Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 16-10-2025] Kính chào Sư phụ tôn kính. Chào các đồng tu.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 28 năm. Tôi biết tôi không còn là con người như trước khi học Đại Pháp nữa. Tôi là một sinh mệnh mới được Pháp tạo thành. Sau đây là thể ngộ của tôi trên con đường tu luyện.

Đột phá khỏi bức hại kinh tế của cựu thế lực

Vài năm trước, vào khoảng thời gian diễn ra Pháp hội (Hội nghị chia sẻ kinh nghiệm tu luyện) thường niên, các học viên ở thành phố New York (NYC) cần người tham gia các buổi triển lãm phản bức hại được tổ chức trên khắp thành phố. Tôi muốn đi, nhưng không có ai trông con và tôi không đủ tiền để đưa chúng đi cùng. Công việc của tôi lương rất thấp. Một học viên biết hoàn cảnh của tôi đã ngỏ ý cho tôi tiền, nhưng tôi nghĩ mình không nên nhận.

Là học viên, tôi cần tiền để in tài liệu chân tướng và đi lại để giảng chân tướng cho chúng sinh. Tình hình tài chính đã hạn chế khả năng làm những việc này của tôi. Tôi tự hỏi tại sao mình chỉ có thể tìm được những công việc lương thấp. Sư phụ Lý giảng rằng các đệ tử Đại Pháp đều có phúc báo, nhưng tôi lại bị hạn chế về tài chính và không thể làm những gì mình cần làm. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn và cựu thế lực đang bức hại tôi về mặt tài chính. Tôi đã nhờ anh trai gửi cho tôi số tiền mà cha mẹ để lại để tôi có thể đến NYC. Tôi quyết định sẽ tìm một công việc tốt hơn sau khi trở về.

Mọi thứ đã thay đổi ngay khi tôi nhận ra rằng cựu thế lực đang bức hại mình. Trước khi tôi đến NYC, có vị trí làm ca đêm với mức lương cao hơn 1,25 lần mỗi giờ so với hiện tại còn trống. Tôi đã nhận việc này và bắt đầu công việc mới sau chuyến đi của mình. Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều—tôi có thể giảng chân tướng vào ban ngày và đi làm vào ban đêm.

Tuy nhiên, giờ làm việc của tôi khiến việc chăm sóc con cái đúng cách trở nên khó khăn. Tôi đã nghĩ đến việc tìm công việc mới. Ngay sau đó, một người bạn nói với tôi về một công việc trong phòng thí nghiệm chỉ yêu cầu tiếng Anh cơ bản. Tôi đã nộp đơn và cuộc phỏng vấn diễn ra thuận lợi. Vị trí mới trả lương cao gấp 1,6 lần mức lương theo giờ ban đầu của tôi. Điều này diễn ra chỉ vài tháng sau khi tôi tỉnh ngộ và phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực.

Pháp Luân Đại Pháp ban cho tôi trí huệ

Mười năm sau khi ra trường, tôi đã không nói tiếng Anh trước khi đến NYC để giúp đỡ cho buổi triển lãm phản bức hại. Tôi ở đó hai tuần và thường đưa các con nhỏ của mình đến những địa điểm được chỉ định. Dần dần, tôi đã có thể nói chuyện về Đại Pháp và cuộc bức hại với người qua đường bằng tiếng Anh. Tôi đã đề nghị họ giúp chấm dứt cuộc bức hại và giải thích nội dung trong các tờ rơi. Vốn tiếng Anh tôi học ở trường đã quay trở lại. Trải nghiệm này đã giúp tôi thành công trong cuộc phỏng vấn cho vị trí trong phòng thí nghiệm và tôi đã được nhận vào làm.

