Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp từ Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2012]

Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Mặc dù trải qua nhiều khổ nạn trên con đường trợ Sư Chính Pháp của mình, tôi vẫn luôn giữ một niềm tin vững chắc với Đại Pháp. Nhớ lại những năm vừa qua, mặc dù không có nhiều việc quan trọng đã xảy ra, tôi vẫn đạt được rất nhiều. Tôi cảm thấy bản thân mình đã thực sự tu luyện cũng như vượt qua được một số khảo nghiệm tâm tính và có thể tự tin cứu độ chúng sinh.

1. Đặt việc học Pháp lên hàng đầu

Sư phụ từng giảng:

“Những nơi nào đang thực thi thật tốt cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp, và có biến đổi lớn, nhất định là vì mọi người học Pháp tốt. Những đệ tử Đại Pháp nào có đề cao cá nhân nhanh chóng nhất định là vì coi trọng học Pháp. Vì Pháp là cơ sở, là căn bản của đệ tử Đại Pháp, là bảo đảm cho hết thảy, là thông lộ từ con người trở thành Thần; vậy nên tôi cũng nhân cơ hội Pháp hội Úc để nhắc nhở tất cả đệ tử Đại Pháp toàn thế giới: Vô luận là học viên mới cũ, nhất định không được vì bận rộn mà lơ là học Pháp. Học Pháp không được [chạy] theo hình thức, phải tập trung niệm đầu học [Pháp], phải thật sự chính là mình đang học [Pháp].” (Gửi Pháp hội Úc)

Tôi đã nhiều lần rơi rớt. Lý do cơ bản thường là do tôi đã không học Pháp tốt và không chú ý đến việc học Pháp. Mặc dù trước khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đọc sách Đại Pháp mỗi ngày, nhưng thực ra tôi chỉ học một cách hình thức. Thật lòng mà nói, tôi không biết làm thế nào để học Pháp tốt vào thời điểm đó. Tôi đọc sách và biết các Pháp lý mà các học viên khác đề cập đến, nhưng một khi tôi đặt cuốn sách xuống, tâm trí tôi đầy các quan niệm của con người và tôi không thể nhận thức được rõ ràng về chân ngã của mình.

Năm 2010, sau khi biết rằng mình đi chệch khỏi con đường tu luyện quá xa, tôi hạ quyết tâm học Pháp tốt chứ không chạy theo hình thức. Vào thời điểm đó, ông chủ của tôi giao cho tôi một công việc rất bình thường với mức lương chỉ vừa đủ chi trả các chi phí sinh hoạt của tôi. Tôi chiểu theo giáo lý của Sư phụ và loại bỏ chấp trước của mình, chỉ chuyên tâm học Pháp. Khi không có ai tại nơi làm việc, tôi nhẩm lại Pháp. Mỗi ngày tôi có thể nhẩm Pháp trong bốn đến năm giờ. Càng đọc, tôi càng cảm thấy hạnh phúc, và trong tôi tràn đầy sự tự tin. Tôi tin rằng việc tu luyện của tôi trong tương lai sẽ ngày một tốt hơn dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp.

Sau một năm, tôi đặt vấn đề về công việc của mình và ông chủ của tôi giao cho tôi một vị trí hợp lý hơn. Người thường sẽ thấy việc này thật khó tin, nhưng tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã giúp tôi và cho tôi một cơ hội khác để một lần nữa làm mọi thứ cho tốt. Đặc biệt là khi chấp trước vào danh và lợi thể hiện ra, tôi thường nghĩ rằng cuộc sống là do Sư phụ trao cấp cho tôi. Nếu không, tôi đã bị huỷ hoại từ trước rồi. Mục đích của cuộc sống của tôi bây giờ là đồng hóa với Đại Pháp và cứu độ chúng sinh, chứ không phải hưởng thụ nơi người thường. Tôi thường nhắc nhở bản thân mình về điều này.

Năm ngoái, trong dịp Tết nguyên đán của Trung Quốc, tôi tới nhà mẹ chồng tôi cùng mọi người trong gia đình tôi để ăn mừng. (Để giảng chân tướng, chúng tôi đã đến đó mỗi dịp Tết nguyên đán). Chồng tôi là em út trong số bốn anh chị em. Anh, chị, em ruột của anh đều thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu và khả năng tài chính của họ là tốt hơn nhiều so với chúng tôi. Vì họ sợ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác, mặc dù họ đã giúp chúng tôi tại thời điểm khó khăn nhất,nnhưng họ cũng luôn đổ lỗi cho chúng tôi đã gây ra đau khổ cho gia đình và thường bất hòa với chúng tôi, vì vậy mỗi lần giảng chân tướng cho họ là một khoảng thời gian khó khăn đối với chúng tôi. Hơn nữa, tôi không vượt qua tốt các khảo nghiệm tâm tính. Đặc biệt là khi tôi ở nhà chồng, thấy họ đối xử tốt như thế nào với chồng mình và gia đình quây quần bên nhau hạnh phúc như thế nào. Năm ngoái, chúng tôi lại về nhà chồng tôi. Lần này, mẹ chồng tôi đề cập đến việc những người con khác của bà có thu nhập cao như thế nào và hoàn cảnh gia đình họ tốt như thế nào. Tôi nghĩ rằng như thế là không công bằng, và tất cả các loại quan niệm của người thường lại nổi lên trong tâm trí tôi, chẳng hạn như tâm tật đố, tâm tranh đấu và tâm tự ti. Những suy nghĩ tồi tệ như vậy làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi biết tôi đã sai, tôi cần phải ngăn chặn những suy nghĩ đó lại, nhưng đôi khi tôi không thể.

