Bài viết bởi Khanh Hà, một học viên từ Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 16-11-2012] Trong nhóm chúng tôi, Tiểu Phong sắp tốt nghiệp biên tập điện ảnh, Tiểu Cầm và Tiểu Huy có khả năng soạn nhạc, Tiểu Thiên và tôi phụ trách hoạt hình. Điều này có thể coi là ngẫu nhiên được chăng? Ban đầu, chúng tôi là những người có tiền duyên đã gặp nhau và thành lập nhóm học Pháp chung. Ai có thể nghĩ rằng điều đó lại dẫn đến làm việc chung cho một hạng mục? Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc bởi sự siêu thường của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ. Chúng tôi bắt đầu thành lập một nhóm sản xuất hoạt hình và quyết tâm lập kế hoạch cho hạng mục này sau buổi học Pháp nhóm hàng tuần.
–Trích lời tác giả
Tôi là một học viên từ Trung Quốc đại lục. Năm nay là năm thứ 13 tôi tu luyện Đại Pháp. Lời dạy của Sư phụ đã chỉ dẫn và giúp tôi có thể theo kịp và tiến bước trên con đường Ngài đã an bài cho tôi.
Gia đình tan vỡ, Đại Pháp là chỗ dựa
Được mẹ dẫn dắt, tôi đã may mắn đắc Pháp khi bước vào phổ thông trung học. Tôi không chỉ trải nghiệm được nhiều điều kỳ diệu ở phương diện sức khỏe mà kết quả học tập của tôi cũng tiến bộ đáng kinh ngạc. Những điều này đã gia tăng niềm tin của tôi vào Đại Pháp và Sư phụ.
Trước ngày 20 tháng 07 năm 1999, ngay trước khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi có một giấc mơ. Sư phụ đang bị lăng mạ, nhưng Ngài mỉm cười từ bi với chúng sinh đang lăng mạ Ngài. Tôi giận dữ hét lên vào những kẻ lăng mạ Sư phụ: “Các ngươi không thể làm như vậy. Các ngươi có biết Ngài là ai không? Ngài là…” Sư phụ chặn tôi lại, mỉm cười. Tôi bật khóc. Tôi biết Sư phụ đang âm thầm chịu đựng.
Cha tôi làm việc trong Bộ Công an. Bị áp lực từ cấp trên, ông không còn suy nghĩ lý trí nữa và đã hủy hoại các sách Đại Pháp. Ông cũng đánh chúng tôi. Sau đó, mẹ tôi bị bắt đưa vào một trại lao động cưỡng bức vì đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Bất kể bị cha đánh đập thế nào, tôi không hề cảm thấy một chút đau đớn. Thay vào đó, tôi cảm thấy cha tôi thật đáng thương và nói cho ông chân tướng cuộc bức hại. Tuy nhiên, ông từ chối chấp nhận sự thật và nói rằng nếu tôi khăng khăng tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chính quyền sẽ không cho tôi vào đại học hoặc sẽ không cho tôi ra nước ngoài du học. Tương lai của tôi sẽ bị hủy hoại bởi Pháp Luân Công và còn nhiều thứ như vậy
Dưới áp lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cha mẹ tôi đã ly hôn. Gia đình hòa thuận của chúng tôi tan vỡ. Sau khi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhiều căn bệnh mãn tính của mẹ đã được chữa khỏi. Mẹ tôi kính trọng ông bà và mọi người đều yêu quý mẹ tôi. Một người tốt như vậy lại bị bắt vào trại lao động và bị tra tấn. Làm sao lại có những kẻ mất lý trí đến vậy? Điều đã gì xảy ra với công lý ở Trung Quốc đây? Mỗi ngày tôi đều khóc đến ngủ thiếp đi, và nước mắt tôi thấm đẫm gối.
Trong thời gian đó, chỉ có Đại Pháp là chỗ dựa duy nhất của tôi. Những lời giảng của Sư phụ đã biến sự đau buồn và giận dữ của tôi thành lòng từ bi. Tôi đối xử tốt với cha, mẹ kế và những người chế giễu tôi. Nếu không có Đại Pháp, tôi sẽ không thể vượt qua khó nạn này.