Chín năm trước, tôi chuyển sang một chi nhánh khác trong công ty, yêu cầu tôi phải giao tiếp bằng tiếng Anh với công ty con và nhà máy ở nước ngoài. Công việc cũng yêu cầu tôi dịch các tài liệu và báo cáo sang tiếng Anh hoặc tiếng Nhật. Kỹ năng tiếng Anh của tôi không đủ tốt và tôi cần phải cải thiện, nhưng tôi không có thời gian. Một ngày nọ, tôi đọc bản dịch tiếng Anh của sách Chuyển Pháp Luân và nhận ra rằng nó chứa những từ vựng mới có thể giúp tôi trong công việc. Tôi bắt đầu học sách Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Anh. Bởi tôi đọc tiếng Anh rất chậm, tôi chuyển sang chép tay lại nội dung trong sách thay vì đọc. Sau đó, kỹ năng tiếng Anh của tôi đã tiến bộ. Tôi không chỉ có thể xử lý các bản dịch trong công việc mà còn có thể giúp dịch các video của Đại Kỷ Nguyên trên YouTube và các bài viết mới. Quả thực, Đại Pháp đã ban cho tôi những kỹ năng tôi cần cho một học viên.

Tôi không giỏi học thuộc lòng. Vào tháng 3, một học viên đề nghị chúng tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân qua Sonant. Để tránh mắc lỗi và gây can nhiễu cho người khác, tôi đã rất tập trung trong các buổi học để có thể nhanh chóng học thuộc từng chữ. Sau một thời gian, tôi nhận thấy rằng mình ngày càng tốn ít thời gian hơn để học thuộc. Không chỉ vậy, tôi còn có thể ghi nhớ những thứ khác nhanh hơn. Là một thành viên của Đoàn nhạc Thiên Quốc, tôi phải thuộc nhạc phổ cho mỗi bài hát chúng tôi chơi. Tôi đã không thể làm được điều đó, do vậy tôi luôn phải dùng bản nhạc phổ khi chơi nhạc cụ của mình. Hiện giờ, tôi không gặp vấn đề gì trong việc ghi nhớ các nốt nhạc. Năm nay, đoàn nhạc đã biểu diễn ở Guam và tôi chỉ mất vài giờ để học thuộc một bản nhạc dài—“The Stars and Stripes Forever.”

Cùng các học viên đề cao tại điểm luyện công

Các học viên tại điểm luyện công đã giúp tôi rất nhiều khi tôi mới bắt đầu. Sau này, tôi muốn điểm luyện công hoạt động trơn tru và hỗ trợ những người khác. Thật khó khi các học viên không thể nghĩ cho người khác hoặc buông bỏ cái tôi. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, có rất nhiều việc phải hoàn thành, nhưng tôi học Pháp ít hơn và đổ lỗi cho người khác mỗi khi có mâu thuẫn xảy ra. Mặc dù tôi biết mình nên hướng nội, nhưng tôi cảm thấy mình đã bỏ ra rất nhiều công sức cho công việc Đại Pháp, nhưng các học viên khác lại không trân trọng điều đó. Tình hình trở nên tồi tệ đến mức tôi không muốn đến điểm luyện công và thậm chí còn nghĩ đến việc rời đi. Tôi đã cố gắng vượt qua những suy nghĩ này nhưng không thể đột phá cho đến khi một đồng tu bị ốm.

Một học viên lớn tuổi bị ốm rất nặng. Mặc dù bà sống gần đó, nhưng chúng tôi chưa từng học Pháp hay luyện công cùng nhau. Sau khi nghe về tình trạng của bà, tôi không muốn đến thăm, nghĩ rằng bản thân mình tu luyện cũng không tốt và việc tôi phát chính niệm cho bà cũng sẽ không giúp được gì. Có lúc, tôi tự hỏi tại sao mình không muốn giúp bà ấy dù chúng tôi sống rất gần nhau. Tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng mình làm không tốt và không thể giúp được gì ngay cả khi tôi cố gắng. Nhưng khi đào sâu hơn, tôi nhận ra rằng mình lo lắng việc giúp đỡ bà sẽ gây ra can nhiễu và tôi không muốn gặp rắc rối. Tôi đã không có tâm từ bi và tôi đã lấy công việc Đại Pháp làm cái cớ để không giúp đỡ đồng tu.

