnh đó, tôi đã đắc Pháp. (Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi 12 tuổi, tôi đã nhìn thấy các tiên nữ trải hoa về phía tôi. Kể từ đó tôi luôn có cảm giác là mình quen biết ai đó trên các tầng trời. Khi tôi 25 tuổi, một lần trong lúc tôi nửa tỉnh nửa mơ, tôi thấy Bồ Tát Quán Âm đang đứng ở cửa và nhìn tôi. Tôi lập gia đình vào năm đó. Tôi bắt đầu tin vào Phật giáo khi tôi 26 tuổi và thường xuyên đọc các kinh sách Phật giáo. Đó là chuyện của 20 năm về trước.

Vào năm đó, tôi gặp một người có các công năng đặc dị. Ông đã dạy tôi ngồi thiền. Sau khi ngồi thiền được hai tháng, tôi có thể nhìn thấy bào thai trong cơ thể mình (tại thời điểm đó tôi đang ở tháng thứ năm của thai kỳ). Đôi khi trong lúc thiền định, tôi rơi vào giấc ngủ. Thi thoảng khi nằm xuống, tôi có cảm giác mình đã có ‘công’. Sau đó, vì con còn nhỏ và cần được quan tâm săn sóc nhiều, tôi đã không còn kiên trì ngồi thiền nữa. Khi con trai tôi được ba tuổi, cháu mắc bệnh rất nặng. Không một vị bác sĩ nào có thể chỉ ra căn nguyên của bệnh. Vào lúc đã gần như tuyệt vọng, tôi ngủ thiếp đi bên cạnh cháu. Bất thình lình, tôi bị đánh thức bởi một luồng ánh sáng vô cùng rực rỡ. Tôi choàng tỉnh và nhìn thấy Bồ Tát Quán Âm. Lần này, dường như bà còn cao hơn cả lần trước. Tôi nhìn con, cháu đã ngủ say. Khi tỉnh dậy, bệnh tật của cháu đã biến mất. Sau đó, tôi bắt đầu thờ Bồ Tát Quán Âm.

Vào năm 1999, tôi cảm thấy áp lực rất lớn mà không có nguyên do rõ ràng. Tôi cảm thấy như tôi chỉ muốn quay trở về nhà của mình. Tôi thường nhìn lên bầu trời và tự nhủ: “Làm ơn cho tôi về nhà, tôi không muốn ở lại nơi thế giới con người.” Vào ban đêm, tôi thường mơ thấy rằng tôi có bạn bè ở trên trời. Họ bay về phía Đông làm các việc và lưu lại chỗ tôi chừng 30 phút. Một lần tôi mơ thấy mình đang ở trong không trung và nhìn thấy chồng và con đứng dưới đầy bất lực. Tôi cảm thấy con sẽ rất buồn nếu tôi rời đi, vì vậy tôi đã quay lại với nó.

Năm năm sau, tôi vẫn còn cảm thấy áp lực tương tự. Ngay sau đó, em gái tôi gọi cho tôi và nói rằng cô ấy biết một người thầy bói có thể xem bói rất chuẩn. Tôi tới đó và bắt đầu thờ cúng mù quáng những thứ thầy bói yêu cầu. Vào thời điểm đó, tôi có năm tượng Phật ở nhà. Bất cứ khi nào có chuyện, tôi đều khấn trước tượng Phật mà người thầy bói đưa. Mặc dù tôi cứ làm vậy, cảm giác nặng nề vẫn không hề biến mất.

Tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không thể biết vấn đề ở đâu. Lúc nào tôi cũng thấy căng thẳng và mệt mỏi. Tôi bị thiếu máu và mất ngủ. Năm 2009, tôi gặp một chuyên gia châm cứu và bắt đầu điều trị châm cứu trong vòng hai năm. Châm cứu giúp giảm bớt các triệu chứng.

Châm cứu thực sự đã giúp tôi. Tuy nhiên, đôi khi, bệnh tật trở lại và tôi đã phải điều trị thêm. Tôi cảm thấy như thể tôi không bao giờ có thể ngừng châm cứu.

Vào ngày 11 tháng 4 năm 2012, tôi tới nhà một người bạn vì tôi biết cô ấy là một học viên Pháp Luân Công. Thực ra, từ năm 2009, cô ấy đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi. Vào lúc đó, tôi nghĩ là mình đã tu luyện Phật giáo và không nên tuỳ tiện thay đổi. Vì vậy tôi đã không trao đổi cặn kẽ với cô. Sau dịp Tết Nguyên Đán năm 2012, tôi bỗng có một niềm thôi thúc mạnh mẽ muốn tới gặp cô. Vì cô ấy đang đi du lịch nên tôi không thể gặp được cho tới tận ngày 11 tháng 4. Tối hôm đó tôi đến nhà cô và đã đặt ra rất nhiều câu hỏi.

