Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-09-2012] Gần đây, tôi thực sự đã hiểu được lời giảng của Sư phụ về việc tu luyện có thể thay đổi cuộc đời của một người như thế nào. Tôi muốn chia sẻ điều đó với các đồng tu.
Tôi đã trải qua khổ nạn bệnh tật nghiêm trọng nhất kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công hơn một năm trước. Cách đây hai tháng, vào khoảng nửa đêm, tôi mơ thấy có cái gì đó màu đen hóa thành những con kiến bò ra mọi hướng. Ngay lập tức, tôi cảm thấy nóng khắp người và ngứa bên trong đùi. Sau đó tôi bắt đầu gãi, nhưng nó chỉ làm cho tôi thêm ngứa. Khi tôi bật đèn lên, tôi thấy những mảng màu đỏ trên đùi và thậm chí còn ngứa hơn. Tôi cảm thấy như là có nhiều con rệp nhỏ đang bò trong người và tôi cần thêm hai bàn tay nữa để gãi. Tôi cứ gãi cho đến tận hai giờ sáng. Lúc đó, toàn bộ cơ thể tôi đã sưng lên và tôi không còn cảm thấy ngứa mà chỉ đau. Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi sau khi nằm dưới điều hòa.
Tôi thức dậy vào sáng hôm sau để luyện công và không nhìn thấy gì trên đùi. Tôi nghĩ nó thật lạ và không nghĩ gì thêm nữa. Tuy vậy, nửa đêm hôm đó, thân thể tôi lại cảm thấy ngứa và thậm chí còn ngứa hơn ngày hôm trước. Toàn thân tôi ngứa ngáy bao gồm cả mặt, đầu và các đầu ngón tay. Sau khi cố gắng làm cho hết ngứa bằng cách gãi, thì thân thể tôi đau đớn và sưng phồng. Toàn thân và mặt tôi có những mảng đỏ to như bàn tay. Sự ngứa ngáy làm tôi khó chịu và không thể ngừng gãi và việc gãi thì không làm tôi bớt ngứa.
Tôi quỳ xuống trước ảnh Sư phụ và xin trợ giúp. Đêm hôm đó, bệnh ngứa vẫn không hết. Giống như ngày hôm trước, tôi dần dần ngủ thiếp đi sau khi đã gãi đến sưng tấy toàn thân.
Mặc dù, gần như không ngủ trong 3 ngày, là một học viên tôi biết rằng Sư phụ đang quan sát tôi khi tôi tiêu nghiệp. Do đó, tôi không bao giờ nghĩ về việc uống thuốc.
Sau đó, tôi ở trong phòng và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi tự nhủ mình không nên gãi khi đang nghe Pháp vì điều đó có nghĩa là bất kính đối với Sư phụ. Tôi học bốn bài giảng ngày hôm đó, tôi không cảm thấy ngứa nữa và các mảng đỏ cũng nhỏ hơn. Tôi rất vui và biết rằng mình sắp khỏi.
Tuy nhiên vào ban đêm, khảo nghiệm lại tới. Tôi ngứa và đau khắp người. Khi tôi dậy và luyện công vào ngày hôm sau, tôi đã rất khó chịu và cảm thấy mệt trong lúc luyện công. Tôi không thể giữ hai tay trên cao và thở một cách bình thường; tôi cảm thấy chóng mặt; đầu tôi nặng trĩu; và tai tôi ù đi. Tôi không thể luyện hết bài công pháp thứ hai trong một lúc, do đó tôi đã chia làm 3 phần để luyện. Tôi cảm thấy không khỏe và muốn khóc. Tôi nhìn vào ảnh Sư phụ và tự hỏi tại sao tôi lại ở trong tình trạng tồi tệ đến vậy và tôi đã tức giận với Sư phụ. Tôi đã nghe rất nhiều bài giảng ngày hôm trước, ấy thế mà tôi vẫn chịu đau đớn ngày tiếp theo. Có phải tôi đã tức giận vì Sự phụ đã không gỡ bỏ nghiệp cho tôi? Sau đó tôi nghĩ Sư phụ sẽ rất đau lòng khi biết tôi suy nghĩ như vậy. Có phải tôi đã quên những lời giảng của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân về người đàn ông bị tắc nghẽn mạch máu não? Tôi không biết Sư phụ đã phải gánh chịu bao nhiêu nghiệp lực cho tôi trong không gian khác. Đây là nghiệp của tôi, chẳng lẽ tôi lại không muốn chịu đựng nó sao? Với suy nghĩ đó, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ. Sau đó tôi lại nghe các bài giảng của Sư phụ suốt cả ngày.
Vào ngày thứ tư, các mảng đỏ đã nhỏ hơn. Tôi nhận ra là tôi không nên nghĩ về nó nữa. Tôi không nên không vui chỉ vì một khổ nạn nhỏ như vậy, nó chẳng là gì cả. Tôi tiếp tục học Pháp và cảm thấy thoải mái hơn. Tôi thậm chí quên cả bệnh ngứa và các mảng đỏ trên thân thể.
Vào ngày thứ năm, tôi về nhà mẹ tôi và nghe thấy anh trai tôi than phiền: “Ôi, các vấn đề về da này thực sự là phiền phức.” Thực tế anh ấy đã có những triệu chứng giống như tôi, nhưng không thường xuyên và nghiêm trọng giống tôi. Tuy nhiên anh ấy đã bị thế mỗi khi mùa hè đến từ nhiều năm rồi.
Tôi sau đó nhớ rằng, khi tôi còn nhỏ, bố tôi đã từng kể với tôi là ông cũng gặp vấn đề về da giống như vậy. Tôi chợt nhớ Sư phụ có giảng rằng nghiệp có thể tích lại từ tổ tiên. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi có thể bị giống như anh trai tôi. Tuy nhiên, tôi là một học viên và Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp của tôi. Tôi cảm giác Sư phụ đã đẩy nghiệp bệnh của tôi ra ngoài và tôi rất biết ơn Sư phụ. Tôi thực sự đã trải nghiệm được tu luyện có thể thay đổi số phận của một người như thế nào. Nếu tôi không phải là một học viên và mắc bệnh về da giống như các thành viên trong gia đình, nó có thể kéo dài nhiều năm. Tuy nhiên tôi đã hết bệnh chỉ trong một tuần nhờ vào việc tu luyện. Số phận của một học viên đã thay đổi.
Vào ngày thứ sáu, tôi hoàn toàn bình thường. Những mảng đỏ và bệnh ngứa đã hết. Cuối cùng tôi có thể ngủ ngon giấc. Tôi đã vượt qua được khổ nạn này và vô cùng biết ơn sự từ bi của Sư phụ.
Sau đó, tôi nhận ra tôi nên có chính niệm trong những thời điểm quan trọng và có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Bằng cách đó, tôi sẽ có thể vượt qua khảo nghiệm. Tất nhiên chính niệm mạnh mẽ chỉ có thể có được từ việc học Pháp vững vàng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/5/新学员-修炼改变了我的一生-262346.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/4/135708.html
Đăng ngày: 13– 12– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.