Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-08-2025] Năm 2023, tôi bị giam trong một trại tạm giam. Tôi đã giảng chân tướng cho tất cả những người tôi gặp ở đó và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh thiếu niên liên đới. Tôi tin rằng tất cả những người tôi gặp đều đến để lắng nghe chân tướng và được cứu.

Ai mới vào trại tạm giam tinh thần cũng đều bị sa sút. Tôi đã chăm sóc và hướng dẫn họ. Khi họ cảm thấy khá hơn, tôi đã nói với họ về nhân quả báo ứng và con người nên làm việc thiện, đối xử tử tế với người khác thì sẽ được phúc báo. Tôi cũng nói rằng nếu thu lợi bất chính thì sẽ tích nghiệp, một khi tạo nghiệp thì sẽ phải hoàn trả. Họ đều lắng nghe và chấp nhận những gì tôi nói.

Một hôm, một cô gái 18 tuổi tên là Linh (bí danh) phải vào trại tạm giam vì buôn bán ma túy. Bản thân cô ấy cũng sử dụng ma túy và là người rất cứng đầu. Cô ấy thích tranh cãi với người khác, nhưng cũng là người thẳng tính và thích bênh vực lẽ phải. Cô ấy đã nghe nói về Pháp Luân Công nhưng không biết chính xác Pháp Luân Công là gì. Vì tò mò, cô ấy đã nói chuyện với tôi về Pháp Luân Công. Tôi nói: “Pháp Luân Công là chính Pháp. Các học viên Pháp Luân Công tu luyện bản thân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn. Họ trở thành những người tốt và lương thiện. Rất nhiều người đã đến học Pháp Luân Công. Vì đố kỵ, Giang Trạch Dân đã phát động một chiến dịch chính trị để vu khống, đàn áp và phỉ báng Pháp Luân Công. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là do chính quyền của Giang Trạch Dân dàn dựng để vu khống Pháp Luân Công. Các học viên Pháp Luân Công tin rằng sát sinh là hành động sai trái. Làm sao một học viên Pháp Luân Công có thể tự sát được?”

Cô ấy có một cậu con trai ba tuổi do mẹ cô ấy chăm sóc. Cô ấy hoàn toàn không chăm sóc con mình. Tôi nói với cô ấy rằng sau khi được thả, đừng dùng ma túy nữa, hãy tìm một công việc và nuôi dạy con trai.

Khi tôi mỉm cười với cô ấy, cô ấy thường nói: “Hãy lương thiện, hãy chân thật, và hãy là một người tốt.” Cô ấy nói rằng cô ấy thường quên mất chữ “Nhẫn”. Tôi nói: “Đúng vậy, cháu không thực hành Nhẫn. Cháu luôn cãi nhau với người khác. Sau này, cháu phải thực hành Nhẫn.”

Một ngày nọ, một số tù nhân cười nhạo cô ấy khi cô ấy nói điều gì đó. Cô ấy đã không phản bác. Sau đó, một vài tù nhân khác lại chế giễu cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng những người khác đang chế nhạo cô ấy. Tôi nói: “Đừng nghe. Đừng nghĩ nhiều. Hãy xem nhẹ nó. Hãy buông bỏ nó. Mọi người chỉ cười thôi. Họ không có ý gì đâu.” Cô ấy đã không tranh cãi với họ. Cô ấy nói: “Lần này cháu đã thực hành được Nhẫn. Cháu cứ để họ cười.” Tôi đã khen ngợi cô ấy. Cô ấy đã tiến bộ.

Một buổi sáng, cô ấy nói: “Cô ơi, cháu muốn học Chân-Thiện-Nhẫn. Cháu muốn tích chút đức cho mẹ và con trai cháu. Bố cháu mất vì cháu đã làm quá nhiều điều xấu và có thể đã gây ra cái chết của ông. Ông là một người cha tốt. Cháu bắt đầu lang bạt ngoài xã hội từ năm 13 tuổi. Bố mẹ cháu đã lo lắng cho cháu rất nhiều. Cháu đã làm nhiều điều xấu và chứng kiến nhiều chuyện. Cháu đã bị người khác lừa gạt. Bây giờ cháu muốn tích chút đức cho mẹ và con trai cháu. Cháu không muốn làm gì cho bản thân nữa. Cháu đã làm quá nhiều điều xấu. Nếu cháu gặp báo ứng, thì cứ để nó đến. Cháu muốn học Chân-Thiện-Nhẫn ngay bây giờ.” Tôi nói: “Rất tốt! Khi cháu có suy nghĩ chân thành này, sinh mệnh của cháu đang tỏa sáng ở các không gian khác.” Tôi hỏi cô ấy có muốn học các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm của Sư phụ viết không. Cô ấy nói muốn học.