Cô mỉm cười, như thể cô đã biết từ lâu là sẽ có một ngày tôi sẽ hỏi cô nhiều như vậy. Cô nói: “Tôi sẽ đưa cho chị một cuốn sách và câu trả lời cho tất cả những mối băn khoăn của chị đều bao hàm ở trong đó“. Nhờ vậy, tôi đã có được cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân.

Cũng vào đêm đó, tôi đã tìm thấy câu trả lời mà tôi hằng khao khát. Sáng hôm sau, tôi vứt bỏ tất cả các linh vật, sách và những thứ tương tự ra khỏi nhà mình, và tôi ngay lập tức cảm thấy thanh thản. Tôi đã không hề có cảm giác này trong suốt 20 năm, đặc biệt là sự khuây khỏa về tinh thần. Tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân và cảm giác như thể mình là một đứa trẻ bị thất lạc và cô độc cuối cùng đã tìm được đường trở về nhà. Vào đêm đó tôi đứng trước tấm ảnh của Sư phụ và nói: “Con muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp. Mặc dù con nhận thức muộn, con sẽ tu luyện tinh tấn.”

Cô bạn tôi phải chuyển đi và cô rời khỏi thành phố nơi tôi sống. Tôi bắt đầu thực hiện ba việc: học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tôi cảm thấy mình như một học sinh tiểu học. Khi tu luyện một thời gian lâu hơn, tôi nhận ra rằng: để trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính, tôi cần phải tu luyện kiên định.

Giải thể “Trại tẩy não“ ở nhà

Môi trường của tôi có phần hơi khác thường bởi một số thành viên trong gia đình tôi đang trực tiếp tham gia vào những nỗ lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc để  “duy trì sự ổn định trong xã hội.“ Nhưng tôi không muốn che giấu sự thật rằng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Chính vì thế, ba ngày sau khi tôi bắt đầu tập luyện, tôi đã thông báo cho gia đình.

Ban đầu, gia đình tôi nghĩ rằng tôi chỉ đơn thuần nói vậy. Tuy nhiên, sau ba tháng, họ phát hiện ra rằng tôi đã thực sự tu luyện và họ bắt đầu để ý. Đồng thời lúc đó cũng là kỳ nghỉ và con trai tôi cũng trở về nhà. Ngay trước khi con về, chồng tôi gọi tôi lại và cảnh cáo tôi. “Đừng để con biết là cô đang tập Pháp Luân Công. Tôi không muốn gây sự với cô nên nói cho cô biết.” Tôi nhận ra đó là một khảo nghiệm đối với mình. Tôi từ tốn đáp lại. “Con trai chúng ta đã trưởng thành. Con có quyền được biết và chọn lựa điều gì là tốt.” Chồng tôi bảo: “Cho dù nó biết và lựa chọn, tôi không quan tâm, nhưng ít nhất là không để nó nhận được điều gì từ cô.” Tôi nói: “Em biết mình nên làm gì và em sẽ suy nghĩ về đề nghị của anh.” Chồng tôi hiểu lầm và nghĩ rằng tôi đã chấp thuận lời cảnh báo. Sau đó tôi bắt đầu nghĩ về việc làm thế nào để giảng chân tướng cho con trai mình.

Tám đêm sau, sau bữa tối, chúng tôi ngồi trên sofa và cuộc trao đổi bắt đầu. Con trai tôi nói, “Mẹ ơi, mẹ đang tu luyện Pháp Luân Công ạ?” Vì hằng đêm tôi đều nghe bài giảng tại Quảng Châu của Sư phụ nên con đã nhận ra điều đó. Tôi nói, “Đúng thế.” Chồng tôi bực bội đảo mắt về phía tôi. Con lại hỏi, “Tại sao mẹ lại tập Pháp Luân Công?” Tôi nói, “Mẹ muốn đề cao tâm tính. Trước hết, mẹ muốn trở thành người tốt và sau đó mẹ sẽ tu luyện thành Thần.” Chồng tôi ngắt lời và bắt đầu quá trình “tẩy não”. Khi anh ta nói về “vụ tự thiêu được dàn xếp ở Thiên An Môn”, tôi lên tiếng. Chồng tôi đáp lại: “Cô đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sao cô không thể chịu đựng được à?” Vì vậy tôi điều chỉnh giọng mình. Nhưng chồng tôi không thể tự kiểm soát được nữa. Anh ta đập bàn và hét vào mặt tôi, chỉ tay nói “Đảng cho tôi thức ăn. Được thôi. Dù thế nào, cô cũng không thể tu luyện được nữa. Tôi không thấy có gì tốt đẹp cả khi cô tu luyện.” Con trai tôi cũng trở nên xúc động: “Đừng đề cập đến vụ tự thiêu nữa. Vào lúc nó xảy ra, con đang học tiểu học. Con có ác mộng suốt ba đêm liền vì chuyện đó.”

