Bài viết của Thiện Duyên, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-07-2012] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 07 năm 2004, tôi bị chẩn đoán có một khối u động mạch thận, mòn cổ tử cung, và huyết áp thấp. Tôi cũng bị đau đầu kinh niên và viêm túi mật, khiến tôi không có một đêm ngủ yên giấc. Hệ tiêu hóa của tôi tệ đến nỗi tôi chỉ có thể ăn cháo yến mạch.

Bất kể chữa trị ra sao, sức khỏe của tôi ngày càng xấu hơn. Một bác sỹ nổi tiếng nói rằng tôi bị một chứng bệnh không thể chữa trị được. Tuyên bố của ông ấy là gì? Ông ấy bảo tôi ở nhà chờ, và ông ấy sẽ thông báo một khi có cách điều trị! Như vậy, số phận của tôi nằm trong tay của y học hiện đại.

Mặc dù tình trạng của tôi xấu đi vào tháng 07 năm 2004, chồng tôi cũng không từ bỏ hy vọng. Anh ấy khó khăn xoay xở vay mược được 3.000 nhân dân tệ trong vòng vài ngày. Một lần nữa, anh ấy đưa tôi đến bệnh viện để chữa trị, nhưng bệnh viện đã từ chối nhận tôi.

Không biết làm gì, chồng tôi rời khỏi bệnh viện và đi tìm kiếm sự giúp đỡ. Sau khi anh ấy rời đi, tôi nghĩ rằng mình nên cùng chồng về nhà. Tôi thật sự không muốn anh ấy đi vay mượn thêm nữa.

Bất ngờ thay, một bà lão tiến đến và hỏi tôi: “Cô còn rất trẻ. Cô bị bệnh gì?” Sau khi nói chuyện, bà ấy bảo: “Hãy về nhà và luyện Pháp Luân Công. Bệnh của cô chắc chắn được chữa lành. Nhiều người đã hồi phục sức khỏe nhờ luyện Pháp Luân Công!”

Khi chồng tôi mời dì của anh ấy đến nhà, tôi nói với họ những điều mà bà lão nói. Người dì – một học viên Pháp Luân Công – nói rằng bà có các bài giảng và băng đĩa luyện tập của Sư phụ Lý Hồng Chí, và sẵn sàng cho chúng tôi mượn.

Vì chúng tôi không có đầu máy, chồng tôi đã đi ra ngoài và mua một cái giá 300 nhân dân tệ. Tôi nghĩ rằng có một đầu máy là một ý kiến hay. Khi tôi qua đời, chồng con tôi có thể xem phim để làm vơi bớt nỗi buồn của họ. Đối với tôi, tôi thậm chí không quan tâm lắm đến việc xem băng đĩa. Thay vào đó, tôi chỉ muốn chết càng nhanh càng tốt, để mình không trở thành gánh nặng cho chồng con.

Bốn ngày sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy chóng mặt và quyết định nằm nghỉ. Sau khi rơi vào giấc ngủ sâu, tôi mơ thấy rằng mình đang ở trên núi với một nhóm nhiều người.

Tôi nhớ ngày hôm đó đầy mây và sương mù. Nhóm chúng tôi đang cố leo lên một vách núi một cách vô vọng. Mọi người xung quanh tôi đang chờ tôi chỉ dẫn sự an toàn cho họ. Sau khi lo lắng, tôi thấy một người đàn ông độ tứ tuần bước ra từ một đám sương mù. Ông ấy nói với tôi: “Nhiệm vụ của cô là dẫn họ theo tôi xuống núi.”

Vì không có sự lựa chọn nào khác, tôi quyết định rằng chúng tôi nên làm theo lời đề nghị của người lạ này. Tuy nhiên, tôi vẫn nghi ngờ và cảnh giác. Vài người không muốn đi cùng ông ấy, nên họ vẫn ở trên núi. Đột nhiên, họ hoàn toàn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Tôi cảm thấy rất đau xót khi nhìn thấy điều đó và đột nhiên thức dậy.

Ngay lập tức tôi cảm thấy mình có một số vấn đề cấp bách, đang còn dang dở chưa hoàn thành, nhưng tôi không chắc đó là gì. Sau đó đột nhiên tôi nhớ đến những từ “Pháp Luân Công”.

Vẫn ngồi trên giường, tôi cảm thấy lạ lùng. Tôi gọi chồng đến phòng và nhờ anh mở các bài giảng của Sư phụ. Tôi muốn biết Pháp Luân Công là gì; tôi không muốn có bất kỳ hối tiếc nào. Tuy nhiên, mỗi lần tôi nghe các bài giảng của Sư phụ là tôi cảm thấy buồn ngủ, nên tôi phải xem các bài luyện công.

Tôi cảm thấy có một lực mạnh mẽ hấp dẫn tôi luyện công. Khi đang nằm, hai tay tôi bắt đầu vô thức thực hiện theo các chuyển động trong băng đĩa luyện. Vào ngày thứ ba, tôi nhờ gia đình giúp tôi ngồi dậy và luyện công.

Đột nhiên, có gì đó xoắn ốc bay ra từ đỉnh đầu của tôi. Sau đó, tôi nghe một âm thanh lạ và cảm thấy một cử động mạnh ở dạ dày, nhưng tôi không cảm thấy đau. Tình trạng này tiếp tục trong một thời gian dài. Tôi thậm chí còn bị tiêu chảy. Tôi thật sự nghĩ rằng mình sắp chết, nên tôi nói với chồng chuẩn bị đám tang, mà không biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi.

Tôi nói với chồng hỏa táng thân thể tôi và phân tán tro của tôi ở bất cứ nơi nào anh muốn. Tôi không muốn anh ấy tốn thêm tiền để chôn cất. Chồng tôi đã khóc.

Hai ngày sau, bụng của tôi không còn sưng nữa. Tôi có thể ngồi và ăn một ít. Tình hình của tôi cải thiện dần như thế trong hơn 20 ngày. Tất cả những thứ dơ bẩn trong cơ thể tôi đã được tẩy sạch. Cuối cùng tôi có thể đứng dậy, nhưng tôi vẫn phải dựa vào những vật xung quanh để đứng được.

Chồng của tôi vẫn rất hy vọng và tin rằng tôi đang dần hồi phục hoàn toàn. Điều này khiến anh ấy cực kỳ hạnh phúc. Anh ấy mở các bài giảng và băng đĩa luyện công cho tôi mỗi ngày, và bảo tôi thực hiện theo. Bằng cách này tôi đã học Pháp và luyện năm bài công pháp. Kết quả là, mọi căn bệnh của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/27/难中得救-生命新始-260353.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/22/135991.html
Đăng ngày 5-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share