[MINH HUỆ 10-12-2010] Tôi xin được nhân cơ hội này chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình và chứng thực Đại Pháp qua những kinh nghiệm riêng của mình.

1. Đào tận căn nguyên những chấp trước của bản thân

Khi tôi mới được thả khỏi trại cưỡng bức lao động vào năm 2009, sự chỉ trích từ các bạn đồng tu khởi lên trong tôi chấp trước vào danh. Sau một thời gian học Pháp và chia sẻ với các bạn đồng tu, tôi nhận ra rằng tôi phải nhìn vào trong vô điều kiện để tìm ra căn nguyên chấp trước của mình.

Tôi nhận ra rằng tôi đã không thực sự kiên định tu luyện bản thân. Bề ngoài, công việc chứng thực Pháp của tôi làm rất tốt. Tuy nhiên, cùng lúc đó tôi đã không tu luyện bản thân mình. Sự bao biện bận làm công việc Đại Pháp đã che giấu đi rất nhiều chấp trước tôi nên từ bỏ. Điều nghiêm trọng nhất là tình cảm nam nữ. Tôi đã ly dị được nhiều năm. Tôi cố gắng quên việc này đi bằng cách vùi mình vào công việc Đại Pháp, nhưng nó luôn trở lại và làm phiền tôi liên tục một cách nghiêm trọng. Sau khi tôi bị đưa đến trại cưỡng bức lao động, cuối cùng tôi đã từ bỏ được nó.

Tâm người thường nghiêm trọng này đã làm suy yếu sự tu luyện của tôi và tạo ra một trường che giấu các chấp trước khác. Khi toàn thể tâm tính của tôi không đạt tới trình độ cao, các suy nghĩ và phương pháp của tôi dừng lại ở mức người thường. Mặc dù tôi học Pháp mỗi ngày, tôi không làm theo Pháp với  tâm thanh tịnh.

Sau khi bị bắt và đưa tới trại cưỡng bức lao động, trạng thái tu luyện hời hợt của tôi đã bị phơi bày và rất nhiều suy nghĩ hiện lên. Tôi sợ bị đánh đập, bị mất danh tiếng dưới sự tra tấn, sợ mất mạng sống và không thể chịu đựng được bất cứ  điều gì trong số này. Tất cả những gì tôi nghĩ  là cho bản thân mình. Tôi quên hết tất cả Pháp mà Sư Phụ đã dạy và quên hết tất cả những lời dạy về cứu độ chúng sinh. Dưới áp lực tàn bạo, tôi đã viết ba tuyên bố.

Qua kinh nghiệm đau thương này, tôi tìm ra lý do căn bản cho sự rơi rớt này: Tôi đã không tuân theo lời dạy của Sư Phụ. Khi có điều gì đó trong nguyên lý của Đại Pháp hấp dẫn phần con người trong tôi, tôi lấy đó làm quan trọng, và tôi lờ đi tất cả những điều khác. Trạng thái tu luyện thật sự của tôi đã bị bịt kín lại từ phía ngoài bởi tôi đã làm rất nhiều các công việc Đại Pháp. Tuy nhiên những chấp trước con người cơ bản trong tôi vẫn chưa bị đụng tới.

Sau khi đã đào tận gốc rễ những chấp trước của bản thân, tôi thực sự rất lo lắng. Sự tu luyện của tôi mới ở trên bề mặt, trong khi việc Chính Pháp của Sư Phụ đã gần tới hồi kết thúc. Tôi biết rằng Sư Phụ hẳn còn lo lắng hơn tôi. Tôi chắp tay trước ngực và nói với Sư Phụ rằng: “Từ giờ trở đi, con sẽ tu luyện bản thân lại từ đầu. Khi nào Chính Pháp còn tiếp tục, con sẽ còn kiên định tu luyện bản thân.

2. Học Pháp và tu luyện bản thân là quan trọng nhất

Sau khi quyết định học Pháp lại từ đầu, tôi lập tức gặp can nhiễu. Đột nhiên, công việc của tôi rất bận rộn. Trong vòng một hay hai tuần, tôi thậm chí không có thời gian để học Pháp mỗi ngày. Thậm chí khi tôi học Pháp hay tập các bài động tác, tôi không tập trung tư tưởng và rất nhiều tư tưởng đời thường lại nổi lên trong tâm trí.