Tôi không biết phải nói gì, tôi liền phát chính niệm. Trong vòng một phút, chồng tôi dường như không bực tức nữa. Anh ta nói: “Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, tôi phải đi dạo một lúc.” Sau khi anh ta rời đi, con trai hỏi tôi, “Tại sao mẹ lại nói là ‘Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn’ là được dàn dựng?” Tôi nói: “Lại đây để mẹ chỉ cho con cái này.” Tôi cho con xem bộ phim. Con không nói gì sau khi xem xong. Cuộc tranh cãi kéo dài suốt từ 06 giờ tới hơn 10 giờ, tôi bị kiệt sức. Sáng hôm sau tôi thức dậy và sau khi bước vài bước, tôi bỗng cảm thấy một cái cột xuyên qua từ đỉnh đầu xuống. Trên cột có ba chữ lớn “Chân – Thiện – Nhẫn.” Tôi cảm thấy mình rất mạnh mẽ. Tôi chợt nhận ra rằng Sư Phụ đang gia trì và khuyến khích tôi. Tôi nghĩ “Chẳng phải rất tuyệt vời nếu mọi tế bào trong cơ thể tôi lấp đầy bởi Chân – Thiện – Nhẫn?” Chỉ tích tắc sau suy nghĩ đó, chiếc cột bắn ra những chữ “Chân – Thiện – Nhẫn.”

Sáng hôm đó, tôi tiếp tục suy nghĩ về việc làm thế nào con tôi chấp thuận Đại Pháp. Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng. Khi tôi đi làm, con vẫn còn ngủ, tôi liền viết ra số trang trong cuốn Chuyển Pháp Luân chỗ giải đáp những thắc mắc hàng ngày của con. Tôi cũng để lại một vài mẩu giấy nhắn khích lệ con. Khi tôi từ chỗ làm trở về, tôi hỏi: “Con có nhìn thấy các ghi chú của mẹ không?” Con tôi nói: “Có ạ.” Tôi lại hỏi: “Con đã tìm được câu trả lời cho mình chưa?“ Con vẫn chỉ đáp lại ngắn gọn: “Rồi ạ.” Tôi dùng cách tiếp cận này để hướng con đọc Chuyển Pháp Luân. Vài ngày trước khi quay lại trường, con tôi đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Một tháng sau, vào một buổi tối lúc 7 giờ, chồng tôi bắt đầu vô cớ lăng mạ Đại Pháp và Sư phụ, anh ta la hét trong hơn nửa giờ. Lần này tôi hết sức nhẫn nhịn và đi sang phòng khác để phát chính niệm. Ở những không gian khác, tà ác rất mạnh. Đôi lúc, chính niệm của tôi bị gián đoạn. Sau đó tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Điều này thực sự có tác dụng. Một lát sau, anh ta có vẻ thấm mệt. Anh ta cố gắng tiếp cận tôi để mắng tôi, nhưng khi anh ta đến gần phòng tôi, anh ta sợ không dám vào.

Chồng tôi hiện giờ không bị rơi vào những tâm trạng kiểu như vậy nữa.

Giảng chân tướng bằng trí huệ và từ bi ở công sở

Sư phụ dặn chúng ta phải giảng chân tướng bằng trí tuệ và từ bi. Tôi nghĩ: “Trong môi trường của mình, có rất nhiều nhà trí thức. Cách thích hợp nhất để giảng chân tướng cho họ là gì?” Tôi nghĩ về việc sử dụng ổ cứng bỏ túi. Vì vậy tôi đã mua 100 ổ đĩa USB 2GB. Tôi nhờ các học viên khác tải các tài liệu giảng chân tướng và lưu vào đó. Tôi giảng chân tướng cho người thân, bạn bè và đồng nghiệp. Ban đầu tôi phân tích ở mức độ mà họ có thể chấp nhận, và sau đó đưa cho họ tài liệu phù hợp. Mỗi một lần, tôi thường phân phát chừng hơn mười ổ USB. Ở cơ quan, sáu trong số bảy lãnh đạo đã dùng phần mềm để vô hiệu hóa sự phong tỏa Internet và đọc thông tin chân tướng mỗi ngày.