Ở trung học, chúng tôi thành lập một nhóm học Pháp nhỏ
Năm thứ hai học trung học, tôi gặp Tiểu Cầm. Rất nhanh chóng, chúng tôi trở thành những người bạn tốt và tôi nói cho cô biết chân tướng về Đại Pháp. Từ không tin cho đến tin tưởng, Tiểu Cầm bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Ngay sau khi quyết định tu luyện, cô nhìn thấy những cảnh tượng từ những không gian khác. Cô thấy Thần, Phật xung quanh đang lắng nghe từng lời nói của chúng tôi. Cô thấy Quán Âm Bồ Tát động viên cô tu luyện tinh tấn. Cô còn nghe thấy cả nhạc Đại Pháp và trông thấy Pháp Luân. Cô cũng thấy cả Sư phụ từ cao tầng nói với tôi: “Sứ mệnh của con đã hoàn thành…”
Chúng tôi động viên nhau và học hỏi lẫn nhau. Trước kia sức khỏe của Tiểu Cầm rất kém. Sau khi tu luyện Đại Pháp, cô trở nên mạnh khỏe. Khi còn ở trung học cơ sở, cô còn uống rượu và hút thuốc. Sau khi đắc Pháp, cô biến đổi thành một con người hoàn toàn khác. Tiểu Cầm và tôi đều nỗ lực giảng chân tướng cho mọi người. Một số bạn học cùng lớp muốn tu luyện Pháp Luân Công và chúng tôi biết được hai học viên nữa, Tiểu Huy và Tiểu Đóa. Thế là, một nhóm học Pháp nhỏ gồm các học sinh trung học được thành lập. Từ đó trở đi, hàng tuần, chúng tôi đều học Pháp chung với nhau.
Cuộc sống sinh viên đại học, bước ngoặt của cuộc đời
Do có kết quả học tập đặc biệt tốt, tôi được vào thẳng một trường đại học tốt ở địa phương. Sự siêu thường của Đại Pháp và chính niệm của tôi đã mang lại tia hy vọng cho hoàn cảnh gia đình ảm đạm của tôi. Ngay cả khi gần đến kỳ thi ở trung học, không kể bận thế nào, tôi đều kiên trì học Pháp.
Tiểu Cầm và tôi vào cùng trường đại học trong khi Tiểu Đóa và Tiểu Huy chuyển đến nơi khác học. Chúng tôi gửi thư và tin nhắn giữ liên lạc, động viên lẫn nhau. Thỉnh thoảng, vào kỳ nghỉ hay vào cuối tuần, Tiểu Huy đón tàu đêm và tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi.
Tôi viết nội dung của Cửu Bình lên giấy thi trong khi phát chính niệm thanh trừ các yếu tố tà ác đầu độc sinh viên đại học. Thầy giáo tôi gọi điện mời cha tôi lên trường. Cha tôi tức giận và muốn đuổi tôi ra khỏi nhà. Ban đầu tôi rất lo lắng và không biết nên làm gì. Mặc dù trải qua một thời gian dài, nhưng tôi vẫn nuôi dưỡng suy nghĩ muốn bỏ nhà, tuy nhiên tôi hiểu rằng tôi không thể bỏ nhà, bởi nếu làm vậy, gia đình thực sự sẽ tan nát. Tôi đóng cửa phòng, bình tâm, lấy cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học Pháp. Khi đọc những lời Sư phụ giảng, tâm trí tôi bình tĩnh lại và không còn lo lắng nữa. Tôi giải thích với cha đồng thời phát chính niệm. Tôi nói rằng: “Những gì con nói là sự thật. Như thế không có gì là sai cả.” Tuy nhiên cha tôi từ chối lắng nghe và thúc giục tôi nhanh chóng đi khỏi nhà. Ngay sau đó, cha tôi cãi cọ với mẹ kế và ông cũng dọa đuổi mẹ kế ra khỏi nhà.
Cha tôi không còn chịu nổi một phút nào nữa khi tôi vẫn còn ở trong nhà. Tôi thấy rằng mình không thể làm gì được nữa. Tôi nói: “Con sẽ đi trước và sẽ quay lại lấy đồ đạc sau.” Sau đó tôi xuống cầu thang. Tôi gọi cho Tiểu Cầm và cô nói cô sẽ phát chính niệm trợ giúp tôi. Tôi thấy những đám mây đen từ phía xa bay theo về gần phía tôi. Ngay lập tức, tôi nhận ra đây là một ma nạn. Tà ác muốn đánh bại tôi để cha, mẹ kế, những người thường và thân nhân họ hàng, những người không biết chân tướng sẽ hiểu nhầm và ghét bỏ học viên Đại Pháp hơn, qua đó sẽ hủy hoại tương lai của họ. Tôi không thể rời đi được. Trời đổ mưa nặng hạt. Tôi phát chính niệm không ngừng và khởi lên dũng khí quay về nhà. Tuy nhiên, điều này quả thật đặc biệt khó. Tôi đứng khoảng nửa giờ và sau đó đi về nhà. Mẹ kế đã gói ghém xong đồ của bà và rời đi, để lại cha tôi đang ngồi chơi điện tử trong căn phòng tối. Tôi đi ngang qua, làm như không có chuyện gì xảy ra, và nói rằng: “Con đã về!” Cha tôi đưa mắt nhìn và không nói lời nào. Mọi thứ đã trầm lắng xuống. Đêm đó mẹ kế cũng quay lại.
