Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 13-08-2025] Chồng tôi là cán bộ quân đội. Trong quân đội đã được phân một căn hộ mới có ba phòng ngủ và một phòng khách, rộng rãi sáng sủa, vị trí cũng ổn, chúng tôi rất thích căn nhà này. Hồi đó, tôi nghĩ có thể ở ngôi nhà này cả đời, nên đã sửa sang trang trí lại một lượt, từ đồ điện đến nội thất, đồ gia dụng toàn là đồ mới và hiện đại.

Nào ngờ một năm sau, chồng tôi chuyển ngành, được phân về địa phương. Chương trình cấp nhà ở của đơn vị tại địa phương vừa kết thúc, chỉ còn lại một căn hộ cũ đã xuống cấp, và họ phân cho chúng tôi. Bởi chúng tôi vẫn nợ tiền căn nhà kia, nên không muốn bỏ tiền để sửa sang căn nhà cũ này nữa, chỉ dọn dẹp một chút, mang một ít đồ đạc và quần áo đến ở. Vì nghĩ sau này vẫn sống lâu dài ở căn nhà mà quân đội phân cho trước đó, còn căn nhà ở địa phương này chỉ là nơi ở tạm, nên về cơ bản đồ đạc ở căn nhà quân đội phân cho, chúng tôi để nguyên không động đến.

Tuy nhiên, không lâu sau khi chúng tôi rời khỏi căn nhà trong quân đội, chồng tôi đã giấu tôi việc gia đình em trai anh ấy đến ở căn nhà đó. Sau khi biết chuyện, tôi thấy khó chịu, nghĩ rằng chồng lén làm sau lưng và giấu giếm tôi. Nhưng sau đó lại nghĩ: “Người tu luyện không phải cần làm người tốt sao? Giúp đỡ gia đình em trai của chồng thì cũng là một việc tốt. Đợi sau khi chú ấy có nhà riêng thì không cần cho chú ấy mượn nhà nữa, chúng tôi lại quay về đó ở cũng được. Họ là người nhà cũng sẽ biết giữ gìn căn nhà và đồ đạc, vậy nên tôi cũng không nói gì thêm và cho họ ở.

Có một lần, tôi về nhà để lấy đàn violin, thì thấy em trai chồng đang đi đôi dép mới mà mẹ làm cho tôi, lại thấy chú ấy lau bàn trà bằng chiếc khăn cũng là của mẹ tôi tặng, vốn là quà của người họ hàng ở Đài Loan về đại lục thăm gia đình tặng cho mẹ tôi, nó rất xinh xắn và mẹ tôi rất thích nó, sau đó tặng lại cho tôi. Giờ đây, tôi thấy xót xa quá! Tôi chiểu theo Đại Pháp và kiềm chế bản thân không lên tiếng, nhưng trong tâm vẫn nghĩ: “Tôi cho chú mượn nhà để ở, chứ không cho chú dùng đồ đạc của tôi! Sao lại dám tự tiện lấy đồ của tôi để dùng như vậy? Chú thật sự coi mình là chủ nhân của căn nhà này rồi ư!” Ngoài ra, em dâu thấy tôi tới còn không vui, như thể không phải là tôi đang về nhà của mình, có vẻ đã không biết ơn mà còn tỏ thái độ như tôi đang làm phiền họ vậy.

Lại có lần, tôi về nhà chồng, trông thấy nhà chồng cũng có vài đôi dép mà mẹ già của tôi đã làm cho tôi. Hóa ra em trai chồng đã coi đó là nhà của cậu ta rồi, đã lấy một số đồ đạc của tôi, dùng được gì thì dùng, không dùng đến thì đem cho người khác. Một lần nữa, tôi thấy thật đau lòng, nhưng tôi vẫn không lên tiếng. Tôi nhận ra rằng tôi phải tu bỏ tâm chấp trước này, không chỉ là chấp trước vào vật chất và lợi ích, mà còn là cái tình với mẹ. Khi ấy, tôi nhận ra cái tình sâu nặng trong từng đường kim mũi chỉ của mẹ dành cho tôi, tôi chỉ chực khóc. Nhưng tôi lập tức lý trí để kìm nén cảm xúc: “Trần duyên đã hết! Duyên ở thế gian đã hết! (mẹ tôi đã qua đời). Từ đó, tôi không còn quay về căn nhà quân đội đó nữa, cần đồ gì thì tôi sẽ đi mua mới.