Hiện giờ, tất cả mọi người ở cơ quan tôi đều đã hiểu rõ sự thật và có ý thức thực hiện theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Một lần, khi một đồng nghiệp có mâu thuẫn với một đồng nghiệp khác trong văn phòng và phàn nàn với tôi về chuyện đó, tôi nói: “Đừng giận dữ như vậy. Anh muốn cho đi đức của mình à?” Anh ta bỗng nhận thấy điều gì đang xảy ra. Từ đó trở đi, mọi người ở cơ quan đề nhớ rằng nếu có ai đó trao đức cho chúng tôi, chúng tôi nên nhận lấy chứ không đẩy nó đi.

Sư phụ yêu cầu chúng tôi giảng rõ sự thật với trí tuệ và lòng từ bi, và tôi đã thực hiện đầy đủ. Có hai loại người tôi gặp ở chỗ làm: một loại là những người có mâu thuẫn nghiêm trọng với tôi. Loại kia là những người hết sức cứng đầu. Đối với loại thứ hai, tôi không dễ gì mà thuyết phục họ nên tôi không muốn nói chuyện với họ. Ý nghĩ này thường đến vào ban ngày. Vào buổi tối, khi tôi học bài giảng Pháp cho các học viên tại Úc Châu của Sư phụ, tôi thấy rất hổ thẹn: “Chẳng phải bài giảng này đang ám chỉ mình?” Sau đó, tôi nghĩ tới tất cả mọi cách tiếp cận khác nhau và cuối cùng đã thuyết phục được một nữ quản lý bộ phận thoái Đảng. Chúng tôi trở thành bạn tốt. Ông chồng cứng đầu của tôi cũng dần thay đổi.

Ngày lễ các nhà giáo đang đến. Vào ngay đó, một sinh viên đã từng được tôi giúp đỡ tới thăm và chúc mừng tôi ở văn phòng. Sau khi sinh viên đó rời khỏi, tôi thấy anh ta đã để một phiếu quà tặng cho tôi trên bàn làm việc. Tôi lập tức gọi anh ta. Có thể anh ta biết tôi sẽ gọi điện tìm nên đã không nhấc máy. Hôm sau, tôi viết thư và gửi trả lại thẻ quà tặng cho anh ta. Chẳng bao lâu sau tôi nhận được tin nhắn của người sinh viên đó: “Em cảm ơn cô.”

Các giai điệu âm nhạc của Đại Pháp cung cấp năng lượng và tịnh hóa cho tôi. Hàng ngay, khi tôi bật nhạc Đại Pháp ở văn phòng, rất tự nhiên chúng giúp tôi giảng chân tướng.

Một lần khi tôi đang bật đĩa nhạc Thần Vận ở văn phòng, một đồng nghiệp bước vào. Khi nói chuyện với tôi, anh ta chăm chú nhìn vào lời bài hát Thần Vận và hỏi, “Những lời bài hát này hay thật đấy. Tôi có thể nghe được không?” Tôi nói, “Đây là một bài hát của Pháp Luân Công. Tôi có thể đưa nó cho anh.” Tôi đưa cho anh ta bài “Chúng tôi nói về tương lai”. Một lần khác, có ai đó đi qua và bị lôi cuốn bởi nhạc Hoán Quy và nói: “Thẩm mỹ âm nhạc của chị tốt quá. Đây là nhạc gì vậy?” Tôi nói: “Đó là nhạc Pháp Luân Công.” Anh ta nói: “Vậy à! Pháp Luân Công cũng có âm nhạc. Hay thật đấy! Chị có thể cho tôi một bản được không?”

Văn phòng của tôi ngập tràn năng lượng từ nhạc Đại Pháp mỗi ngày. Đồng nghiệp đều được tịnh hoá bởi nhạc Đại Pháp và làm việc rất vui vẻ. Mọi người ở cùng tầng với tôi hiện giờ đều đã biết chân tướng.

