Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 28-08-2025] Tôi là một giáo viên tiểu học và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ hơn 20 năm trước. Với việc viết ra những trải nghiệm tu luyện của mình, tôi hy vọng có thể nói cho mọi người biết Pháp Luân Đại Pháp uy lực và tốt đẹp như thế nào, đồng thời để cảm tạ Sư phụ.

Tháng 7 năm 1999, một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã ra lệnh bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Bởi tôi từ chối từ bỏ đức tin của mình, chính quyền đã giam giữ tôi bất hợp pháp, tống tiền và chiếm đoạt tiền lương của tôi. Bộ Giáo dục đã điều tôi đến dạy ở trường học vùng núi xa xôi. Bất kể khó khăn như thế nào, tôi vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chuyển đến trường học xa

Tháng 8 năm 2000, tôi bị Bộ Giáo dục thuyên chuyển từ trường tiểu học ở thành thị đến trường A, một trường tiểu học nằm trên núi, cách nhà tôi khoảng 15 km. Mỗi ngày, tôi phải đi xe máy bốn tiếng bất kể trời mưa hay nắng, để đến trường rồi trở về nhà.

Tất cả mọi người, từ hiệu trưởng, bí thư, giáo viên, cho đến các lãnh đạo thị trấn và cảnh sát đồn trú tại đó, đều biết tôi bị thuyên chuyển đến thị trấn của họ vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi được phân công làm giáo viên chủ nhiệm lớp ba tại ngôi trường mới.

Lớp của tôi có mười tám học sinh và điểm số cũng như khả năng tiếp thu kiến thức của các em rất khác nhau. Trước tình hình này, tôi đã áp dụng một phương pháp giảng dạy độc đáo và rất hiệu quả. Tôi đối xử tốt với các em. Tôi khen ngợi và động viên các em mỗi khi các em có tiến bộ dù chỉ một chút và không bao giờ chế nhạo hay chỉ trích các em. Tôi hành theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp để các học sinh và nhân viên có ấn tượng tốt về Đại Pháp.

Trong vòng hai tuần, phương pháp giảng dạy độc đáo của tôi đã mang lại hiệu quả tích cực. Các em học sinh ngày càng hứng thú với việc học. Những em học giỏi thì ngày càng thành thạo hơn trong học tập, trong khi những em học kém hơn thì có sự tiến bộ dần dần về điểm số. Các em học sinh bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau, vun đắp tình bạn và tạo dựng được tinh thần đoàn kết trong cả lớp. Cha mẹ các em rất vui mừng và đánh giá tôi rất cao, họ nói rằng trường đã có được một giáo viên giỏi! Phản hồi tích cực này đã giúp hiệu trưởng và thị trưởng vượt qua định kiến của họ đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Thị trưởng đã đến trường để gặp tôi. Ông hỏi: “Cô thấy ở đây thế nào?” Tôi trả lời: “Rất tốt ạ.” Sau đó, ông quay sang các học sinh của tôi và nói: “Các cháu thật may mắn khi có một cô giáo tốt như vậy!” Một vài học sinh của tôi gật đầu, trong khi những em khác mỉm cười với tôi. Mắt tôi rưng rưng khi nhận ra Sư phụ đang khích lệ tôi qua lời của thị trưởng. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Dùng chính niệm để thoát khỏi sự giam giữ bất hợp pháp

Năm 2001 là đỉnh điểm của cuộc bức hại tàn khốc Pháp Luân Đại Pháp và các học viên của Giang Trạch Dân. Một đêm, ngay trước Tết Dương lịch, cảnh sát địa phương đã tiến hành cuộc truy bắt quy mô lớn và bắt cóc các học viên. Chồng tôi và tôi đang ở nhà một đồng tu thì bị bắt cóc và đưa tới đồn công an. Tôi từ chối hợp tác hay đưa ra bất kỳ lời thú tội nào trước phiên thẩm vấn bất hợp pháp. Những người thẩm vấn tôi đã bỏ cuộc và chỉ thị hai cảnh sát trẻ canh giữ tôi cho đến khi có thể đưa tôi đến trại tạm giam vào buổi sáng.

