Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-10-2012] Sự việc xảy ra vào mùa hè năm 2011. Để một cựu học viên phương Tây có thể quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ từ bi đã đưa anh ấy đến với chúng tôi. Tôi viết ra kinh nghiệm này để chia sẻ và hy vọng có thể khuyến khích thêm các học viên cũ quay lại con đường tu luyện. Một học viên trẻ đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho thầy giáo dạy tiếng Anh của mình. Thầy giáo của cậu ấy nói mình cũng đã từng tu luyện Đại Pháp. Thầy đã ngừng tu luyện bởi vì thầy đã gây ra một lỗi lầm và cảm thấy rất xấu hổ để có thể tiếp tục. Biết được điều này, tôi rất vui vì tôi sẽ có cơ hội gặp gỡ một học viên phương Tây, nhưng tôi cũng lo lắng về tình huống hiện tại của học viên đó. Sau khi thảo luận với một đồng tu, chúng tôi quyết định đến gặp anh ấy, bởi vì tôi có thể giao tiếp bằng tiếng Anh.
Chúng tôi đến trường của anh ấy vào một buổi chiều. Bộ phận lễ tân thông báo rằng anh đang dạy và chúng tôi phải xin phép hiệu trưởng nhà trường để sắp xếp cuộc gặp với anh ấy. Thế là chúng tôi đi tới văn phòng hiệu trưởng. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho ông hiệu trưởng và đưa cho ông ấy đĩa DVD Thần Vận, ông ấy vui vẻ nhận lấy. Ông sắp xếp cho chúng tôi gặp nhau trong thời gian nghỉ giải lao mười phút.
Một thư ký đưa chúng tôi đến phòng họp. Chúng tôi quá đỗi vui mừng khi gặp được anh ấy. Cựu học viên phương Tây này độ 30 tuổi. Anh ấy cười với chúng tôi khi bước vào phòng. Chúng ta hãy gọi anh là học viên K. Khi chúng tôi nói chuyện, tôi thấy rằng người thư ký vẫn ở trong phòng và đang lắng nghe chúng tôi. Tôi nói với cô ấy, “Chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến cô.” Cô ấy đáp lại, “Đây là nhiệm vụ của tôi. Tôi không thể đi.” Tôi băn khoăn về việc làm sao có thể nói chuyện với học viên K trong hoàn cảnh như vậy. Mười phút giải lao trôi qua nhanh chóng. Anh ấy nói rằng mình phải quay lại lớp học.
Chúng tôi rời khỏi phòng họp và ngồi một nơi để thảo luận làm thế nào có thể gặp lại anh ấy, bởi vì chúng tôi không thể rời đi khi chưa làm được những điều cần làm. Chúng tôi nhờ học viên trẻ hỏi xem học viên K có thể dùng bữa tối với chúng tôi tại nhà hàng. Anh đồng ý gặp chúng tôi lúc 8 giờ, một tiếng trước khi anh ấy trở lại lớp.
Chúng tôi gặp nhau trong nhà hàng và gọi một số món ăn. Tôi hỏi anh ấy, “Một sinh viên nói rằng anh đã từng là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó có đúng không? Tất cả chúng tôi đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Anh ấy rất ngạc nhiên và nói rằng anh đã bỏ tu luyện trong nhiều năm trước bởi vì anh ấy đã phạm một lỗi lầm. Tôi nói, “Cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc vô cùng tàn bạo, và nhiều đồng tu thà chết chứ không từ bỏ Đại Pháp. Chúng tôi vẫn tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi đang cố gắng giảng chân tướng và thức tỉnh mọi người. Anh thật may mắn vì đã đắc Pháp. Thật là buồn nếu anh từ bỏ Đại Pháp chỉ vì một lỗi lầm đã mắc phải trong quá khứ.”
Học viên K nói anh trai mình cũng là học viên Đại Pháp và anh ấy cũng đi phát tài liệu giảng chân tướng. Anh ấy nhìn xuống và nói, “Nhưng tôi đã gây ra một lỗi lớn.” Tôi đáp lại, “Có ai hoàn hảo đến nỗi không gây ra một lỗi lầm nào trên con đường tu luyện chứ? Đừng e ngại vì bất kỳ lỗi nào cả. Tất cả sẽ tốt đẹp nếu anh nhận ra và sửa nó. Đừng gây ra một lỗi lớn hơn là ngừng tu luyện.”
Sau đó tôi hỏi anh ấy đã từng gặp mặt Sư phụ chưa. Khi anh ấy trả lời là đã gặp Sư phụ chúng tôi vô cùng hào hứng và hỏi: “Chúng tôi chưa bao giờ được gặp mặt Sư phụ. Anh có thể nói cho chúng tôi biết anh cảm thấy thế nào khi gặp được Sư phụ.” Anh tham dự một Pháp hội ở nước ngoài và Sư phụ đã giảng Pháp tại đó. Anh ấy nói, anh đã ở đó khi Sư phụ đang trao đổi với một trong số các học viên sau Pháp hội. Anh ấy chỉ có một ý nghĩ vào lúc đó là, “Con muốn về nhà.” Tôi khóc và nói với anh, “Anh có biết là phần biết của anh muốn anh trở về nhà của mình không?”