Chiều hôm đó sau bữa tối, trong lúc chúng tôi đang cùng nhau rửa bát, tôi đã dạy cô ấy học thuộc bài thơ “Tố Nhân.” Cô ấy học thuộc một lúc rồi nhờ tôi viết xuống để dễ học hơn. Tôi nói với cô ấy rằng viết bài thơ xuống trong hoàn cảnh như vậy không phù hợp.

Chúng tôi trò chuyện một lát sau khi rửa bát xong. Cửa phòng giam mở ra. Người ta gọi tên của Linh. Họ yêu cầu cô thu dọn đồ đạc và về nhà. Cô ấy rất ngạc nhiên và không thể tin được. Vài ngày trước trong phiên điều trần, công tố viên đã nói rằng cô ấy sẽ bị kết án 13 hoặc 14 tháng tù giam. Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được trả tự do mà không phải chịu án tù nào. Tôi biết rằng cô ấy đã được ban phước vì cô ấy tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với cô ấy: “Cháu được ban phước vì cháu tin vào Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi coi những người mới đến, vì bất kỳ lý do gì, đều là những người có duyên với Đại Pháp. Họ đến để nghe tôi giảng chân tướng. Mặt minh bạch của họ muốn đắc Pháp. Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện và giảng chân tướng cho họ. Tôi bảo họ hãy nhớ hai câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Hầu hết các tù nhân trong các phòng giam mà tôi đã ở đều tin những gì tôi nói và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi một số người bị ốm và cảm thấy không khỏe, họ đã niệm hai câu chân ngôn này. Họ nói với tôi rằng hai câu chân ngôn này đã linh nghiệm khi họ thành tâm niệm.

Hầu như ngày nào tôi cũng đả tọa trong phòng giam, bốn bài công pháp còn lại tôi ít luyện hơn. Trong thời gian đó, mọi người đi lại nhẹ nhàng hoặc nói chuyện nhỏ tiếng. Tôi đổ rất nhiều mồ hôi khi luyện công vào mùa hè. Họ đã dùng một mảnh giấy để quạt cho tôi. Họ lặng lẽ đến gần tôi để kiểm tra xem có muỗi không khi tôi đang đả tọa. Tôi rất cảm động trước hành động của họ. Nếu tôi đang trong ca trực, họ sẽ thay tôi lúc 6 giờ tối để tôi có thể phát chính niệm. Khi tôi đang ăn tối, họ sẽ nhắc tôi khi đến 6 giờ.

Trong phòng giam, chúng tôi hòa thuận với nhau như một đại gia đình. Nếu ai có khó khăn, mọi người đều giúp đỡ. Chúng tôi tổ chức sinh nhật cho mọi người bằng trứng luộc và mì gói. Lính canh nói: “Các chị rất hòa thuận. Mọi việc trong phòng giam của các chị đều diễn ra tốt đẹp.” Các tù nhân đã được Pháp Luân Đại Pháp ban phước.

Tôi đã giảng chân tướng cho các lính canh khi họ thẩm vấn tôi. Một số người lắng nghe tôi trong khi những người khác không lắng nghe. Tôi nói với họ rằng đó là lựa chọn của họ nhưng tôi đã cho họ cơ hội để lắng nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, một viên lính canh yêu cầu tôi ký giấy triệu tập của tòa án. Tôi đã từ chối. Sau đó, anh ấy quay lại cùng với đội trưởng và lại yêu cầu tôi ký giấy triệu tập. Tôi nói: “Tôi đã bị oan. Tôi không phạm tội gì cả. Nếu tôi ký, điều đó có nghĩa là tôi thừa nhận mình đã phạm tội. Sẽ không tốt cho các anh nếu tôi ký. Sau này khi Pháp Luân Đại Pháp được minh oan, các anh sẽ phải chịu trách nhiệm; tôi không muốn làm hại các anh. Tốt nhất các anh hãy nói với họ rằng tôi từ chối ký.” Họ đã rời đi.

Vào ngày tôi được thả, các tù nhân tỏ ra khá buồn. Tôi nói với họ: “Khi các bạn gặp nguy hiểm hoặc khó khăn, hãy nhớ niệm hai câu chân ngôn này. Chúng ta có duyên được ở cạnh nhau trong thời gian này. Các bạn đến thế gian này là vì Pháp. Các bạn phải trân quý cơ hội này. Xin hãy cho những người mới vào biết về hai câu chân ngôn này.” Họ đã tiễn tôi trong nước mắt.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/8/498076.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/19/229893.html