Khi kim đồng hồ trên cánh cửa chỉ đúng nửa đêm, một trong hai cảnh sát nhận được cuộc gọi và vội vã rời đi. Ba cảnh sát lớn tuổi hơn bước vào phòng tôi, vây quanh chiếc bàn cách tôi chưa đầy hai mét, sắp xếp bàn cờ và bắt đầu một cuộc thảo luận căng thẳng về cách cứu vãn ván cờ thua. Lúc này, viên cảnh sát trẻ thứ hai cũng nhận được cuộc điện thoại và vội vã rời đi, để lại cánh cửa hé mở phía sau. Nhìn chằm chằm vào khe cửa, tôi nghĩ: “Đây không phải là nơi mình nên ở. Mình cần phải rời đi.” Nhưng khe cửa quá hẹp. Tôi nghĩ đến Sư phụ và cầu xin: “Thưa Sư phụ, xin hãy mở cửa rộng hơn một chút.” Cánh cửa mở ra, nhưng khe hở vẫn chưa đủ rộng để tôi lọt qua. Tôi cầu xin: “Thưa Sư phụ, xin hãy mở cửa rộng hơn một chút nữa.” Cánh cửa từ từ mở rộng hơn. Tôi vui mừng cảm tạ Sư phụ, tôi đứng dậy, lặng lẽ đi qua ba cảnh sát và ra khỏi cửa. Với sự giúp đỡ và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã trốn thoát và tránh được cuộc bức hại.

Lưu lạc

Sau khi rời khỏi đồn công an, tôi nhận ra mình không thể về nhà và sẽ phải lang thang một thời gian. Nhưng dù chọn đi đâu, tôi biết mình không thể rời đi mà không có cuốn sách Đại Pháp nào. Tôi quyết định tìm nơi trú tạm thời tại nhà một người họ hàng ở nông thôn cách đó ba mươi dặm (khoảng 48km). Tôi sẽ đi ngang qua nhà một đồng tu trên đường đến đó và có thể lấy một cuốn sách Đại Pháp từ cô ấy. Để tránh bị phát hiện, tôi không đi đường chính, tôi lần mò đi xuống con đường cây cối rậm rạp trên núi và đi theo bờ sông dưới chân núi. Bên dưới bờ kè của dòng sông đóng băng là một cánh đồng ngô rộng lớn phủ đầy những gốc ngô đã thu hoạch. Tôi trèo lên bờ kè và từ từ tiến về phía trước. Ánh trăng mờ ảo soi sáng con đường của tôi. Tôi vừa đi vừa nhẩm thuộc các đoạn trong Luận Ngữ. Sau đó, khi cây cối và những gốc rạ mọc um tùm khiến bờ kè hẹp lại đến mức không thể đi được, tôi đã đi xuống cánh đồng ngô bên dưới bờ kè. Những gốc ngô còn sót lại trên ruộng rất sắc nhọn, vì vậy tôi đi trong con mương bùn bên cạnh. Tình cờ hôm đó tôi đi giày cao gót, và gót giày bên phải của tôi có cảm giác hơi lỏng. Tôi nghĩ: “Mong sao gót giày của mình vẫn còn nguyên vẹn.” Đôi giày cao gót của tôi đã không hư hỏng sau hành trình gian khổ.

Mặc dù đi một mình trong vùng hoang dã vào đêm khuya, tôi không cảm thấy sợ hãi, gian khổ hay mệt mỏi. Thay vào đó, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc không thể diễn tả vì tôi cảm thấy Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình.