Một ngày, tôi có mâu thuẫn với mẹ chồng và chồng tôi đứng về phía mẹ chồng, cùng đổ lỗi cho tôi. Bầu không khí trở nên rất căng thẳng. Nếu điều này xảy ra trong quá khứ, chúng tôi chắc chắn sẽ không có một năm mới tốt lành, và tất cả mọi người sẽ thấy không vui. Nhưng tôi đã tự xác định rõ ràng rằng tôi đến để cứu họ và tôi không nên mâu thuẫn với họ. Tôi biết rằng nếu tôi không thay đổi suy nghĩ của mình và loại bỏ những suy nghĩ tồi tệ thì tình hình sẽ không được cải thiện. Tôi đã cố gắng làm việc nhà nhiều hơn để hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng như dụng tâm tập trung học Pháp.

Cũng có thể bởi tôi muốn thay đổi điều đó nên tôi đọc bài Giảng Pháp tại Pháp hội Úc và những lời Sư phụ đã giảng:

“Bất kể gặp phải mâu thuẫn trong hoàn cảnh hay tình huống nào, chư vị phải bảo trì trái tim từ bi hòa ái khi đối đãi mọi vấn đề. Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không Viên Mãn được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu, tạm dịch)

Tôi đã bị sốc và tâm trí của tôi trở nên rõ ràng. Tôi đã nhìn thấy vấn đề của mình. Khi tôi đã có mâu thuẫn với những người khác, tôi không “duy trì một tâm thái từ bi hòa ái”, mà lại luôn luôn nghĩ xấu về họ và cho rằng họ kiểu gì cũng nghĩ xấu và nói xấu tôi. Khi tôi thực sự tìm ra chấp trước của mình, đột nhiên mẹ chồng tôi đối xử tốt với tôi như chưa có gì tồi tệ đã từng xảy ra giữa hai chúng tôi.

Khi tôi ở nhà mẹ chồng tôi vào dịp năm mới, tôi học những bài giảng của Sư phụ từ trước năm 1999. Tôi thực sự cảm thấy rằng Sư phụ đã nói về những gì có thể xảy ra sau năm 1999 và cách chúng ta nên đối đãi với mọi việc và đề cao tâm tính của chúng ta. Nhưng tại sao tôi vẫn phải đi đường vòng? Đó là bởi vì tôi không học Pháp tốt. Vì vậy, tôi chú trọng hơn đến việc học Pháp.

Bây giờ tôi học Pháp tinh tấn. Mỗi ngày tôi tham gia nhóm học chung cũng như tự học thuộc Pháp ở nhà. Ban đầu, tôi chỉ học thuộc một vài đoạn. Sau đó, tôi có thể thuộc một vài trang. Mỗi ngày khi tôi học Pháp với tâm thanh tịnh, tôi có những nhận thức mới. Trong khi đọc Pháp hoặc học thuộc Pháp, tôi thường đột nhiên hiểu những điều ngụ ý của Sư phụ. Miễn là tôi học Pháp với tâm thanh tịnh, tôi có những giây phút như vậy mỗi ngày. Tôi đọc một bài viết trên trang web Minh Huệ nói rằng từng câu từng lời của Sư phụ cho phép tác giả bài viết đó hiểu được nguyên lý của Pháp. Tôi cũng có cùng cảm giác đó và nó thực sự tuyệt vời.

2. Tu luyện bản thân chân chính trong môi trường gia đình

Các thành viên trong gia đình tôi đều là học viên, do đó, chúng tôi không có bất kỳ bất đồng nào liên quan đến việc làm tốt ba việc, nhưng chúng tôi vẫn có rất nhiều mâu thuẫn ở nhà. Trước đây, tôi không chú ý đến tu luyện bản thân và quá coi trọng cảm xúc của mình. Tôi đã có nhiều mâu thuẫn lớn với chồng tôi liên quan đến con cái, bố mẹ, và về gia đình chồng. Chúng tôi cãi nhau thường xuyên.

Tôi đã chấp trước mạnh mẽ vào cảm xúc. Chồng tôi phân biệt đối xử đối với mọi người và thường hay coi thường người khác. Thường thì người mà anh coi thường lại là cha mẹ tôi và bọn trẻ. Cha mẹ tôi chống đối Đại Pháp kể từ khi tôi đắc Pháp. Cha tôi là một bí thư đảng. Mẹ tôi không phải là một đảng viên, nhưng bà vốn rất quen thuộc với văn hóa của Đảng và rất yên tâm về nó. Theo chồng tôi, mẹ tôi đã có lối tư duy điển hình của ĐCSTQ tà ác. Cho dù chúng tôi cố gắng giảng chân tướng cho họ và nói với họ chúng tôi tu luyện Đại Pháp như thế nào để trở thành người tốt, họ không tin chúng tôi và nói rằng chúng tôi thật ngớ ngẩn. Họ cũng nói chồng tôi đã có những động cơ ở đằng sau. Hơn mười năm trôi qua, và chúng tôi mất hết hy vọng cứu độ họ. Cùng lúc, chồng tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ hợm hĩnh của mẹ tôi và thực sự coi thường bà.