Tôi hiểu rằng tình trạng này rất nguy hiểm. cựu thế lực muốn hủy hoại tôi bằng cách không cho tôi học Pháp hay phát chính niệm. Tôi phát ra một niệm rằng, “Tôi chỉ nghe Sư Phụ và tôi chịu trách nhiệm về trường không gian và thời gian của mình.

Tôi quyết định học thuộc lại Pháp. Tôi bắt mình học Pháp ngay khi đi làm về và làm các việc khác sau. Tôi sẽ học thuộc Chuyển Pháp Luân trong nửa tiếng và sau đó học Pháp một tiếng. Tôi bỏ thời gian ra học Pháp, đọc các bài viết trên Minh Huệ (tiếng Trung) và làm các công việc Đại Pháp.

Dần dần, tâm tôi trở nên thanh tịnh lại. Việc học và đọc thuộc Pháp đã đưa tôi tới việc hiểu Pháp sâu hơn. Đầu óc tôi tập trung tốt hơn khi phát chính niệm. Sau một thời gian, tôi có thể cảm thấy trường thời- không của mình trong sáng hơn.

Tôi nhận ra rằng một cách mà cựu thế lực can nhiễu các học viên là làm cho họ bận bịu. Điều này khiến tôi không thể học Pháp và do đó, tôi làm theo sự an bài của cựu thế lực. Khi tâm tôi có thể theo Pháp, tình hình thay đổi hẳn. Tôi dường như ít bận rộn hơn, và tôi vẫn có thời gian để làm ba việc hàng ngày sau khi hoàn thành công việc.

Khi tôi bị giam giữ vào năm 2007, một hôm, một bạn đồng tu đã ngoài 50 tuổi từ một thành phố khác bị đưa vào phòng giam của tôi. Chị ấy luôn ngồi yên lặng. Tôi biết rằng chị ấy đang đọc thuộc Pháp, tập các bài động tác hay phát chính niệm. Chị không nói nhiều và có biểu hiện rất tốt bụng, hòa ái. Người thường trong phòng đều  thích ở bên chị.

Sau đó, chúng tôi cùng phối hợp để khuyên mọi người trong phòng hãy thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Tôi nói rất tốt nhưng chị làm còn tốt hơn tôi. Có một người phụ nữ trong phòng có tướng mạo rất dữ, và tôi không muốn lại gần chị ta. Bạn đồng tu của tôi khuyên chị thoái ĐCSTQ và chị đồng ý ngay. Chị cũng thành công khuyên nhủ những người khác chỉ với vài lời, những người tôi nghĩ rằng rất khó thuyết phục. Tôi nhớ rằng Sư Phụ từng nói: “định lực thâm sâu ngần nào là thể hiện của tầng thứ”, “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân). Trong khi khâm phục người bạn đồng tu, tôi cũng tự hỏi tại sao tôi không đạt được trình độ của chị. Khi chúng tôi ngồi nói chuyện, chị ấy bỗng nhiên nói, “Cô tham gia vào xã hội nhiều quá.” Chúng tôi chia tay sau khi tôi bị đưa đến trại cưỡng bức lao động, nhưng lời của chị vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi.

Sau khi Sư Phụ chỉ ra quy luật“tướng do tâm sinh” (“Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên”), một hôm tôi chợt nhận ra rằng đó là giả tướng khi tôi quá bận bịu. Tôi luôn thích giúp đỡ người khác. Như vậy không phải là sai trong xã hội người thường, nhưng đó không hẳn là đúng khi nhìn từ trình độ tu luyện cao. Tôi bận bịu trong cuộc sống xã hội vì tôi có quá nhiều suy nghĩ và tư tưởng người thường, chẳng hạn như tình cảm con người. Bên trong tôi không thanh tịnh, vì thế môi trường bên ngoài của tôi cũng không yên. Tôi nhận ra rằng thời điểm kết thúc Chính Pháp đang tiến dần đến, các đòi hỏi đối với chúng ta lại càng nghiêm ngặt. Nếu tôi học Pháp ít hơn hay không dành thời gian để học Pháp, những việc xung quanh tôi, chẳng hạn như cha mẹ tôi ốm hay tâm tôi không minh bạch khi giảng chân tướng. Đôi khi, bất cứ lúc nào tôi cảm thấy không kiên nhẫn, ai đó lại nói những câu trực tiếp khuấy động tâm tôi. Trong những lúc như vậy, tôi đã học được cách nhìn vào trong để tìm ra chấp trước của mình và mọi thứ xung quanh tôi mới thực sự bình yên.