Sau khi đi bộ hơn hai giờ đồng hồ, tôi đã đến nhà của đồng tu. Cổng nhà đã bị khóa, vì vậy tôi không còn cách nào khác là phải trèo qua bức tường cao 18 mét. Bức tường quá cao. Tôi phát hiện một đống rơm lớn cạnh tường. Tôi trèo lên đỉnh đống rơm, nhưng thấy mình ở một khoảng cách nguy hiểm so với mặt đất. Nhảy xuống không phải là một lựa chọn, vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con vẫn còn một chặng đường dài phải đi. Con không thể làm chân mình bị thương.” Giữ vững niệm đó, tôi nhảy xuống và nhẹ nhàng đáp xuống đất. Thật kỳ diệu! Tôi biết Sư phụ đã giúp mình.

Sau khi nhận được cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân từ đồng tu, tôi tiếp tục đi dọc theo con đường chính đến nhà người họ hàng. Tôi đã đến nơi sau khi đi bộ hơn một giờ. Lúc đó vẫn còn quá sớm, nên tôi không muốn gõ cửa làm phiền hai ông bà. Có một đống thân cây ngô được để lại bên cạnh tường sân nhà, vì vậy tôi đã chui vào đó và đợi trời sáng. Buổi sáng mùa đông đặc biệt lạnh, do đó tôi đã nhẩm Pháp cho đến khi hết run. Khi bình minh ló dạng, tôi chui ra khỏi nơi trú ẩn bằng thân cây ngô, phủi sạch những sợi rơm còn vướng lại, chỉnh lại quần áo và gõ cửa nhà người họ hàng.

Hai ngày sau, tôi rời nhà người họ hàng, phiêu bạt xa nhà để đảm bảo không bị tìm thấy. Ban đầu, tôi ở với chị gái sống ở thị trấn xa xôi. Chị gái để tôi một mình ở nhà khi chị đi tới nhà con gái nấu ăn và tôi đã dùng thời gian này để học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Trong thời gian đó, tôi cảm thấy trường năng lượng của mình rất thuần tịnh, tâm trí tôi trống rỗng không có bất kỳ suy nghĩ người thường nào. Tôi nhận ra Sư phụ đã an bài điều này, cho tôi thời gian để học Pháp tốt và tăng cường chính niệm sau khổ nạn của mình.

Hai tháng sau, tôi rời nhà chị gái và chuyển đến một thành phố nhỏ cách đó hơn một trăm dặm (khoảng 160km). Tôi đã làm hai công việc giúp việc kế tiếp nhau. Công việc đầu tiên là chăm sóc một bà cụ bị bệnh đang nằm viện. Tôi có tâm sợ bẩn cố hữu, nhưng việc chăm sóc bà đã giúp tôi tu bỏ đi tâm sợ hãi này. Tôi giúp thu dọn và đổ đờm, nước tiểu của bà, rửa mặt cho bà, cho bà ăn, v.v., chăm sóc bà hết lòng như thể bà là mẹ ruột của tôi. Gia đình một bệnh nhân khác nhận xét: “Con gái bà thật hiếu thảo! Cháu chăm sóc bà tốt quá.” Bà cụ trả lời: “Cô ấy không phải con gái tôi, cô ấy là người chăm sóc mà gia đình tôi mới thuê.” Mọi người trong phòng quay sang nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ. Tuy nhiên, tôi buộc phải nghỉ việc này sau 3 ngày vì lịch trình công việc khiến tôi không thể học Pháp hay luyện công thường xuyên.