Nói một cách tương đối thì bố mẹ chồng tôi tốt hơn. Họ chấp nhận Đại Pháp và thực sự biết rằng ĐCSTQ là tà ác. Chồng tôi phân biệt giữa hai gia đình. Điều này làm tôi khó chịu. Ban đầu, tôi chịu đựng và không nói bất cứ điều gì. Sau một thời gian, vì tôi đã không thực sự tu luyện bản thân mình trong Pháp, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi bắt đầu phàn nàn và chỉ trích chồng tôi. Chồng tôi cũng không thể chịu được điều đó và lại quay ra giận tôi. Anh bảo tôi không thể phân biệt đúng sai. Chúng tôi đều hướng ngoại tìm và đổ lỗi cho người khác. Chúng tôi không chịu thỏa hiệp và tranh cãi rất nhiều. Nhiều vấn đề không thể được giải quyết và gây trở ngại đến việc đề cao trong tu luyện của chúng tôi. Điều đó cũng tạo ra cái cớ để tà ác lợi dụng và can nhiễu chúng tôi.

Trong hai năm qua, vợ chồng tôi đều để ý thấy rằng mỗi lần chúng tôi cãi vã về con cái hay bố mẹ, bộ phận an ninh nơi làm việc của chúng tôi hoặc các thành viên ủy ban dân phố đều đến nói chuyện với chúng tôi. Mỗi chúng tôi đều hiểu rằng, vì chúng tôi đã không làm tốt theo yêu cầu của Đại Pháp, tà ác đã lợi dụng và điều khiển người thường để họ gây can nhiễu cho chúng tôi. Đó là vấn đề của chính chúng tôi. May mắn thay, chúng tôi đã nhận ra được gốc rễ của vấn đề và tập trung vào việc học Pháp. Chúng tôi bắt đầu hướng nội tìm. Trong khi học Pháp nhóm, chúng tôi nói chuyện thẳng thắn về các chấp trước của mình và không tránh né bất kỳ mâu thuẫn nào. Chúng tôi nghĩ về vấn đề của mình một cách bình tĩnh. Chồng tôi chỉ ra rằng tôi đã chấp trước vào tình cảm gia đình và không thể chấp nhận bất cứ quan điểm bất đồng nào liên quan đến con cái hoặc cha mẹ tôi. Tôi nghĩ anh đúng và rằng tôi đã nghĩ như thế. Tôi đã quá quan tâm đến việc những người khác đánh giá cha mẹ và các con tôi như thế nào và tôi không muốn những người khác nói bất cứ điều gì xấu về họ, mặc dù tôi biết rằng nhiều điều họ làm cũng chưa được tốt. Chấp trước của tôi mạnh đến nỗi các học viên trong nhóm học Pháp không thể chỉ ra cho tôi vì họ sợ rằng tôi sẽ không vui nếu tôi nghe chuyện đó. Tôi cảm thấy rằng đã đến lúc để tôi thực sự dứt bỏ những chấp trước vào tình cảm của mình.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì sinh mệnh chân chính của một cá nhân là nguyên thần; người mẹ sinh ra nguyên thần chư vị mới là người mẹ thật sự của chư vị. Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là người, không là người, [số ấy] không đếm được. Con cái của bao đời chư vị hỏi có bao nhiêu; cũng không đếm được. Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả. Nhân tại mê trung, không vứt bỏ được những thứ này.“  (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi là một học viên Đại Pháp và tôi biết các Pháp lý. Tôi không nên chấp trước vào cảm xúc của con người và những điều nhỏ nhặt trước mắt. Các mối quan hệ tiền duyên của cha mẹ và con cái trong cuộc sống này tất cả là vì Pháp. Sẽ là điều tốt nhất nếu chúng ta có thể đắc Pháp và tu luyện trong Pháp. Chúng ta nên đối xử với thân nhân của mình với lòng từ bi, giống như chúng ta đối xử với tất cả chúng sinh khác. Có thể một số người là cha mẹ hoặc con cái của chúng ta trong những đời trước. Chúng ta không nên phân biệt và không nên tập trung vào cái đó qua nhiều khiến chúng ta bị can nhiễu bởi những quan niệm người thường của mình. Một sinh mệnh đang được Pháp gọt giũa chính là một vị thần và không nên bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc trong Tam giới. Cuối cùng tôi đã rũ bỏ tâm oán giận đối với chồng, tâm tật đố của tôi trong gia đình, chấp trước vào tình cảm đối với cha mẹ và sự hào hứng thay đổi suy nghĩ của họ ở tôi.

Khi tôi đã vượt qua được các khảo nghiệm trong môi trường gia đình, điều này cũng phản ánh nhiều chấp trước của tôi, chẳng hạn như chấp trước vào lợi ích cá nhân, tâm tranh đấu, tâm tật đố và chấp trước vào cảm giác tự ti. Tôi nhận ra những điều này trong khi học Pháp, và cố gắng hết sức mình để loại bỏ từng chấp trước một. Cơ thể của tôi đã trở nên nhẹ nhõm chỉ khi tôi tu luyện bản thân mình để loại bỏ chấp trước.