Tôi đã dành vài ngày để học Pháp trước khi đến nhà học viên đó và phát chính niệm cùng bà. Một ngày nọ, bà hỏi tôi có nhận thấy bất kỳ chấp trước nào ở bà mà cựu thế lực có thể lợi dụng không. Tôi nói với bà: “Cháu không thấy gì cả vì chúng ta không dành nhiều thời gian cho nhau. Tuy nhiên, khi chúng ta phát chính niệm, cháu nhận thấy tay của bà không giữ thẳng được. Điều này cho thấy khi bà đả tọa, tâm trí của bà cũng tràn ngập rất nhiều tạp niệm. Cháu nói điều này vì nó đã xảy ra với cháu một thời gian trước. Những tạp niệm can nhiễu chúng ta trong khi phát chính niệm và đả tọa đến từ các chấp trước của chúng ta. Bà có thể tăng cường chủ ý thức của mình. Ngay khi một tạp niệm nảy sinh, bà sẽ cảm thấy tâm mình động, đó là lúc để nắm bắt và loại bỏ tạp niệm đó. Một khi nó biến mất, bà có thể phát chính niệm và đả tọa với ít can nhiễu hơn. Đó là những gì cháu đã làm; bà hãy thử xem sao?” Bà nói bà sẽ thử.

Ngày hôm đó, tôi về nhà và bắt đầu luyện công. Tạp niệm nổi lên ngay khi tôi bắt đầu. Tôi nhớ lại những gì mình đã nói với học viên đó và chú ý đến suy nghĩ của mình. Tôi loại bỏ chúng ngay khi chúng xuất hiện. Vài phút sau, tâm trí tôi trở nên thanh tịnh và cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi tôi luyện công. Đó là một cảm giác tuyệt vời. Vào khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã thoát khỏi điểm thấp trong tu luyện của mình và trở lại trạng thái thuần tịnh mà tôi có được khi mới bắt đầu tu luyện. Một niệm tốt của tôi là giúp đỡ học viên đã đưa tôi đến điểm này. Trong tâm trí tôi, chính học viên đó đã nâng tôi lên khi tôi cần.

Là một điều phối viên tại điểm luyện công địa phương, điều khiến tôi phiền lòng nhất là không có đủ người giúp đỡ khi tôi tổ chức hoạt động giảng chân tướng. Khi thiếu nhân lực, tôi phải vào làm. Đôi khi tôi phải có mặt tại một sự kiện từ đầu đến cuối. Khi các học viên đến muộn hoặc không có mặt vào phút chót, tôi cảm thấy rằng dù tôi có cố gắng thế nào, họ cũng sẽ không nỗ lực hoặc giữ lời hứa. Việc tôi trở nên lo lắng khi mọi việc không theo kế hoạch cũng không giúp được gì. Tôi đã nói với giọng điệu gay gắt, nghĩ rằng mình đúng.

Những suy nghĩ tiêu cực này bắt nguồn từ những quan niệm vị kỷ của tôi: Tôi không muốn làm việc quá sức hay chịu khổ và tôi không muốn kế hoạch của mình thất bại vì nó sẽ phản ánh không tốt về việc tu luyện của tôi. Tôi đã không nhận ra rằng thường khi ai đó không thể đến một sự kiện, thì lại có người khác có thể giúp đỡ. Sư phụ đã luôn giúp đỡ tôi khi cho tôi nhìn thấy những chấp trước của mình.