Cách đây không lâu, một người bạn có gọi điện cho tôi và nói về những mâu thuẫn của cô với chồng. Chúng tôi nói chuyện vài buổi tối và một lần tôi thậm chí quên cả thời gian phát chính niệm lúc nửa đêm. Tôi biết đó là can nhiễu, nhưng vẫn không thể ngừng nói chuyện với cô ấy. Cô ấy thậm chí còn đề xuất rằng tôi kết bạn với chồng cô ấy, điều này khiến tôi chú ý và tôi nhận ra rằng hẳn là có vấn đề gì ở phía mình.

Tôi đã tìm ra một chấp trước sâu trong bản thân mình. Tôi đã ly dị từ nhiều năm này và luôn hy vọng tìm cho mình một người để quan tâm lẫn nhau, một người có thể dựa vào tôi và tôi có thể dựa vào. Sư Phụ đã nói:

“Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng là một người tu, sao tôi có thể nghĩ đến việc ở lại đây và không muốn dời đi? Ngày hôm sau, tôi gọi bạn mình và rất ngạc nhiên, cô ấy nói: “Hãy quên đề xuất của tớ đi.”

Trong những ngày ấy, tình cảm của tôi đã nổi lên. Tôi thậm chí đã bỏ qua cơ hội để giảng thanh chân tướng cho những người tôi gặp. Tôi học được từ bài học đó rằng trạng thái tu luyện của chúng ta không chỉ ảnh hưởng tới việc liệu chúng ta có tu thành hay không, mà còn ảnh hưởng tới vô vàn các chúng sinh có thể được cứu độ. Cuộc đời của chúng ta không chỉ thuộc về chúng ta; Đại Pháp và Sư Phụ đã đặt chúng ta vào vị trí để trở thành những bậc vĩ đại hoàn toàn sống vì người khác.

3. Tu thiện

Khi tôi mới được thả từ trại lao động, tôi rất sốt sắng giảng thanh chân tướng cho mọi người. Khi những người khác không đồng ý với tôi, tôi thậm chí còn tranh cãi với họ.

Một người bạn học cùng tiểu học đến thăm tôi hai ngày sau khi tôi trở về nhà. Cô ấy khuyên tôi không nên dính dáng tới chính trị. Tôi lập tức tranh luận với cô và buộc tội cô ấy thiếu hiểu biết. Cô ấy rất giận dữ với tôi và không liên lạc với tôi một năm trời.

Cha mẹ của tôi thường có những suy nghĩ sai lệch về Đại Pháp và các học viên bởi chính sách tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi cùng các bạn đồng tu đã giảng thanh chân tướng cho họ. Khi tôi ở trại lao động, cha tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ với sự giúp đỡ của các bạn đồng tu. Sau khi tôi trở về nhà, tôi nhận thấy rằng cha mẹ tôi đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, không dễ gì xóa bỏ được ảnh hưởng của ĐCSTQ đối với họ. Một lần mẹ tôi đã ngăn không cho tôi giảng thanh chân tướng bởi bà lo ngại rằng tôi sẽ lại bị bắt. Tôi đã có một trận cãi vã to với cha mẹ tôi và bỏ nhà đi trong nước mắt. Các bạn đồng tu nhắc nhở tôi rằng tình cảm con người và tâm tranh đấu có thể khơi dậy phần tiêu cực trong mỗi người, điều này sẽ ngăn cản mục tiêu cứu độ chúng sinh của chúng ta. Tôi nhận ra điều này và quyết định gọi điện về nhà, mặc dù việc này khiến tôi bị mất mặt vì tôi là người bỏ nhà ra đi. Mẹ tôi cầm máy và bà cư xử như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Dường như Sư Phụ đã giúp tôi xử lý mẫu thuẫn sau khi tôi đề cao tâm tính của mình. Cảm tạ Sư Phụ, vì đã cho con cơ hội nữa để làm tốt hơn.

Từ hai sự việc trên, tôi nhận ra rằng tôi đã hình thành một tâm tranh đấu và oán giận mạnh mẽ trong những năm bị bức hại. Bị ảnh hưởng bởi những chấp trước này, tôi không thể nói chuyện với mọi người bằng thái độ bình thản, điều này chỉ đẩy họ ra xa mà thôi.