3. Phân phối trực tiếp đĩa DVD biểu diễn Thần Vận

Khi DVD Thần Vận được phát hành vào năm 2011, tôi đã cố gắng đưa chúng cho những người trên đường phố, nhưng chỉ có rất ít người cầm. Họ đều rất sợ hãi. Khi DVD Thần Vận năm nay  được phát hành, các học viên chia sẻ kinh nghiệm của họ trên trang web Minh Huệ rằng chúng ta nên trực tiếp trao tận tay họ. Điều này cũng là để theo kịp với tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng,

“Kỳ thực khi Sư phụ muốn làm như thế nào đó, thì quyết không phải là nghĩ chỉ thế là xong, tôi phải làm rất nhiều ‘trải thảm’ [chuẩn bị đằng sau], mà chư vị không thấy, những vị Thần cũng làm nữa. Thậm chí đều đã ‘trải thảm’ xong cả rồi, chỉ thiếu chư vị bước ra làm thôi.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC)

Tôi hiểu rằng chúng tôi được yêu cầu trực tiếp trao tận tay các đĩa DVD. Tất cả mọi việc đều đã được định trước. Tôi quyết tâm làm tốt việc này và đưa đĩa DVD cho những người có tiền duyên.

Khi mới bắt đầu, tôi cảm thấy rằng thật khó khăn để nói chuyện với mọi người. Trước tiên, tôi sợ hãi và sợ rằng những người khác sẽ không chấp nhận. Sau đó, tôi bắt đầu phát chính niệm và loại bỏ tất cả các yếu tố bất chính ngăn cản việc cứu độ chúng sinh. Sau khi bắt đầu nói chuyện với một vài người về các đĩa DVD, tôi không còn sợ hãi hay lo lắng. Cho dù người ta nhận đĩa DVD hay không, tôi vẫn tiếp tục tìm người kế tiếp để trao. Điều này rất tự nhiên. Tôi chỉ cố gắng hết sức mình để nói với mọi các đĩa DVD này quý giá biết bao và tôi đã có chính niệm trong tâm để cứu độ chúng sinh. Chẳng bao lâu tôi đã được phân phát được hơn chục cái.

Tôi thực sự cảm thấy rằng năm nay khác so với năm ngoái. Tôi càng trao tận tay được nhiều đĩa DVD Thần Vận, tôi càng cảm thấy rằng nhiều người  hơn có thể nhận đĩa. Dù là người trẻ hay già, luôn luôn có những người vui vẻ nhận đĩa.

Một số học viên nói rằng tất cả các DVD đã được trao đều có một câu chuyện đi kèm. Tôi cũng thực sự cảm thấy như vậy. Khi chúng tôi trao đĩa DVD tận tay, mỗi người phản ứng rất khác nhau. Tôi nói với họ rằng đây là buổi biểu diễn mang tính quốc tế của người Trung Quốc ở hải ngoại về 5.000 năm văn hóa truyền thống Trung Quốc, rằng đó là nghệ thuật trình diễn hạng nhất và đoàn nghệ thuật đã đi lưu diễn trên khắp thế giới với hàng trăm buổi biểu diễn, và rằng họ sẽ sớm đến diễn tại Trung Quốc Đại lục. Tôi nói với họ rằng chúng tôi đang  quảng cáo về chương trình biểu diễn năm nay, rằng các đĩa DVD là một món quà, và bỏ lỡ thì thật không may.

Sau khi tôi nói điều này, một số người ban đầu có biểu hiện thờ ơ liền mỉm cười. Họ cảm ơn tôi nhiều lần. Một số bắt đầu thảo luận về văn hóa truyền thống của Trung Quốc và nói rằng họ rất quan tâm đến nó. Họ cũng hỏi thông tin liên lạc của tôi và nhờ tôi thông báo cho họ khi đĩa DVD Thần Vận mới được phát hành. Một số người ban đầu không tin tôi và thắc mắc rất nhiều. Một người phụ nữ hỏi tại sao tôi lại phát miễn phí và liệu chương trình biểu diễn có thực sự tốt hay không. Tôi nói chương trình đó thật tuyệt vời, đã được tổ chức 37 lần tại Đài Loan trong vòng một tháng và 13 lần tại Hàn Quốc. Tôi nói với bà rằng bà nên thử xem và sẽ biết nó có thực sự hay không vì nhiều người nhận thấy tâm trạng của họ cải thiện và cơ thể của họ trở nên khỏe mạnh sau khi xem nó. Sau khi tôi đã trả lời nhiều câu hỏi của bà, bà đã nhận một đĩa DVD và cảm ơn tôi. Khi tôi bước đến chỗ những người khác để phát đĩa, bà ấy vẫn còn đang vẫy tay cảm ơn.

Một số người đề nghị tôi đi đến các điểm tập nhảy trong công viên vào buổi sáng và tối để phát đĩa DVD vì nhiều người ở đó thích văn hóa nghệ thuật. Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tốt, vì vậy tôi đã đi vào buổi sáng. Tôi thực sự đã gặp rất nhiều những người có tiền duyên. Một người phụ nữ trên 50 tuổi đang kéo đàn nhị. Tôi nói với cô ấy trong DVD cũng có một màn biểu diễn đàn nhị và rằng cô ấy sẽ thích nó. Sau đó, một người đàn ông chơi bóng bàn đến chỗ tôi. Khi nghe đó là một đĩa Thần Vận, ông nói: “ Tôi đã nghe nói về nó rồi.” Sau đó, ông cũng lấy một đĩa. Sau đó, tất cả mọi người tại điểm tập thể dục buổi sáng đều nhận đĩa. Hai trong số họ thậm chí còn lấy hai cái và nói rằng họ sẽ đưa cho con cái của họ. Khi tôi sắp rời đi, người đàn ông là người đầu tiên lấy DVD nói khẽ với tôi, “Tôi biết. Đây là chương trình biểu diễn của Pháp Luân Công.” Tôi mỉm cười và giơ ngón tay cái ra hiệu đồng ý.