Tôi đã có sự đề cao đáng kể khi học Pháp. Sau đó, khi những suy nghĩ tiêu cực lại xuất hiện trong các sự kiện Đại Pháp, tôi không để chúng làm phiền mình nữa. Thay vào đó, tôi nắm bắt và loại bỏ chúng. Những suy nghĩ tiêu cực ngày càng yếu đi và cuối cùng không còn ảnh hưởng đến tôi nữa. Khi sự tiêu cực biến mất, tôi bắt đầu thấy rằng chính các học viên là những người đã làm nên sự kiện; tôi chỉ đơn thuần là điều phối nó. Tất cả họ đều đã chăm chỉ làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta và đã làm tốt ở các lĩnh vực khác nhau. Chẳng hạn, tôi từng nghĩ một học viên không thể làm được nhiều việc chân tay. Một ngày nọ, cô ấy nhận ra mình đã không luyện công đủ và bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ mỗi ngày. Tôi chỉ thỉnh thoảng có thể làm được điều đó. Một học viên khác cho tôi ấn tượng rằng cô ấy không tu luyện tinh tấn vì cô ấy hiếm khi tham dự các sự kiện của chúng tôi. Sau này tôi mới biết rằng cô ấy đã chép tay tất cả các bài giảng của Sư phụ một cách ngay ngắn và đã học thuộc Chuyển Pháp Luân ba lần. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã có thành kiến với cô ấy.

Học thuộc Pháp nhóm

Tháng 10 năm ngoái, khối lượng công việc của tôi tăng gấp đôi và tôi phải làm thêm giờ. Là người hay dậy sớm, tôi thường kiệt sức và buồn ngủ vào lúc 9 giờ tối, đôi khi ngủ gật trong khi học Pháp buổi tối. Tháng 3 này, chúng tôi bắt đầu học thuộc Pháp vào các buổi tối và trạng thái của tôi hoàn toàn khác—tôi trở nên tỉnh táo và minh mẫn hơn trong các buổi học. Kết quả là, tôi có thêm một giờ mỗi ngày để học thuộc Pháp và có thể tự học cho đến nửa đêm.

Khi học thuộc Pháp, tôi cảm thấy Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình. Đôi khi, cảm giác đó mạnh đến nỗi tôi đã khóc. Nhóm học Pháp của chúng tôi học thuộc một đoạn mỗi ngày. Khi chúng tôi tiếp tục học, chủ ý thức của tôi trở nên mạnh mẽ hơn và tính tự giác của tôi cũng tốt hơn. Tôi đảm bảo luyện năm bài công pháp mỗi ngày.

Tôi chưa bao giờ thích luyện bài Pháp Luân Trang Pháp vì rất khó để tôi giữ các tư thế trong 30 phút. Tôi thường bỏ qua bài công pháp này. Sau bốn tháng học thuộc Pháp cùng các học viên, tôi đã có thể luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ.

Tâm tính của tôi cũng thay đổi mà tôi không hề hay biết sau khi tôi bắt đầu học thuộc Pháp—niệm đầu của tôi trở nên vị tha khi đối mặt với mâu thuẫn. Một ngày nọ, tôi bảo con trai đừng nằm trên thảm. Cháu gắt lại: “Mẹ thật hống hách.” Ý nghĩ đầu tiên của tôi là tôi nên ngừng than vãn với con vì cháu sẽ nói những điều không hay với tôi và tạo nghiệp, điều này sẽ khiến cháu khó tu luyện hơn trong tương lai. Tôi nhận thấy sự thay đổi khi tôi trở về phòng của mình. Trước đây, lẽ ra tôi đã cảm thấy tủi thân và oán giận con trai vì đã nói chuyện với tôi như vậy.

Đôi khi, tôi trở nên kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, khiến các quan niệm của mình dẫn dắt tôi đưa ra những quyết định tồi tệ. Ngoài ra, dưới ảnh hưởng của khoa học hiện đại và văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc, suy nghĩ và hành động của tôi thường không phù hợp với các Pháp lý. Sau khi tôi bắt đầu học thuộc Pháp, tôi đã có thể nhận ra những suy nghĩ sai lạc như vậy và đã nỗ lực loại bỏ chúng. Việc phát chính niệm không còn chỉ là một hình thức chiếu lệ đối với tôi nữa.

Chúng ta là đệ tử Đại Pháp đến đây để trợ Sư Chính Pháp. Chúng ta nên học Pháp cho tốt và đồng hóa với các Pháp lý để chúng ta thực sự tín Sư, làm theo chỉ dẫn của Ngài và trở nên vị tha.

Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu.

(Bài viết được chọn đăng tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp Nhật Bản)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/16/501521.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/20/230981.html