Cứ như vậy, em chồng đã ở đó hơn 10 năm. Có lần, mấy gia đình các anh chị em đều đến nhà chồng gặp mặt, lúc nói chuyện, tôi tình cờ được biết căn nhà trong quân đội kia, không biết từ khi nào chồng tôi nhận 70 nghìn tệ mà bán cho em trai chồng rồi. Cả nhà gia đình chồng giấu tôi. Tôi bàng hoàng không ít. Chưa kể đến giá nhà đã tăng vọt bao nhiêu lần trong mười mấy năm qua, giá trị căn nhà đó có thể lên đến vài trăm nghìn, chồng tôi làm thế thì không thể chấp nhận được. Trong tâm tôi như núi lở biển gầm, căm phẫn bất bình: Trước đây, anh không nói không rằng đưa em trai anh vào căn nhà trong quân đội, bây giờ anh lại không nói không rằng bán căn nhà cho em trai anh. Làm sao anh lại không hiểu lý lẽ giống như cha mẹ anh vậy? Anh đúng là giống cha mẹ anh mà! Khi cha mẹ anh đánh chửi tôi, anh chẳng phải đã khóc nói rằng anh không cách nào thay đổi được cha mẹ, nhưng anh sẽ đối tốt với tôi sao?! Anh đối xử tốt với tôi như vậy sao?! Khi mua nhà thì người nhà anh không giúp một đồng, đều là bên nhà tôi gom góp, làm sao anh không nói năng gì mà bán căn nhà đó đi chứ?!

Tôi vất vả làm việc dành dụm, chăm lo việc nhà, đó không chỉ là một căn hộ, mà là một ngôi nhà đẹp đẽ, một ngôi nhà hạnh phúc! Đến tủ lạnh cũng đầy đồ, em chồng không phải mua gì cả, có thể trực tiếp vào nhà ở luôn! Hơn 10 năm rồi, không phải thuê nhà mà ở không trong nhà mới, còn chúng tôi không chỉ sống trong một tòa nhà đổ nát mà còn phải trả nợ bao năm trời để mua căn nhà mới mà em trai chồng ở, tôi quá đau lòng! Quá tức giận! Thật nực cười!

Tôi lại nghĩ đến: Chồng tôi ở trong quân đội bao nhiêu năm, tôi ở nhà với con, cha mẹ chồng dựng chuyện, ngang ngược vô lý, khiến tôi phải chịu bao ủy khuất, trong tâm tôi đã mấy lần lên kế hoạch làm sao để tự tử. Em trai em gái chồng (hồi ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện) đều đứng về phía mẹ chồng mà giúp sức trợ uy cho bà. Đúng là càng nghĩ tôi càng hận, hận từng người bọn họ. Nếu như tôi không học Đại Pháp, tôi thật sự định bụng rằng đến chết cũng không qua lại với họ nữa.

Nhưng tôi chuyển niệm nghĩ mình là người tu luyện, cần chú ý hình tượng của người tu luyện. Tôi chế ngữ bản thân mà chiểu theo yêu cầu của Pháp: Vứt bỏ tâm oán hận, vứt bỏ tâm lợi ích, cũng không đi tranh đúng hay sai về việc chồng tự quyết định một mình, thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy, căn nhà đã là của em trai chồng rồi, thì không cần nói gì nữa. Tôi nhẫn và cố gắng trấn tĩnh lại.