Công việc làm giúp việc thứ hai của tôi là chăm sóc một cậu bé mười tuổi đang học lớp hai. Cha mẹ cậu bé thường xuyên đi công tác xa để bán các sản phẩm thuốc của họ. Tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc, bảo vệ và giáo dục đứa trẻ này. Khi mẹ cậu bé mô tả những món cậu thích ăn, tôi đã ghi lại và đảm bảo sẽ mua chúng. Tôi không bao giờ tiêu tiền của gia đình họ để mua đồ ăn cho mình. Để đảm bảo cậu bé không bao giờ ăn đồ thừa, mỗi bữa ăn tôi nấu vừa đủ, ăn bất cứ thứ gì còn lại sau khi cậu bé ăn xong. Một ngày nọ, mẹ cậu bé mua một quả dưa hấu cho con trai và cất trong tủ lạnh. Khi đến lúc cắt ra, tôi thấy bên ngoài hơi chín quá và mềm. Tôi nói với cậu bé: “Cha mẹ con làm việc vất vả để kiếm đủ tiền nuôi gia đình. Quả dưa hấu này bên ngoài hơi hỏng một chút, nhưng bên trong vẫn đủ ngon để con ăn. Cô sẽ ăn lớp bên ngoài để không lãng phí.” Cậu bé đã kể lại lời nói của tôi cho mẹ khi cô về nhà.

Mẹ của cậu bé rất cảm động, nước mắt rưng rưng. Cô nói với tôi: “Cô đối xử với con trai tôi còn tốt hơn cả tôi là một người mẹ. Cảm ơn cô rất nhiều.“

Chứng thực pháp sau khi quay lại giảng dạy

Sau 6 tháng, tôi đã có thể trở về nhà vào tháng 7 năm 2002. Lúc đó là kỳ nghỉ hè và chính quyền tiếp tục bức hại tôi bằng việc giữ lại lương của tôi thêm hai tháng. Tôi đã không được trả lương trong suốt tám tháng. Khi học kỳ mới bắt đầu, Bộ Giáo dục đã phân công tôi đến trường tiểu học (sau đây gọi là Trường B) ở vùng núi, còn xa hơn và hẻo lánh hơn nhà tôi. Đường đi làm rất xa và đầy những con đường khó đi. Tôi phải đẩy xe máy lên những con dốc đứng, trong khi những con dốc xuống dốc đến nỗi tôi phải xuống xe và dắt xe đi. Mất hơn hai giờ để đến trường và tôi phải rời nhà lúc 5 giờ 30 sáng mỗi ngày. Mưa và gió làm cho cuộc hành trình càng thêm gian khổ.

Tất cả giáo viên ở Trường B đều biết tôi là một học viên. Tôi được phân công làm giáo viên chủ nhiệm lớp một và bắt đầu phát triển một phương pháp giảng dạy mới và độc đáo cho những đứa trẻ bảy, tám tuổi năng động, tò mò và ham chơi dưới sự dẫn dắt của tôi. Tôi đã vun đắp cho các em một niềm yêu thích học tập mạnh mẽ, điều này đã khuyến khích các em khám phá chương trình giáo dục với sự thích thú và hiểu biết sâu sắc hơn.

Một học sinh trong lớp tôi có chỉ số IQ thấp hơn mức trung bình, điều này cản trở quá trình học tập của em. Tình cờ, một công trình xây dựng đường lớn đã chặn con đường tôi thường đi, do đó tôi tạm thời ở lại trường. Sau giờ học, tôi đã gặp phụ huynh của học sinh này và đề nghị: “Tôi muốn giúp con anh chị làm bài tập về nhà và dạy kèm thêm cho cháu. Tôi sẽ không tính phí, nhưng tôi hy vọng anh chị có thể đón cháu ở trường sau khi làm xong việc đồng áng. Được không ạ?” Phụ huynh vui vẻ đồng ý và tôi đã cố gắng hết sức để dạy kèm cho em. Kết quả học tập của em đã bắt kịp các bạn còn lại một cách kỳ diệu và trong số mười bốn học sinh trong lớp tôi, không có em nào bị xếp loại học kém. Trong kỳ thi toàn thị trấn vào cuối học kỳ một, lớp đã xếp hạng nhất và tiếp tục giữ vị trí thứ nhất trong học kỳ tiếp theo. Hơn nữa, mười một trong số mười bốn học sinh của tôi đã đạt điểm tuyệt đối môn toán, điểm thấp nhất là 92. Điểm trung bình kết hợp môn Văn và Toán của lớp tôi là 98,7, vượt xa điểm số của trường xếp thứ hai. Tin tức lan truyền khắp thị trấn và phụ huynh của học sinh đạt 92 điểm đã đến cảm ơn tôi. “Chúng tôi không mong đợi nhiều ở con mình, nhưng chúng tôi cũng không bao giờ ngờ cháu lại đạt 92 điểm. Chúng tôi thật may mắn khi có một giáo viên tuyệt vời như cô!”