Khi anh ấy sắp phải quay lại lớp học, tôi hỏi vì sao lịch làm việc của anh ấy bận rộn đến vậy, anh phải dạy cả những lớp học buổi tối lúc 9 giờ. Anh ấy nói rằng anh làm vậy là để chạy trốn cảm giác trống rỗng trong thời gian rỗi. Tôi vô cùng tiếc vì anh ấy đã ngừng tu luyện Đại Pháp. Tôi nói rằng chúng tôi có một nhóm học Pháp hàng tuần và hy vọng anh ấy sẽ tham gia. Anh ấy không trả lời. Chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc và ra về. Mặc dù mất gần tám giờ đồng hồ nhưng tôi rất vui vì có cơ hội gặp cựu học viên này.
Sau cuộc gặp tôi đã gửi cho anh một email, nói rằng không dễ để một người có thể đắc Pháp, rằng anh ấy là người rất may mắn và xin hãy trân quý nó. Tôi hy vọng anh ấy sẽ tiếp tục tu luyện và tham gia học Pháp nhóm cùng chúng tôi. Tôi đã không nhận được trả lời của anh hai tuần sau đó, cho đến một ngày khi tôi đang thảo luận với một đồng tu về cách xử lý việc này, tôi nhận được email của anh ấy nói rằng anh đã quyết định tiếp tục tu luyện sau khi cân nhắc kỹ lưỡng và sẽ tham gia học Pháp nhóm cùng chúng tôi. Tôi rất vui mừng về quyết định đúng đắn này. Tôi tải sách Chuyển Pháp Luân phiên bản tiếng Anh và các bài giảng của Sư phụ cho anh ấy. Học viên K cuối cùng đã tham gia học Pháp nhóm cùng chúng tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ràng cảm giác đó và tôi chắc là anh ấy cũng có cảm giác tương tự.
Chúng tôi tổ chức học nhóm tại nhà của một đồng tu. Chúng tôi học hai bài kinh văn mới của Sư phụ, “Thế nào là đệ tử Đại Pháp” và “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp.” Đây là lần đầu tiên chúng tôi có một học viên phương Tây ở trong nhóm. Từng người một đọc. Chúng tôi đọc một đoạn bằng tiếng Trung và học viên K đọc một đoạn bằng tiếng Anh. Lúc đầu chúng tôi không quen với hình thức này, bởi vì ngoài tôi ra không ai có thể nói tiếng Anh. Dần dần chúng tôi đã điều chỉnh cho phù hợp. Chúng tôi phát chính niệm sau khi học Pháp. Chủ nhà mời chúng tôi ăn bánh bao. Khi chúng tôi ngồi ở bàn ăn bánh bao, một đồng tu hỏi anh ấy bằng tiếng Trung, “Bánh có ngon không?” Anh ấy trả lời bằng tiếng Trung tuy chưa trôi chảy, “Nó rất là ngon.” Tất cả chúng tôi cùng cười. Học viên K nói, “Tôi đã nhìn thấy cảnh này trước đó. Tôi đang ăn bánh bao trong nhà của một người Trung Quốc. Tôi cũng được hỏi, ‘Bánh có ngon không?’ và đã trả lời là nó rất ngon. Tôi cũng nhớ là tôi là một người Trung Quốc trong đời trước.”
Chúng tôi hướng dẫn học viên K luyện các bài công pháp sau bữa trưa. Anh ấy rất tập trung. Anh ấy cười để lộ hai má lúm đồng tiền. Khi anh ấy cười, khuôn mặt anh thật rạng rỡ, giống như một đứa trẻ. Tất cả các sinh mệnh đằng sau anh ấy chắc hẳn đang rất vui mừng vì anh đã quay lại tu luyện Đại Pháp! Sau khi luyện công, chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, và tôi dịch những điều đó sang tiếng Anh cho anh ấy. Anh ấy đã xúc động rớt nước mắt và lắng nghe một cách chân thành.
Trên đường về nhà, Học viên K nói, “Cảm ơn bạn, tôi đã học được rất nhiều ngày hôm nay.” Tôi đáp lại, “Đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn Sư phụ. Sư phụ đã đưa anh đến với chúng tôi. Sư Phụ không muốn bỏ rơi bất kỳ một đệ tử nào cả.”
Học viên K đã tham gia học Pháp cùng chúng tôi vài lần trước khi anh ấy về nước. Tôi nhắc anh ấy thường xuyên tham gia học Pháp nhóm ở địa phương khi anh về đến nhà. Anh ấy đáp rằng anh chắc chắn sẽ tham gia học nhóm, sau đó tôi biết rằng anh đã làm như vậy.
Tôi thực sự cầu chúc cho anh và gia đình những điều tốt đẹp. Đó là sự từ bi mà chúng ta có được khi tu luyện Đại Pháp và với sự chăm sóc của Sư phụ.
Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/17/师父把海外昔日同修领到我身边-264148.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/25/136029.html
Đăng ngày 28-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.