Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp
[MINH HUỆ 12/06/2009]

Hàng ngày tôi đều đọc bài của các bạn đồng tu trên trang web Minh Huệ (phiên bản tiếng Trung). Bởi vì đối với tôi, Minh Huệ là nơi duy nhất tôi có thể so sánh bản thân mình với các học viên khác về sự hiểu biết và tu luyện Pháp. Mỗi lần tôi thấy sự tinh tấn tu luyện của các bạn đồng tu, tôi đều rất cảm động và phấn khởi.

So với các bạn đồng tu thì tôi chưa tinh tấn bằng. Chính vì thế mà mỗi khi tôi nghĩ đến việc viết một bài chia sẻ kinh nghiệm, tôi chẳng hề có chút động lực nào. Ý nghĩ về sự xấu hổ luôn ngăn trở tôi cầm bút lên. Tuy nhiên, gần đây tôi thường nằm mơ về một phòng thi, khi mọi người đã làm xong hết bài mà tôi thì chưa. Tôi cảm giác rằng thời gian trôi rất nhanh và lần nào tôi cũng tỉnh dậy trong sự lo lắng bồn chồn. Cuối cùng tôi cũng hiểu đây là Sư Phụ từ bi điểm hóa cho tôi.

Năm 1999, tôi đắc Pháp nhờ có bạn cùng phòng là một người tu luyện. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân và tôi thấy rất thích. Tôi không có chút ý kiến gì phản đối, và tôi chấp nhận Pháp một cách vui vẻ. Cũng lúc đó, tôi bắt đầu học một loại khí công khác nhưng sau khi học về nguyên tắc “bất nhị pháp môn,” tôi đã đốt hết sách của môn phái kia. Cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ bắt đầu ngay sau khi tôi học được 4 bài động tác đầu tiên. Vì tôi không hiểu rõ Pháp, một lần nữa tôi lại rơi vào vòng nhân thế cho đến tận năm 2006.

Bảy năm đã trôi qua. Cho dù vậy, Sư Phụ từ bi cũng không bỏ rơi tôi.

Sau Tết Âm lịch 2006, tự nhiên tôi cảm thấy một sự thôi thúc phải luyện lại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ đó là bởi Đại Pháp đã được gieo vào trong sinh mệnh của tôi và tôi không bao giờ có thể quên được điều đó. Tôi luôn tin vào sự tồn tại của thần thánh. Dù tôi lớn lên không có chút dấu hiệu hay sự khai sáng về điều này, tôi tin tưởng vào Đại Pháp ngay khi tôi biết đến Pháp. Sư Phụ đã giảng,

[Khi] tạo thành một cá nhân, một sinh mệnh, [thì] tại [mức] cực vi quan đã tạo nên thành phần sinh mệnh đặc định của nó, bản chất của nó.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi còn rất nhỏ, một hôm tôi chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu, “Tôi muốn trở về nhà.” Ý nghĩ này ám ảnh tôi rất nhiều năm nhưng tôi không hiểu điều đó nghĩa là gì. Cuối cùng giờ tôi đã hiểu. Chúng ta là những sinh mệnh từ các tầng khác nhau của vũ trụ và Đại Pháp là “chiếc thang lên trời” mà chúng ta kiếm tìm từ đời này qua đời khác!

Từ khi trở lại tu luyện, đôi khi tôi vượt qua được những khảo nghiệm tâm tính và đôi khi không thể. Với sự quan tâm của Sư Phụ, tôi tiếp tục bước đi trên con đường tu luyện của mình. Trong thời gian đó, Sư Phụ khai mở thiên mục và thiên nhĩ cho tôi. Rất nhiều lần trong giấc mơ tôi được nghe tiếng nhạc tuyệt diệu từ các không gian khác. Nó thật đến mức thậm chí tôi bị sốc và tỉnh dậy mà tiếng nhạc dường như vẫn còn ngân vang.

Có một kinh nghiệm đã thực sự làm tôi nhận ra sự quan tâm vĩ đại của Sư Phụ đối với chúng ta. Dù việc này xảy ra trong giấc mơ, nó không phải là một giấc mơ. Nó là sự thật. Trong giấc mơ đó, tôi thấy một con quỷ cái đang chuẩn bị giết tôi. Đột nhiên nó khóc đau đớn và sau đó thì bị hủy diệt. Tiếng khóc khiến tôi thức dậy và tôi nghĩ về điều đó cho đến tận ngày hôm nay, và tôi trở nên rất sợ hãi. Mỗi lần gặp nguy hiểm, Sư Phụ đều chỉ tôi nhìn vào chiếc giày (giày phát âm là Xie trong tiếng Trung). Tôi hiểu ra rằng Sư Phụ đang nhắc tôi phát chính niệm tiêu diệt tà ác vì trong tiếng Trung, từ “giày” và từ “quỷ” phát âm giống nhau.