Ban đầu, tôi cầm 10 đĩa DVD theo. Sau đó, tôi cầm 40 cái, chật đầy túi. Chỉ hơn hai giờ là tôi phát xong số đĩa đó.

Quá trình trao tặng các DVD trình diễn Thần Vận cũng là một quá trình tu luyện bản thân, đặc biệt là loại bỏ tâm sợ hãi. Mặc dù tôi không nghĩ rằng tâm sợ hãi của tôi rất mạnh mẽ, nhưng khi trao tặng đĩa, tôi vẫn thường có ý nghĩ rằng có ai đó đang theo dõi và sẽ tố giác tôi. Để cho chắc, tôi vẫn cần phải chú ý đến an toàn. Thông thường, tôi không lưu lại ở một nơi quá lâu. Tôi thường phát từ 5 đến 10 đĩa DVD ở một nơi và sau đó chuyển địa điểm. Tôi thường xuyên thay đổi địa điểm và không theo bất kỳ khuôn mẫu nào và thường không phát đĩa cho các đám đông.

Tôi nhận thấy rằng khi có một đám đông, họ thường không chú ý tới những gì tôi nói. Khi có ít người hơn, họ sẽ dừng lại và lắng nghe tôi, như vậy hiệu quả hơn. Khi tôi đi ra ngoài để phân phát các đĩa DVD, tôi phát chính niệm trên đường đi. Khi tôi đến một nơi, đầu tiên tôi loại bỏ các nhân tố tà ác trong khu vực. Khi tôi nhìn thấy một ai đó, trước tiên, tôi  diệt trừ các nhân tố tà ác phía sau họ, và sau đó bắt đầu nói chuyện với họ.

Vì tôi vẫn còn sợ hãi, có những khảo nghiệm đã giúp tôi buông bỏ tâm sợ hãi của mình. Có người nhận đĩa DVD và hỏi nó có liên quan đến Pháp Luân Công không. Tôi không trả lời trực tiếp và chỉ cho biết đó là một buổi biểu diễn về văn hóa truyền thống Trung Quốc. Một lần, có một người bảo nếu trong đĩa có nội dung Pháp Luân Công, cô ấy sẽ không lấy nó. Tôi cảm thấy rằng cô ấy đã có những tư tưởng xấu, nhưng do sợ hãi tôi đã không giảng chân tướng cho cô ấy. Sau đó, tôi đã rất hối hận. Tôi nghĩ rằng, cho dù cô có nhận DVD, nếu cô ấy tìm thấy có nội dung liên quan đến Pháp Luân Công và ném nó đi hoặc phá hủy nó, tôi không chỉ đã không cứu cô, mà còn để cô làm những điều xấu. Đĩa DVD là quý giá. Nếu ai đó không muốn xem nó, chúng ta không nên ép buộc họ. Tại sao tôi không thể đường đường chính chính làm rõ sự thật về Pháp Luân Công cho họ? Tôi nhận ra rằng tôi cần phải buông bỏ tâm sợ hãi. Sau này khi có ai đó lại hỏi vậy, tôi nói rằng Pháp Luân Công là tốt. Sau đó, họ đã hiểu.

Một lần tôi đưa đĩa DVD cho một người mẹ và người con trai 20 tuổi của bà trong khi hai mẹ con đang chờ xe buýt. Tôi nói với họ về Thần Vận và người con trai hỏi nó có liên quan đến Pháp Luân Công không. Tôi nhìn vào mắt cậu và nói rằng đó là buổi trình diễn của các học viên Pháp Luân Công. Cậu ta tỏ ra bất lực và trả lại đĩa DVD. Mẹ của anh ngay lập tức ngăn anh ta lại và nói: “Hãy nhận lấy đi, hãy nhận lấy đi con.” Tôi hiểu rằng tà ác đang thử tôi. Khi tôi nói với họ nó có liên quan Pháp Luân Công, họ vẫn lấy DVD. Không phải là trước đó tôi sợ mọi người sẽ không nhận các đĩa DVD nếu tôi nói đến Pháp Luân Công, mà là do tâm lo sợ nên tôi đã tìm kiếm cách thoái thác..

Một lần tôi đã làm không tốt. Vào buổi sáng, tôi đi ra ngoài và nhìn thấy một nhóm 15 đến 16 người trên 50 tuổi đang múa quạt. Tôi đi ngang qua họ và đột nhiên có ý nghĩ: “Nếu họ hỏi nó có liên quan đến Pháp Luân Công không thì sao nhỉ?” Tôi nghĩ rằng có quá nhiều người và tôi đã do dự. Tôi cũng muốn phát DVD, vì vậy tôi quyết định chỉ nói rằng đó là một hoạt động văn hóa truyền thống. Tôi thực sự nhầm lẫn giữa cứu người và làm các việc một cách đơn giản. Tôi cũng có chấp trước vào việc chứng thực bản thân, tâm ích kỷ và tâm sợ hãi muốn bảo vệ bản thân mình. Tôi đã nói với trưởng nhóm múa: “Xin lỗi đã làm phiền. Tôi có một số quà tặng. Đó là dành cho…” Người trưởng nhóm này ngay lập tức nhận lấy và tỏ vẻ là cô thích nó. Sau đó, những người khác đến. Khi họ nghe nói đó là một món quà, họ xin và tất cả mỗi người đều lấy một cái. Sau đó có người hỏi tôi liệu nó có liên quan đến Pháp Luân Công. Tôi làm theo những gì tôi đã quyết định trước đó và nói với cô đó là một hoạt động văn hóa truyền thống. Vì tôi không trả lời trực tiếp câu hỏi, cô nói chắc hẳn nó liên quan đến Pháp Luân Công và cô ấy không muốn lấy. Tôi mỉm cười, “Xem hay không là tùy thuộc ở chị thôi.” Sau đó, một vài người bị ảnh hưởng bởi cô cũng trả lại các đĩa DVD. Họ cũng liên tục hỏi lý do tại sao tôi không trả lời và yêu cầu những người khác trả lại các đĩa DVD cho tôi. Sau đó, tôi bắt đầu phát chính niệm. Người vũ công chính bảo: “Tôi muốn xem xem show diễn này như thế nào.” Nghe thấy vậy tôi đã rất đỗi vui mừng và nhớ lại những gì các học viên khác đã nói trong quá trình chia sẻ kinh nghiệm và nói: “Đúng thế, trước tiên hãy xem những vũ điệu này thay vì nhìn vào những người thực hiện vũ điệu đó. Chị có thể xác định được là nó có tốt hay không sau khi xem xong mà.” Rồi tôi rời đi trong khi vẫn đang phát chính niệm. Sau này, tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn đồng tu. Tôi nhận ra rằng đây vẫn là để khảo nghiệm tâm sợ hãi của tôi. Tôi luôn luôn muốn tránh chủ đề Pháp Luân Công. Như vậy làm sao tôi có thể đường đường chính chính được? Tôi nhận ra tôi cần phải đề cao trong vấn đề này.