Tìm ra và loại bỏ chấp trước, tu luyện tinh tấn

Chìa khóa cho sự tu luyện là loại bỏ các tâm chấp trước. Đối với các chấp trước ở tầng thứ con người, một khi một cá nhân nào đó xác định phải loại bỏ chúng, họ sẽ dễ dàng để từ bỏ. Tuy nhiên, khi gặp phải những điều cụ thể, đôi khi lại dễ bị bỏ qua các chấp trước, đặc biệt là những chấp trước ẩn sâu, rất khó để loại bỏ. Tôi thường tự vấn: “Liệu bản thân muốn thành Thần hay là thành người đây?” Tôi nhẩm Pháp của Sư phụ. Bằng cách này, tôi đã loại bỏ được những chấp trước ẩn sâu mỗi khi chúng được phơi bày ra.

Vì tôi là một giáo sư trong trường y, tôi hiểu về bệnh hơn người bình thường.

Không lâu trước đây, tôi bị chàm ở trên cổ. Ban đầu, tôi bôi thuốc vào chỗ đó một cách vô thức. Vài ngày sau bệnh thuyên giảm. Tuy nhiên, nó lại trở lại. Lần này tôi bỗng nhớ lời Sư phụ dạy về “nghiệp bệnh”, tôi lập tức không dùng thuốc. Nhưng tôi không thể chịu đựng được và cảm thấy vết chàm trở nên lớn hơn. Tôi lại cho một chút thuốc vào. Cứ như thế, bệnh chẳng tệ đi nhưng cũng chẳng khá hơn. Tôi nhìn vào gương và tự nhủ: “Tôi sẽ không cố gắng chữa nó nữa. Nếu đó là nghiệp, tôi sẽ để nó được tiêu trừ.” Sau đó, tôi đọc một phần trong Chuyển Pháp Luân về Phật tính và hòa tan hoàn toàn vào các nguyên lý của Pháp. Đột nhiên tôi cảm thấy một lớp vật chất đã bị lấy đi từ cổ của mình. Tôi nhìn vào gương và thấy lớp chàm đỏ đã biến mất chỉ có lại một vết nhỏ. Mặc dù tôi cảm thấy mình đã có nhận thức sâu nhưng vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ được quan niệm của tôi về “bệnh tật”. Gần đây, tôi đi cùng với một người họ hàng để điều trị chân. Tôi cởi giày và yêu cầu bác sĩ khám xem tôi có miếng chai ở chân nào không. Bác sĩ nói rằng nó không có gì nghiêm trọng và có thể được điều trị bằng một miếng cao dán trong vòng một tuần. Tôi chấp thuận mà chẳng mảy may suy nghĩ gì.

Ngày hôm sau, khi tôi truy cập trang web Minh Huệ và thấy một bài viết về một đồng tu tiêu trừ nghiệp bệnh. Tôi đã học được từ đó và nhận ra rằng bệnh tật là một loại vật chất bên ngoài chủ nguyên thần và được gây ra bởi nghiệp. Miễn là chúng ta không làm theo sự sắp xếp của cự thế lực Sư phụ sẽ giúp chúng ta. Tôi ngay lập tức bóc miếng cao dán ra khỏi chân và đột nhiên cảm thấy một đám mây vật chất được loại bỏ phía trên đầu mình. Tôi cảm thấy một dòng chảy ấm áp trong tim và cảm thấy lòng nhân từ của Sư phụ cũng như uy đức của Đại Pháp.

Miễn là chúng ta chủ động nỗ lực loại bỏ chấp trước, thì các đệ tử Đại Pháp đang ở trong một trạng thái tốt. Cách đây không lâu, trong khi chúng tôi đang chia sẻ tại nhà của một học viên, chúng tôi trao đổi về tu luyện tinh tấn và trừ bỏ chấp trước. Một học viên nói: “Gốc rễ là chấp trước vàothời gian. Đó là chấp trước của chúng ta vào thời gian.” Tôi không biết chúng tôi có hiểu đúng không. Vào thời khắc đó, Pháp thân của Sư phụ tới và mỉm cười với chúng tôi. Tôi hân hoan nói với các học viên: “Sư phụ đã xác nhận rằng chúng ta hiểu đúng.”

Là đệ tử Đại Pháp, làm tốt ba việc là nhiệm vụ của chúng ta. Tuy nhiên, bởi chúng ta sống trong thế giới người thường, chúng ta nên biểu hiện Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày và tu luyện tinh tấn. Giờ là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải tỉnh táo và tinh tấn. Chỉ khi chúng ta kiên định tu luyện, chúng ta mới có thể tiến bước trên con đường tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/17/明慧法会–新学员-医学教授缘归大法-263542.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/27/136447.html

Đăng ngày 15-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share