Từ đó, tôi để ý tới thái độ của tôi khi giảng thanh chân tướng và làm như Sư Phụ nói, “Chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, tâm thái hoà ái.”(Chuyển Pháp Luân) Tôi tự nhủ, “Mình phải cứu độ người ấy và động viên người ấy như một vị thần sẽ làm. Không được tranh cãi với họ như một người thường.” Khi cha mẹ tôi xem các chương trình truyền hình trung ương, tôi lặng lẽ phát chính niệm rồi sau đó nói cho họ biết các tin tức thật. Cha mẹ tôi dần dần quen nghe tôi giảng thanh chân tướng. Thực sự, mẹ tôi cũng đã đồng ý thoái rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan.

Một lần cha tôi nói điều đó không tốt về Sư Phụ và sức khỏe của ông nhanh chóng suy yếu. Tôi biết rằng ông không hiểu Đại Pháp tuyệt vời ra sao, mặc dù ông đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi sợ nói với ông về Đại Pháp trong quá khứ nhưng vẫn quyết định làm một cú đột phá để thực sự cứu độ ông.

Tôi nỗ lực hơn trong việc phát chính niệm để tiêu diệt tất cả các yếu tố hắc ám trong tư tưởng của cha tôi và môi trường quanh ông. Sau một tuần nỗ lực, việc này dường như có tác dụng. Tôi biết rằng ma quỷ đằng sau ông đã bị tiêu trừ. Tôi bật đĩa Thần Vận cho ông xem. Ông nhanh chóng thiếp đi nhưng tôi tự nhủ rằng mình không được nản chí và tiếp tục phát chính niệm. Ngày hôm sau, tôi bật đĩa nhạc Thần Vận cho ông. Bố tôi chuẩn bị đi sang phòng khác khi ông thấy thứ tôi đang định cho ông xem. Tuy nhiên, khi nhạc nổi lên, ông dừng lại. Ông đứng đó và nghe ba bài hát rồi khi hỏi tôi, “Nhóm biểu diễn nào vậy con?” Tôi chớp lấy thời cơ và giới thiệu về Thần Vận. Tôi nói với ông rằng, “Sao bố không ngồi xuống? Còn rất nhiều bài hát hay nữa.” Quả thực ông ngồi xuống. Tôi cảm nhận được năng lượng từ bi của Sư Phụ. Bố tôi đã thực sự bị cuốn hút bởi âm nhạc và bài hát. Ông xem cả đĩa với sự chú ý cao độ. Ông thậm chí còn thử hát theo một vài bài và theo tiếng nhạc. Sau đó, cha tôi đã thay đổi hoàn toàn. Ông đã học các câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện- Nhẫn hảo.” Sức khỏe của ông hồi phục và cuối cùng ông đã được cứu độ.

Quay trở lại với người bạn cấp một của tôi mà tôi vừa đề cập ở trên. Tôi đã cố gọi điện lại cho cô ấy và gửi các tin nhắn. Dường như cô ấy không hề muốn giữ liên lạc với tôi nữa. Bất cứ khi nào tôi định từ bỏ, lại có một giọng nói trong tôi, “Đừng từ bỏ, chỉ có ngươi mới cứu được những người xung quanh mình. Đừng ngại thái độ của cô ấy, hãy cứu cô ấy.” Bất cứ khi nào tôi phát chính niệm, tôi giữ một niệm để loại bỏ các yếu tố tà ác xung quanh những người chưa biết sự thật, và cũng để tiêu trừ những ý nghĩ oán giận của bản thân tôi. Một hôm, cô ấy gọi điện cho tôi và chúng tôi nói chuyện một lát. Tôi xin lỗi cô ấy và chúng tôi quyết định gặp nhau để nói chuyện nhiều hơn.

Ngày hôm đó, tôi gặp cô ấy, chồng cô và một người bạn của họ. Họ hỏi tôi rất nhiều và tôi nói với họ về Đại Pháp và về những thay đổi tôi đã trải qua. Tôi cũng nói với họ về những gì tôi đã trải qua trong trại lao động và giải thích cho họ rằng chúng tôi không liên quan đến chính trị. Tôi rất bình tĩnh và thanh thản. Tôi có thể cảm nhận được một năng lượng rất mạnh quanh tôi và sự sáng suốt từ trong bản thân mình. Tôi biết rằng Sư Phụ đang giúp mình. Cuối cùng, họ rất vui mừng khi nhận được phần mềm chống chặn các trang web từ tôi để họ có thể vào các trang mạng bị ĐCSTQ chặn.