Bên cạnh việc tập trung vào học tập, tôi cũng tinh tế dạy cho các em những giá trị đạo đức mà Đại Pháp truyền dạy, để các em học cách trở thành người tốt. Ngoài thành tích học tập tốt, các em còn rèn luyện được phẩm chất đạo đức xuất sắc. Tôi cũng bắt đầu nhận được lời khen ngợi từ phụ huynh, lời khen từ các giáo viên đồng nghiệp và sự tuyên dương từ các lãnh đạo nơi làm việc của tôi.

Trong học kỳ hai năm 2003, tôi được chuyển trở lại Trường A. Trong thời gian tôi buộc phải vắng mặt, một cô giáo trẻ đã tiếp quản lớp của tôi. Tuy nhiên, cô ấy thiếu kinh nghiệm và các học sinh không chịu nghe lời cô. Trong giờ học, các học sinh rời khỏi chỗ ngồi, nói chuyện và đánh nhau, phớt lờ những nỗ lực giảng dạy của cô và từ chối hoàn thành bài tập về nhà. Một số cậu bé nghịch ngợm còn cố tình làm cho cô giáo xấu hổ trong lớp, khiến cả lớp cười ồ lên. Những trò đùa của bọn trẻ khiến cô giáo tức giận đến mức cô thường xuyên xin nghỉ làm, khiến cô bị chuyển đi sau một năm rưỡi. Dưới sự dẫn dắt của tôi, lớp này luôn xếp hạng nhất trong các kỳ thi của toàn thị trấn. Bây giờ, lớp đã tụt xuống vị trí cuối cùng.

Lo lắng về phẩm chất đạo đức và điểm số học tập ngày càng sa sút của con mình, phụ huynh của các em đã nhiều lần kêu gọi hiệu trưởng chuyển tôi trở lại. Hiệu trưởng cũng đã nhiều lần gặp cấp trên để yêu cầu chuyển tôi về. Điều này đã dẫn đến việc tôi được chuyển trở lại Trường A.

Những đứa trẻ từng ngây thơ, hoạt bát, chăm học và ngoan ngoãn này giờ đã lên lớp năm. Chúng đã cao lớn hơn và trưởng thành hơn nhưng cũng trở nên nghịch ngợm hơn. Thấy tình hình như vậy, tôi quyết định tổ chức một cuộc họp phụ huynh.

Ngày đầu tiên, các bậc phụ huynh đến trường và ngồi cạnh con mình. Khi tôi bước vào lớp, bọn trẻ cúi đầu như thể đã làm điều gì sai trái và không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Ngược lại, cha mẹ chúng mỉm cười khi nhìn tôi. Sau khi chào tất cả mọi người, tôi nói: “Cảm ơn quý vị đã dành thời gian bận rộn để tham dự cuộc họp phụ huynh này. Cảm ơn quý vị đã ủng hộ công việc của tôi ở đây. Trước hết, tôi muốn giải thích lý do tại sao tôi đột ngột rời khỏi trường và các em.” Mọi người lặng lẽ lắng nghe khi tôi nói: “Mọi người đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt nhờ việc hành theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Bởi quyết tâm tu luyện và trở thành người tốt hơn, tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp và buộc phải đi trốn. Tôi không thể trở về nhà hay tiếp tục công việc của mình. Bản thân tôi cũng có con nhỏ nhưng không thể về nhà chăm sóc. Tôi đã làm gì sai khi là một người tốt?”