Trên thực tế, nhiều người đã biết về DVD Thần Vận. Một buổi sáng tôi thấy hai người phụ nữ trung niên ăn vận đẹp đang nói chuyện ở phía trước khu dân cư. Tôi đến chỗ họ và nói với họ về Thần Vận. Một người phụ nữ nói: “Tôi biết về nó” Sau đó, bà nói với người kia: “Tôi sẽ kể cho chị sau.” Họ đã lấy các đĩa DVD và rời đi khi vừa lấy xong. Tôi rất mừng vì chắc hẳn họ trước đó đã nghe nói về Thần Vận. Sư phụ cho họ có cơ hội để xem biểu diễn và được cứu.

4. Tu bỏ tự ngã khi phối hợp với các học viên khác

Có tổng cộng năm học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi, trong đó bao gồm ba người trong gia đình tôi và một cặp vợ chồng khác. Chúng tôi đã học Pháp với nhau và phối hợp làm ba việc trong hơn 10 năm. Chúng tôi đã từng có những mâu thuẫn và thậm chí còn đi chệch hướng trong những năm tháng đó, nhưng tâm trí của tất cả chúng tôi đều ở trong Pháp và tất cả đều nghĩ rằng làm thế nào để tu luyện bản thân tốt hơn và trợ Sư Chính Pháp. Chúng tôi đã hợp tác cùng với nhau trong nỗ lực giảng chân tướng, và mỗi người trong chúng tôi cũng tham gia các hạng mục giảng chân tướng tùy vào năng lực của từng người.

Chúng tôi là một chỉnh thể. Trong nội bộ nhóm, chúng tôi thường gặp phải những khảo nghiệm giúp đề cao tâm tính. Mâu thuẫn nổi trội nhất là việc chồng tôi và tôi luôn luôn có những bất đồng về cách các cặp vợ chồng kia cư xử và luôn luôn cảm thấy họ sai. Khi chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm, chúng tôi chỉ trích và phàn nàn. Bầu không khí không tốt, và họ không thể chấp nhận những lời chỉ trích. Cuối cùng những mâu thuẫn trở nên tồi tệ hơn và tất cả chúng tôi làm bất cứ điều gì chúng tôi muốn dù cho phía bên kia nói gì đi chăng nữa. May mắn thay, chúng tôi đã cải thiện phần nào và tất cả mọi người có thể hướng nội tìm khi mâu thuẫn phát sinh. Chúng tôi bây giờ tập trung ngày càng nhiều hơn về việc làm thế nào để hợp tác tốt và những mâu thuẫn đã trở nên nhỏ dần nhỏ dần.

Một chuyện đã xảy ra gần đây cho phép tôi hiểu rõ về chấp trước của mình trong khi hợp tác với các học viên. Cặp vợ chồng kia có người thân cũng là một học viên. Khoảng hai năm trước, cơ thể cô bắt đầu yếu đi nhanh chóng. Ban đầu, cô nghĩ đó là một tình trạng tự nhiên. Sau đó cô bị giảm từ 10 đến 15 kg (trước đó cô nặng hơn 65 kg), sức khỏe của cô trở nên tệ hơn, và cô không ăn ngủ được. Vào tháng sáu năm ngoái, hai chân cô bắt đầu sưng lên. Chỉ trong vòng một tháng, chân cô đã to như vòng eo cô vậy. Gia đình cô sợ hãi và đưa cô đến bệnh viện. Cô được chẩn đoán bị ung thư phổi thể nặng nhất, không thể chữa được. Cô về nhà sau khi họ hút ra chất dịch từ phổi của cô. Ngay sau đó, họ phát hiện ra cô có một khối u vi khuẩn trong não. Người ta đã dùng thủ thuật mở hộp sọ để cắt bỏ khối u đó.