Một lần khác, tôi đang ngủ trưa. Tôi thấy một luồng ấm nóng chạy từ đầu xuống thân. Tôi dần dần tỉnh táo nhưng vẫn thấy rất dễ chịu. Sau đó, một tấm màn lớn xuất hiện trước mắt tôi. Chủ nguyên thần của tôi bay vào tấm màn và tôi tiến nhập vào một không gian khác. Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng tôi thấy một con quỷ đáng sợ đang tiến lại gần mọi người. Tôi thấy được sự nguy hiểm và tôi rất lo cho những người đó vì họ không hề nhận thấy sự hiện diện của con quỷ. Nhưng tôi chẳng thể làm gì. Sau đó, một con quái vật bò tới một đứa bé và dùng một con dao đâm đứa trẻ một cách dã man. Đứa bé bật khóc đau đớn! Tôi chỉ biết nhìn mà không biết làm gì. Khi tỉnh dậy, tôi nghĩ về giấc mơ rất lâu và tôi buồn bã vô cùng. Sư Phụ đã cho tôi thấy cảnh tượng đó để nói với tôi phải cứu độ con người!

Tôi bắt đầu in rất nhiều tài liệu Đại Pháp. Tôi làm việc với rất nhiều xe đạp trong trường, vì thế mà tôi quyết định cho những tài liệu này vào rỏ xe. Nhiều khi tôi dán tài liệu về cuộc bức hại lên bảng tin của trường và các siêu thị. Tôi cũng viết thư, dùng tiền mặt có chữ Đại Pháp viết trên đó và gửi tin nhắn qua điện thoại để giảng thanh chân tướng về cuộc bức hại. Tuy nhiên, do sự lười biếng và những chấp trước tồi tệ khác, tôi chưa bao giờ làm đến nơi đến chốn.

Chính Pháp của Sư Phụ sắp kết thúc, nhưng tôi còn quá nhiều tâm chấp trước. Nhiều khi tôi làm rất tốt 3 việc và nhiều khi không làm tốt.

Sư Phụ đã giảng trong Pháp rằng có một vấn đề nổi cộm giữa các học viên. Đó là không để cho những người khác nói về thiếu sót của chúng ta, và rằng chúng ta giận dữ về điều đó. Tôi phát hiện ra rằng nhiều khi tôi không vượt qua được khảo nghiệm tâm tính là vì chấp trước này. Ở chỗ làm, thỉnh thoảng tôi cảm thấy tôi làm việc quá nhiều trong khi các đồng nghiệp làm quá ít, và tôi cảm thấy như vậy thật bất công. Dù tôi không thể hiện ra mặt, tôi giữ nó trong lòng và cố đả động đến việc đó với mọi người. Tôi thường tự nhủ phải chú ý đến tâm tính của mình, nhưng tất cả mọi lần tôi đều cảm thấy không hài lòng với bản thân mình.

Trong một thời gian dài, tôi không thể nào hoàn toàn chiến thắng được con ma buồn ngủ và chấp trước vào sự thoải mái dễ chịu. Tôi không thể dậy sớm vào buổi sáng để tham gia vào nhóm luyện công lúc 3:50 sáng. Tôi luôn lo sợ rằng mình không nghỉ ngơi đủ và nếu tôi phát chính niệm lúc nửa đêm, tôi luôn quá buồn ngủ để có thể thức dậy vào sáng hôm sau. Ngay cả khi tôi nghe thấy chuông đồng hồ, tôi lại ngủ tiếp.

Vào chặng cuối của Chính Pháp, còn rất nhiều việc tôi chưa làm tốt. Tôi đang viết về chúng với hy vọng làm như vậy tôi có thể cảnh báo bản thân mình cũng như nhắc nhở các bạn đồng tu có những vấn đề tương tự. Từ giờ tôi sẽ cố gắng hết mình để làm tốt và không làm Sư Phụ cùng với sự cứu độ từ bi thất vọng.

Dù không có nhiều bạn đồng tu ở gần, mỗi khi tôi thấy các bài chia sẻ của bạn đồng tu, tôi cảm thấy mình không còn cô đơn. Dù tôi không thể thấy tất cả các bạn, mọi người hãy cùng cầm bút chia sẻ những kinh nghiệm của mình!
______________________________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/5/31/201955.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/12/108223.html
Đăng ngày: 13-06-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share