4. Dứt bỏ tự ngã và làm những gì Sư Phụ mong muốn chúng ta làm

Tôi đã gặp rất nhiều phiền phức khi khuyên mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đây là một vài thí dụ. Một đồng nghiệp của tôi rất đồng cảm với các học viên Pháp Luân Công và cũng cố gắng bảo vệ họ. Tuy nhiên, sau khi nói về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô ấy tin rằng đó là liên quan tới chính trị. Tôi đã nói chuyện rất lâu với cô ấy ba lần và không thể suy chuyển suy nghĩ của cô. Một đồng nghiệp khác của tôi rất hợp với tôi về nhiều vấn đề, ngoại trừ Pháp Luân Công. Cô ấy từ chối nói chuyện về bất cứ thứ gì liên quan đến Pháp Luân Công.

Tôi nhờ một người bạn chuyển cuốn Cửu Bình và phá tan văn hóa Đảng tới một vị giáo sư ở trường đại học tôi từng theo học. Hai ngày sau, ông đưa trả cuốn sách lại cho bạn tôi và dọa cắt đứt quan hệ của chúng tôi.

Tôi đã không khuyên mọi người thoái rút khỏi ĐCSTQ trong hàng năm trời. Sau đó, ban đầu tôi trở nên bồn chồn thậm chí trước khi tôi nói với người khác về vấn đề này. Khi tôi thất bại, tôi luôn cảm thấy hối hận. Trong một thời gian dài, tôi không thể đột phát khỏi việc này. Lần thứ hai, khi tôi nói chuyện với những người lái xe taxi, tôi có thể nhận thấy rằng tôi được an bài để cứu họ, tuy nhiên, tôi không biết phải nói thế nào cho tới khi đã quá muộn. Một lần có một người phụ nữ ở nông thôn hỏi xin tôi tiền để ăn trưa. Lúc đầu, tôi định cho bà ta tiền và sau đó giảng thanh chân tướng, nhưng tôi không có cơ hội để đưa ra chủ đề ấy trước khi bà ấy bỏ đi.

Tôi cần phải tìm ra vấn đề của mình là gì. Nếu có gì tôi phải tiêu trừ, tôi cần phải làm điều đó. Có thể Sư Phụ đã thấy tôi sốt sắng muốn cứu người ra sao, vì thế Ngài điểm hóa cho tôi  trong khi học Pháp. Tôi nhận ra rằng sự cản trở chính là từ trong tôi mà ra. Tôi lo sợ rằng những người khác sẽ báo với cảnh sát hay gặp chính cảnh sát mặc thường phục. Tôi lo sợ rằng những người khác sẽ làm ngược với lời khuyên của tôi. Tôi nuôi giữ chấp trước vào bản thân và không thực sự nghĩ cho người khác hay làm sao để cứu họ. Với suy nhĩ nhơ bẩn như vậy, sao tôi có thể loại trừ các yếu tố xấu xa đằng sau người thường?

Tôi phát chính niệm để loại trừ các yếu tố xấu xa này. Tôi học Pháp nhiều hơn để làm sạch và gia trì bản thân bằng chính niệm.

Khi tôi bắt đầu giảng thanh chân tướng lại, tôi cố gắng không nghĩ về những gì người khác nghĩ và không để các yếu tố ma quỷ đằng sau họ can nhiễu tôi. Tôi nhận ra rằng tình hình thay đổi và mọi việc trở nên tốt đẹp hơn. Khi khuyên nhủ những người khác thoái xuất khỏi đảng cộng sản, đôi khi chỉ mất vài phút. Nó không khó như tôi tưởng. Người bạn đồng nghiệp luôn từ chối nói về bất cứ chuyện gì liên quan đến Pháp Luân Công bắt đầu lắng nghe tôi trong chuyện này. Vị giáo sư dọa cắt đứt liên lạc với tôi, sau khi tôi gọi điện, đã nhận phần mềm chống ngăn chặn trang web và đồng ý xem đĩa Thần Vận.

Hoàn cảnh xung quanh tôi đã dần cải thiện. Chỉ khi chúng ta nghe theo Sư Phụ và làm theo lời dạy của Ngài, Sư Phụ và Đại Pháp sẽ đưa chúng ta đến nơi thiêng liêng không gì sánh được.

Xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/12/10/扎扎实实的精進-231947.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/24/122089.html

Đăng ngày: 19-1-2011; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share