Cặp vợ chồng học viên luôn luôn ở bên cô, chăm sóc, và khuyến khích cô bằng chính niệm. Chúng tôi cũng trao đổi với cô ấy về việc làm thế nào để hướng nội tìm. Cô cũng tìm thấy nhiều chấp trước của mình. Sau đó, cô trở về nhà từ bệnh viện. Thỉnh thoảng các học viên địa phương đến thăm và thành lập một nhóm học Pháp với cô. Tuy nhiên, trong toàn bộ quá trình, cả chúng tôi và các cặp vợ chồng kia sử dụng quan niệm con người để đánh giá tình trạng của học viên trong những khổ nạn mà cô phải chịu. Chúng tôi thậm chí đã có tranh cãi về tình trạng của cô. Cuối cùng, tồi tệ nhất là chúng tôi buộc tội họ. Người học viên cũng có quan niệm phân biệt của con người. Cô cảm thấy cô ấy có thể chấp nhận những gì chúng tôi đã nói, nhưng không thể chấp nhận những gì cặp vợ chồng kia nói. Tất cả chúng tôi đều hy vọng cô ấy sẽ sớm bình phục, do đó, chúng tôi đều bị mắc kẹt vào quan điểm riêng của mình và buộc tội phía bên kia là sai và có chấp trước. Càng trở nên lo lắng, chúng tôi càng nhìn vào chấp trước của người khác.

Trong vòng một năm, tình trạng cứ liên tục hướng ngoại tìm của chúng tôi về cơ bản không thay đổi. Trong tháng bảy vừa rồi, người thân của cặp vợ chồng kia đột nhiên có cơn đau dữ dội ở bụng. Thân nhân của cô ấy (không phải học viên) phải đưa cô ấy đến bệnh viện một lần nữa. Đó là một viên sỏi mật, và người ta đã cắt túi mật của cô. Sau khi phẫu thuật, bác sĩ nói với họ rằng bệnh ung thư đã di căn đến các bộ phận khác trong khoang bụng. Gia đình cô đã trở nên rất lo lắng và yêu cầu cho cô làm hóa trị. Bệnh viện không đồng ý, nói rằng cô không thể chịu đựng được sự điều trị như vậy. Sau khi cắt túi mật, học viên còn đau bụng hơn và bệnh viện tiêm các loại thuốc giảm đau cho cô mỗi ngày một lần để kiểm soát nó.

Khi chúng ta tôi thấy tình trạng của cô, chúng tôi đã thảo luận và quyết định thay nhau lần lượt đọc Pháp trong bệnh viện cho cô. Khi chúng tôi tới đó, chúng tôi thấy môi trường không phù hợp. Sau đó, các học viên địa phương trong khu vực của cô đã lần lượt phải rời đi bởi đủ thứ chuyện trong gia đình. Chỉ còn rất ít học viên có thể tiếp tục đến thăm cô. Sau đó chúng tôi nghe nói rằng bệnh viện đã phải tiêm thuốc giảm đau cho cô hai lần một ngày. Người học viên cũng bảo người nhà nhờ chúng tôi giúp đỡ bằng việc phát chính niệm. Chúng tôi sau đó nhanh chóng tập hợp nhau lại và phát chính niệm.

Khi hướng nội tìm, tôi thực sự thấy chấp trước của mình về chứng thực bản thân thông qua việc giúp các học viên. Tôi chỉ trích học viên này với học viên khác. Khi ý kiến ​​của tôi không được chấp nhận bởi các học viên, tôi liền phàn nàn. Tôi đổ lỗi cho người khác và không nghĩ rằng chính mình đóng một vai trò xấu. Chỉ muốn thay đổi người khác thay vì thay đổi chính bản thân mình là một chấp trước rất mạnh của tôi. Tôi không giúp các học viên, mà thay vào đó, tôi muốn sử dụng các học viên để đạt được mục tiêu của tôi về chứng thực bản thân. Tình trạng của các học viên càng trở nên tồi tệ, tôi lại càng trở nên lo lắng. Tuy nhiên, sự lo lắng trên thực tế là vì sự giúp đỡ của tôi không hề có bất kỳ tác dụng nào. Sư phụ giảng:

“Hễ xuất hiện tâm chấp trước rồi, [khi] chư vị trị bệnh không được, chư vị thấy rất lo. Có người vì muốn bảo vệ danh [tiếng] bản thân, khi trị bệnh cho người ta thậm chí còn nghĩ những gì? ‘Bệnh này tôi xin nhận, để người kia khỏi bệnh’. Đó đâu phải xuất phát từ tâm từ bi; cái tâm danh lợi người ấy chưa hề dứt bỏ; hoàn toàn không xuất hiện tâm từ bi. Người ấy sợ mất danh [tiếng]; không nhịn được, thà tự mình chịu bệnh kia còn hơn bị mất danh [tiếng]; tâm cầu danh quả là mạnh mẽ!” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hướng nội tìm và phát chính niệm. Sau đó, tôi đọc bài chia sẻ kinh nghiệm của một học viên ở trên mạng. Bài chia sẻ là về việc khi giúp đỡ một học viên đang chịu khổ nạn bằng cách phát chính niệm, tất cả mọi người chỉ nên tập trung vào việc phát chính niệm, không nhìn vào những thiếu sót của người học viên cũng như trông chờ kết quả. Chúng ta chỉ nên tập trung vào phát chính niệm với tâm thanh tịnh của mình và tiếp tục loại bỏ những suy nghĩ không chính. Bài chia sẻ đã giúp tôi minh bạch. Tôi bình tĩnh lại và không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ về việc phát chính niệm với tâm thanh tịnh phủ nhận hoàn toàn cuộc bức hại của cựu thế lực đối với học viên.