Trên con đường tu luyện, tôi trải nghiệm vô số những điều như thế, như cảm giác an lành sau cơn bão. Sau khi khó nạn qua đi, mọi thứ trở lại thanh bình, dường như không có điều gì xảy ra trước đó. Tôi biết rằng Sư phụ đã giảm bớt một khó nạn to lớn cho tôi. Tuy nhiên sau đó tôi vẫn còn sợ hãi. Điều gì xảy ra nếu chấp trước người thường nổi lên và tôi thực sự rời khỏi nhà mà không bao giờ quay lại nữa. Tôi không dám nghĩ đến hậu quả đó. Mỗi khi gặp khảo nghiệm, chỉ có duy nhất một ý niệm trong tôi: Chỉ một niệm sai lầm và kết quả sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Trong khi cô giáo đang giảng bài trên lớp, tôi nhân cơ hội này buộc một gói các tài liệu chân tướng ở cửa văn phòng của cô. Kết quả là cô giáo đã nói với mọi người trong lớp là có ai đó đã để tài liệu Pháp Luân Công trước văn phòng cô. Tôi rất buồn với phản ứng của cô và chỉ im lặng phát chính niệm trong tâm.
Trong kỳ khi sau đó, tôi không trả lời những câu hỏi về thái độ của tôi đối với Pháp Luân Công. Đôi lúc, tâm tôi dao động và tự hỏi tôi liệu có cực đoan không. Tôi cảm thấy rằng trả lời những câu hỏi này cũng khó như là bỏ đi chấp trước sinh tử. May thay, ngay cả khi tâm dao động, tôi có thể kiềm chế sự sợ hãi bằng chính niệm. Tôi chỉ đơn giản là không thể trả lời những câu hỏi này trái với lương tâm của tôi. Một người thường có thể nói dối và làm hại người khác vì lợi ích cá nhân. Tuy nhiên, một học viên hiểu được thiên lý và nghiệp báo.
Làm quen các học viên mới và lên kế hoạch cho những hạng mục mới
Trong trường đại học, khi giảng chân tướng cho một người bạn cùng lớp. Người bạn này nói với tôi: “Tôi biết một người khác có cùng suy nghĩ như bạn. Cả hai bạn có rất nhiều điểm chung để nói với nhau. Tôi sẽ giới thiệu bạn cho cô ấy.” Và thế là tôi quen với Tiểu Thiên. Sau này, tôi biết được rằng cô ấy cũng là một học viên.
Mỗi tuần chúng tôi học Pháp cùng nhau và học hỏi lẫn nhau. Lúc đó, Tiểu Thiên đã bắt đầu tu luyện và những đĩa DVD Thần Vận cũng đã sẵn có. Cô ấy gợi ý rằng chúng tôi nên đi vào thành phố và phân phát đĩa Thần Vận cho trực tiếp mọi người. Lúc đó nỗi sợ hãi dâng lên và tôi đã ngăn cô lại. Sau đó, tôi nhận ra những suy nghĩ của mình là sai. Cùng với vài học viên khác, chúng tôi bắt đầu cùng nhau lên kế hoạch phân phát đĩa DVD. Mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ nhưng chúng tôi lại sợ hãi khi phân phát thường xuyên ở cùng một địa điểm. Chúng tôi phân phát DVD, nói cho mọi người đây là sự biểu diễn tuyệt vời. Vài người trong số họ nhìn chúng tôi chằm chằm một lúc và không lấy DVD. Chúng tôi không nản lòng và kiên trì tiếp tục phân phát. Chúng tôi chọn cách trao vào tay người đi trên những con phố lớn có nhiều cửa hàng. Người qua đường miễn cưỡng nhận lấy. Vì vậy, cuối cùng chúng tôi đưa phần lớn cho các cửa hàng. Một số người còn hỏi: “Có phải là Pháp Luân Công không?” Tôi trả lời, “Đó là diễn xuất về văn hóa truyền thống Trung Hoa” và nhanh chóng rời đi.
Ngày hôm sau, tôi gặp Tiểu Thiên ở trường. Cô kể lại, khi cô phân phát DVD, mọi người tập trung xung quanh cô và sẵn sàng háo hức nhận lấy đĩa. Cuối cùng, cô không có đủ để phân phát. Tiểu Thiên nói, cuối cùng có người đã hỏi rất chân thành rằng liệu còn đĩa DVD nào nữa không? Vì cô đã phân phát hết cho mọi người, nên cô cảm thấy rất tiếc khi đã không thể đưa cho người đó nữa. Cô mong rằng lần sau sẽ mang theo nhiều hơn. Tâm Tiểu Thiên rất chân thành, không hề sợ hãi. Khi cô phân phát DVD, mọi người đều nhanh chóng đến để nhận đĩa từ cô.