Cứ như vậy, có vẻ như một vở hài kịch không cách nào đối diện, không cách nào lắng xuống được đã kết thúc trong im lặng, cơn bão tưởng chừng không thể tránh khỏi đã lặng lẽ biến mất. Bí mật trong đầu cả nhà họ giấu bao nhiêu năm qua giống như hòn đá rơi xuống đất vậy, cái tâm treo lủng lẳng cuối cùng đã thoải mái rồi. Mẹ chồng nói: “Đi bảy thôn tám làng cũng không tìm được cô con dâu tốt như vậy.” Em gái chồng nói: “Cả nước cũng chỉ có một người là chị dâu của con.” Tôi nói: “Không cần nói con tốt, người học Đại Pháp đều như vậy, là Đại Pháp hảo, là Sư phụ Đại Pháp dạy bảo tốt, nếu không tu luyện Đại Pháp, con cũng sẽ giống như người khác mà tranh đúng sai, tranh lợi ích.” Chồng và cả gia đình nhìn tôi với ánh mắt áy náy và kính phục.

Sự việc đến đây tưởng như đã kết thúc. Nhưng trong tư tưởng của tôi, đôi lúc có một suy nghĩ khó nhận ra nổi lên như bong bóng nước: Tình huống mà Sư phụ giảng trong Pháp là có, nhưng không nhất định là tình huống của tôi! Căn nhà kia từ đâu mà nói là của tôi, vì sao cuối cùng lại không phải của tôi? Đem 70 nghìn tệ đưa em trai chồng, tôi sẽ lấy lại căn nhà! Chính là nói, tôi vẫn chưa vứt bỏ được kiền tịnh, tự nguyện, và triệt để với căn nhà kia, trong tín Sư tín Pháp vẫn chưa đủ, mà tôi vẫn không tự biết, còn tưởng rằng mình vẫn làm khá tốt.

Tuy nhiên, khi tôi mở cuốn “Chuyển Pháp Luân” để tìm đoạn Pháp này, giấy trắng mực đen bỗng chốc biến thành giọng nói của Sư phụ, một nguồn năng lượng cường đại quán từ đỉnh đầu vào tim tôi, toàn bộ thân tâm đều chấn động, tôi không kìm được mà òa lên khóc, vội la lên: “Sư phụ, Ngài đang nói về con! Sư phụ Ngài đang nói về con!” Tôi cảm nhận được rõ ràng là Sư phụ đang ở bên cạnh, điều gì Sư phụ cũng biết, ngay cả chút suy nghĩ không buông bỏ được kia, Ngài cũng biết, sự khổ tâm dạy bảo ấy của Sư phụ thật sự khiến trái tim tôi vỡ òa!

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng chốc thật sự vứt bỏ căn nhà mới trong quân đội, trong tâm không khỏi sinh niềm cảm ân với cách làm độc đoán chuyên quyền của chồng, bởi anh đã giúp tôi nhanh chóng trả món nợ với em trai chồng. Đồng thời, tôi cũng đột nhiên minh bạch ra, vì sao khi tôi quay lại căn nhà trong quân đội để lấy đàn violin, lại thấy em trai chồng không coi chú ấy là người ngoài, cũng minh bạch vì sao em dâu không vui, bởi vì tôi xác thực đã đến nhà của họ, tôi đã làm phiền họ, hơn nữa tôi còn đến một cách hùng hổ như thế. Tôi cũng minh bạch rằng đồ đạc trong căn nhà đó cũng đều là của họ, dù là ai làm, hay là ai mang tới.

Điều thú vị là, thời gian này chồng tôi đã lặng lẽ mua một căn nhà lớn có gara. Đợi sau khi tòa nhà được xây dựng và cải tạo, đúng lúc giá nhà tăng vọt, chúng tôi đã bán căn nhà lụp sụp tồi tàn đi, giá tiền vừa đúng với giá căn nhà lớn lúc đầu.

Kỳ thực chúng ta chỉ cần ở trong Pháp mà tu luyện thuận theo tự nhiên, thì thứ gì của bạn sẽ không mất, không phải của bạn thì bạn có tranh cũng không được, trong quá trình ấy, vứt bỏ được là nhân tâm, đắc được là đề cao. Điều Sư phụ an bài đều là tốt nhất.

Hợp thập!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/13/498139.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/5/230620.html