Một tuần sau, có tin rằng tình trạng của người học viên đã được cải thiện rất nhiều. Cơn đau của cô đã thuyên giảm và chủ ý thức của cô đã mạnh mẽ hơn. Vào thời điểm đó, tôi nhận ra rằng những chấp trước mạnh mẽ, chẳng hạn như chứng thực bản thân, không hướng nội tìm trong mâu thuẫn, không tin tưởng vào các học viên khác, và tâm tranh đấu, đã tạo điều kiện cho tà ác tấn công cơ thể của học viên. Vì tất cả chúng tôi đã tìm ra chấp trước và người học viên đã có thể thực sự hướng nội tìm trong khổ nạn, Sư phụ đã hóa giải khổ nạn của người học viên. Lần này tôi đã chứng kiến một tình huống mà người thường không thể tưởng tượng được – một học viên sống sót qua một khổ nạn như thế nào. Chúng tôi thật sự tu luyện bản thân và khổ nạn đã được loại bỏ.

Tôi liên tục tu luyện bản thân trong những mâu thuẫn với các học viên khác. Tôi hiểu rằng con đường tu luyện của mỗi học viên là khác nhau. Đại Pháp bao gồm mọi con đường để trở thành vô số các vị thần vĩ đại trong vũ trụ. Mỗi người đều có những chấp trước khác nhau, đặc điểm khác nhau, và các con đường khác nhau mà Sư phụ đã an bài. Tôi không thể sử dụng các tiêu chuẩn của mình để đo lường người khác. Tôi không thể chỉ đơn giản nghĩ rằng những người khác không phù hợp với Pháp… Đây là suy nghĩ rất nông cạn. Sư phụ đã giảng cho chúng ta về yêu cầu của Pháp:

“Đệ tử Đại Pháp đối đãi sự việc gì cũng đều nên đối đãi một cách chính diện, không nên nhìn vào phía không tốt của người ta, mà luôn nên nhìn vào phía tốt của người ta. ”

“Hãy nhìn nhiều hơn vào chỗ tốt của người ta, nhìn ít hơn vào chỗ không tốt của người ta.” (Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003 (phần hỏi và trả lời vào buổi chiều))

Các học viên đang đi trên con đường tu luyện sẽ bộc lộ ra các chấp trước, điều đó hoàn toàn bình thường. Là một học viên, chúng ta nên tin tưởng rằng người đó có thể loại bỏ các chấp trước dựa vào việc học Pháp tốt, thay vì chỉ trích các học viên hoặc thậm chí phủ nhận việc tu luyện của học viên trong cuộc sống và trong công việc. Đây là hiểu biết của tôi về nguyên lý Đại Pháp “đại Đạo vô hình”.

Tôi hiểu rằng, khi chúng ta thấy nhìn vào chấp trước của học viên, chúng ta có thể đưa ra lời khuyên đầy thiện chí, nhưng sẽ là sai lầm nếu chúng ta đưa vào đó quan niệm đo lường đúng sai của con người. Điều này cũng dễ dàng bị cựu thế lực lợi dụng để can nhiễu tới học viên. Điều đó cũng có thể dễ dàng khiến học viên phản đối. Tôi cũng nhận ra rằng, bất kể tình hình có như thế nào, chúng ta cũng không thể tấn công hay lăng mạ người khác. Nó thực sự là một sự xúc phạm và rất nguy hiểm. Đây là biểu hiện của văn hóa tà đảng. Đảng dùng đến “hủy họai thanh danh” chính là để bức hại các học viên chúng ta. Ngay khi chúng ta có loại những suy nghĩ như vậy, chúng ta nên cảnh giác, vì nó có thể dễ dàng bị lợi dụng bởi cựu thế lực.

Sư phụ giảng:

“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng mình đã tập trung quá nhiều vào sự xung đột giữa các học viên. Rất nhiều vấn đề giữa các học viên bị gây ra bởi những thứ của người thường và đã được phản ánh bởi các quan niệm con người của chúng ta. Tuy nhiên, những khổ nạn đã được an bài bởi Sư phụ chính là để giúp chúng ta loại bỏ chấp trước của mình. Đó là một điều tốt và là một cơ hội để chúng ta đề cao. Nó về cơ bản là khác với các khổ nạn của người thường. Khổ nạn của họ chỉ là sự trả nghiệp. Nhiều lần tôi không thể nhận ra điều này và các học viên nhầm lẫn  xung đột giữa các học viên với nhau với khổ nạn của người thường. Tôi đã sử dụng quan niệm con người để phán đoán và trở nên tức giận, làm cho bản thân mình bị mắc kẹt trong những mâu thuẫn đó. Vào chính lúc đó, tôi thực sự đã trở thành một người thường có chấp trước vào được và mất giữa con người. Điều đó cũng phản ánh rằng tôi đã có tâm tranh đấu rất mạnh, không tin tưởng người khác, tâm tật đố và về cơ bản là tâm ích kỷ. Tôi luôn luôn muốn nhận được thêm nhiều lợi ích hơn người khác và mất ít hơn.

Có rất nhiều khía cạnh trong tu luyện mà tôi cần phải cải thiện, và tôi vẫn còn có nhiều hạn chế. Tôi hy vọng rằng tất cả các học viên Đại Pháp có thể cùng nhau tu luyện tinh tấn, theo sát tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, cứu độ được nhiều chúng sinh hơn, đạt tới viên mãn, và theo Sư phụ phản bổn quy chân.

Cảm ơn các bạn đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/14/明慧法会–重视学法-学法修心-264872.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/7/136555.html
Đăng ngày 11-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share