Đột phá quan niệm người thường và tìm ra chấp trước căn bản
Bài viết của một học viên phương Tây tại Pháp
[MINH HUỆ 01-08-2025]
Tôi đã đọc một bài chia sẻ trải nghiệm của một học viên người Áo trên trang web Minh Huệ. Trong bài, cô ấy nói rằng chúng ta không có thời gian để tranh luận về việc vấn đề nên được giải quyết ra sao, mà chúng ta nên thay đổi bản thân từ căn bản bằng cách buông bỏ các quan niệm người thường. Bài chia sẻ của cô ấy khiến tôi vô cùng cảm động đến nỗi không cầm được nước mắt.
Tôi tự hỏi làm thế nào mình có thể loại bỏ tối đa các quan niệm “người thường”.
Sư phụ giảng:
“Tất nhiên, tôi giảng ra thì dễ, [nhưng] tu đến mức ấy là một quá trình rất chậm” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Học Pháp
Sư phụ đã nhiều lần giảng với chúng ta rằng học Pháp tốt mỗi ngày là nền tảng để đề cao bản thân.
Tháng vừa qua, tôi đã tập trung tư tưởng khi học Pháp. Tôi đọc thành tiếng và đoạn nào tâm trí không tập trung, tôi sẽ đọc lại đoạn ấy. Tôi luôn ngồi trên một chiếc ghế và đặt cuốn Chuyển Pháp Luân trên chiếc bàn bên cạnh. Thật ngạc nhiên, gần đây tôi thấy mình thực sự mong mỏi được học Pháp. Khi đọc, tôi cảm thấy như mình đang ở trong một nơi trú ngụ tĩnh lặng, riêng tư và an toàn.
Tôi cũng nhận thấy mình hơi vội vàng khi đọc, như thể phải hoàn thành nhiệm vụ một cách hiệu quả. Tôi đã dùng quan niệm của người thường để đối đãi với việc học Pháp. Sau khi loại bỏ những quan niệm đó, tôi cảm thấy mình học Pháp một cách tĩnh tâm hơn.
Giảng chân tướng
Khi có người giao hàng hoặc thợ sửa chữa đến nhà, nếu thời gian cho phép, tôi sẽ trò chuyện với họ về cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với Pháp Luân Công, một môn tu luyện còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ tặng họ các tờ rơi và hoa sen giấy, và nói với họ rằng đây là những vật hộ mệnh thực sự. Trong một vài trường hợp, tôi còn nói thêm: “Khi gặp khó khăn, hãy niệm những chữ này; cuộc sống của bạn có thể sẽ thay đổi.” Tôi không giải thích thêm mà hy vọng họ sẽ tự mình khám phá và cảm nhận được hiệu quả. Nhưng trong lòng, tôi cảm thấy hơi bất an và nghĩ rằng mình nên nói nhiều hơn.
Tôi nhận ra mình có một mong ước rằng họ sẽ làm theo và khi họ làm vậy sẽ có hiệu quả. Đó là một chấp trước ẩn giấu. Tôi đã chấp trước vào kết quả và muốn chứng minh điều gì đó.
Tôi còn nhận ra mình đã quá tập trung vào hiệu quả của việc niệm chín chữ chân ngôn, hơn là vào quá trình niệm. Tôi cũng nhận ra mình có suy nghĩ mọi người có thể cảm thấy pháp môn này giống như tôn giáo, kỳ lạ, ngây thơ, hoặc một thứ gì đó thuộc trường phái thời đại mới. Giờ đây tôi hiểu ra đó là những quan niệm mà tôi đã nuôi dưỡng chúng trong tư tưởng. Từ đó, tôi đã trừ bỏ những quan niệm này.
Tôi đã xem một bộ phim về gen người trên trang Chánh Kiến. Bộ phim giải thích cách chất lượng của suy nghĩ ảnh hưởng đến DNA và tất cả các tế bào trong cơ thể chúng ta từ góc độ khoa học. Bây giờ tôi hiểu được rằng chúng ta có thể nói chuyện với mọi người từ góc độ khoa học, vốn phù hợp hơn với tư duy của người thường. Nếu tôi dùng cách hiệu quả hơn để giảng chân tướng, mọi người có thể cảm nhận được sức mạnh của sự thật nhiều hơn và có hiểu biết tốt hơn.