Mỗi năm đến ngày Pháp Luân Đại Pháp, sinh nhật của Sư phụ hay các dịp khác, tôi nhận trách nhiệm gửi thiếp chúc mừng Sư phụ từ khu vực chúng tôi đến website Minh Huệ. Sau này, Tiểu Thiên tham gia vào hạng mục này và giúp chúng tôi giải quyết rất nhiều vấn đề kỹ thuật. Cuối cùng, Tiểu Thiên và tôi cùng nhau làm những thiệp đó. Cô ấy rất giỏi vẽ, trong khi tôi có ưu điểm thiết kế tổng thể.
Có một học viên trong khu vực tham gia vào hạng mục sản xuất video giảng chân tướng. Học viên này khuyên chúng tôi cũng nên tham gia vào đó. Tôi nghĩ rằng đây là một ý kiến hay. Tiểu Thiên nói rằng cô cũng cảm thấy có trách nhiệm nên làm như vậy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng đây là nhiệm vụ rất lớn và chúng tôi đưa ra thảo luận trong buổi học Pháp nhóm. Mọi người đều cho rằng đây là ý kiến hay. Trong nhóm chúng tôi, Tiểu Phong sắp tốt nghiệp biên tập điện ảnh, Tiểu Cầm và Tiểu Huy có khả năng soạn nhạc, Tiểu Thiên và tôi phụ trách hoạt hình. Điều này có thể coi là ngẫu nhiên được chăng? Ban đầu, chúng tôi là những người có tiền duyên đã gặp nhau và thành lập nhóm học Pháp chung. Ai có thể nghĩ rằng điều đó lại dẫn đến làm việc chung cho một hạng mục? Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc bởi sự siêu thường của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ. Chúng tôi bắt đầu thành lập một nhóm sản xuất hoạt hình và quyết tâm lập kế hoạch cho hạng mục này sau buổi học Pháp nhóm hàng tuần. Ban đầu, chúng tôi đều không có kinh nghiệm. Mỗi tuần sau khi học Pháp, chúng tôi ngồi lại thảo luận nội dung với nhau. Mọi người đều đưa ra ý tưởng của mình và cuối cùng chúng tôi quyết định tập trung vào đối tượng là các sinh viên đại học, những người bị đầu độc nặng nề bởi vu khống của chính quyền. Chúng tôi sản xuất phim nhằm mục đích phá trừ văn hóa Đảng thông qua những chủ đề phổ biến trong cuộc sống thường ngày để giảng chân tướng về cuộc bức hại.
Thời gian rất gấp rút, ban đầu mọi người cùng nhau ngồi lại viết kịch bản mỗi tuần một lần. Đó là một quá trình thực sự khó khăn bởi vì mọi người đều đi làm và gặp nhau mỗi lần một tuần không đủ để thúc đẩy hạng mục. Theo đó, chúng tôi tăng số lần gặp nhau lên hai hay ba lần mỗi tuần. Mỗi lần, sau khi đi làm về chúng tôi đến thẳng địa điểm gặp nhau mà không có thời gian ăn, và sau đó ngay lập tức bắt đầu làm việc cho hạng mục, chúng tôi kết thúc rất muộn vào buổi đêm. Chúng tôi chống đói bằng ăn mì gói.
Trong các buổi thảo luận, chúng tôi gặp phải những thử thách và khó khăn rất lớn. Mọi người đều có ý tưởng hay và do đó từng người không ai chịu từ bỏ chấp trước vào bản thân. Thành ra các hạng mục bị dừng lại và nảy sinh nhiều xung đột. Các học viên tham gia website Minh Huệ hỗ trợ và hợp tác rất nhiều. Cuối cùng, bộ phim chúng tôi cũng được đăng lên website Minh Huệ sau nhiều chỉnh sửa.
Sau khi bộ phim được đăng lên, các học viên địa phương nhiệt tình chuyển các đoạn phim cho các học viên trẻ khác cũng như những người trẻ tuổi không phải học viên. Chúng tôi nhận được nhiều phản hồi tích cực.
Cuối cùng, tôi muốn nhân dịp này thể hiện lòng kính trọng vô hạn đến Sư phụ tôn kính trong toàn vũ trụ – Cảm tạ Sư phụ! Ngài đã rất vất vả!
Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/16/从初中到大学-从一人到一组-264609.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/27/136455.html
Đăng ngày 16-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.