Tôi đã khóc khi nói và một số em nhỏ cũng như phụ huynh cũng khóc theo tôi. Tôi tiếp tục: “Mọi người hiểu rõ tôi. Nếu không có Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không nhận một lớp học nhiều vấn đề như vậy. Bây giờ tôi đã tiếp quản, tôi sẽ cố gắng hết sức để dạy dỗ các em thật tốt.” Tôi đã đưa ra những yêu cầu cụ thể cho các học sinh và nhờ phụ huynh của các em ủng hộ.

Sau khi tiếp quản lớp học, tôi nhanh chóng xây dựng các biện pháp quản lý lớp học phù hợp với tình hình của học sinh. Tôi đã điều chỉnh phương pháp giảng dạy của mình và tăng cường nỗ lực hợp tác giữa giáo viên, học sinh và phụ huynh. Những biện pháp này đã giúp lớp học lấy lại được tiêu chuẩn cao trước đây và các học sinh đã đạt được kết quả xuất sắc trong các kỳ thi toàn thị trấn.

Trường A sau đó sáp nhập với trường tiểu học trung tâm, và hiệu trưởng đã phân công tôi đến một trường khác để làm giáo viên chủ nhiệm lớp năm. Phụ huynh của các em trong lớp này có tiền sử không hợp tác, ích kỷ và bao bọc con cái, không muốn phê bình con mình gay gắt ngay cả khi chúng mắc lỗi. Điều này dẫn đến mối quan hệ căng thẳng với giáo viên chủ nhiệm cũ.

Sau khi tôi tiếp quản, tôi đã áp dụng một cách tiếp cận của người tu luyện, luôn luôn nghĩ cho người khác và thể hiện lòng tốt. Cách tiếp cận này đã ảnh hưởng tích cực đến cả học sinh và phụ huynh, cải thiện mối quan hệ giữa nhà trường, học sinh và phụ huynh. Kết quả học tập của học sinh cũng được cải thiện, và các em đã đạt được vị trí thứ nhất trong các kỳ thi toàn thị trấn trong hai học kỳ liên tiếp. Khi biết tin tốt này, thị trưởng đã gọi cho tôi và vui vẻ nói: “Cô giáo, cô thật tuyệt vời! Các lớp của cô luôn đứng đầu danh sách dù cô đến đâu!”

Một năm sau, tôi trở lại trường tiểu học trung tâm và được phân công phụ trách bộ môn toán. Sáu tháng sau, tôi đến gặp hiệu trưởng và nói với ông: “Tôi sắp về hưu rồi. Hãy để một giáo viên trẻ hơn có cơ hội làm công việc này và giao cho tôi một nhiệm vụ khác trong khả năng của mình.”

Hiệu trưởng đã chuyển tôi đến nhà ăn và tôi tiếp tục tuân thủ các yêu cầu của Chân-Thiện-Nhẫn, làm bất cứ điều gì tôi có thể một cách không mệt mỏi và không phàn nàn. Một ngày nọ, tổ trưởng nhà ăn nói với tôi: “Trước khi cô đến, hiệu trưởng nói với tôi rằng ông ấy sẽ cử một người tốt đến. Tôi đã quan sát để xem cô là người như thế nào và tôi nhận thấy cô tự nguyện nhận các công việc, dù chúng có được giao cho cô hay không. Cô thực sự là một người tốt. Khi tôi báo cáo thành tích của cô cho hiệu trưởng, ông ấy đã thốt lên: “Người tốt đi đâu cũng là người tốt!”

Kết luận

Những thành tích của tôi trong công việc là kết quả của trí huệ và năng lực mà Đại Pháp và Sư phụ ban cho và để trợ giúp cho việc chứng thực Pháp. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn và trở về nhà cùng Sư phụ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/28/498852.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/18/229866.html