Tôi quyết định sẽ sử dụng cách này nhiều hơn khi giảng chân tướng cho mọi người.
Hướng nội
Sư phụ giảng:
“Một chủng quan niệm khi đã hình thành rồi, sẽ khống chế một đời của chư vị, lèo lái tư tưởng của cá nhân ấy, cho đến cả hỷ nộ ai lạc của người ta.” (Phật tính, Chuyển Pháp Luân quyển II)
Chân ngã của chúng ta được tạo ra ở tầng vi quan nhất của Chân-Thiện-Nhẫn. Nguồn gốc của chúng ta càng cao thì các lạp tử cấu thành nên thân thể của chúng ta càng nhỏ. Những lạp tử này là biểu hiện của Chân-Thiện-Nhẫn ở tầng ấy. Về cơ bản, chúng ta được tạo ra bởi Chân-Thiện-Nhẫn ở tầng đó. Chúng ta có thể quay trở về tầng nguyên thủy đó thông qua tu luyện.
Pháp lý mà Sư phụ giảng khiến tôi vô cùng chấn động là các lạp tử nghiệp lực không thể chạm tới tầng chân ngã của chúng ta tồn tại, và cho dù nghiệp lực đó có thể chôn vùi chân ngã của chúng ta, nhưng nó không thể chạm tới chân ngã của chúng ta.
Sư phụ giảng:
“Vì nghiệp lực không có vật chất vi tế đến như thế. Nghiệp lực là tạo thành nơi người thường, [là] vật chất nơi người thường. Những thứ đó không đạt tới vi quan đến thế được. Còn người ta, khi tạo ra sinh mệnh con người, là vật chất cực vi quan. Do đó, nó không lẫn vào được; chỉ là bản tính của người ta bị mai một đi.” (Phật tính, Chuyển Pháp Luân quyển II)
Đó là lý do tại sao chúng ta có thể dần dần quay trở về bản nguyên của mình trong quá trình loại bỏ từng lớp từng lớp nghiệp lực. Nghiệp lực được hình thành bởi các quan niệm của chúng ta trong đời này hoặc trong các đời trước, và đã chôn vùi bản tính thuần khiết và lương thiện của chúng ta.
Năm phút trước khi tôi phát chính niệm vào lúc 9 giờ tối, tôi tự hỏi: “Mình ôm giữ những quan niệm gì?” Câu trả lời là tôi sợ “bản thân không tồn tại”. Trước khi đắc Pháp, mỗi khi tôi có những cảm giác lo lắng hoặc tiêu cực mạnh mẽ trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đời, tôi luôn có suy nghĩ rằng mình không tồn tại. Về sau tôi có nhận ra quan niệm này, nhưng mới chỉ là cảm thấy như vậy.
Và lần này, tôi đã liên hệ niệm đầu này với tâm chấp trước muốn hiển thị bản thân, thể hiện bản thân, muốn mình nổi bật, đây là một chấp trước muốn tăng “cảm giác hiện diện” của mình.
Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2019, tâm hiển thị nhanh chóng nổi rõ, tôi nhận ra và bắt đầu thanh trừ nó. Tôi nhận ra cái tâm hiển thị này đã giống như bản ngã thứ hai từ lúc tôi khoảng 18 tuổi.
Trong quá trình tu luyện, tôi đã có một nhận thức toàn diện hơn về tâm hiển thị, và phát hiện ra rằng toàn bộ cuộc sống của tôi đều được xoay quanh nó: cách ăn mặc, nơi ở, lựa chọn bạn đời, xe hơi, sở thích, công việc, bạn bè, khát vọng tinh thần, v.v., ngay cả cách nói chuyện thích phóng đại của tôi cũng liên quan đến tâm hiển thị. Nó đã bén rễ sâu trong tôi, và vận hành một cách vô thức.
Tiếp tục đào sâu hơn, tôi còn phát hiện ra cái chấp trước muốn đề cao “cảm giác tồn tại”, muốn hiển thị bản thân này kỳ thực là vì sợ bản thân không tồn tại. Cuộc sống người thường của tôi hoàn toàn được xây dựng trên nỗi sợ mất đi bản ngã, và tôi đã luôn dốc toàn lực để bảo vệ cái “tư”. Nó thực sự giống như một cái hố không đáy, cái “tư” này giống như một con bạch tuộc quấn lấy tôi, len lỏi vào mọi ngóc ngách, và tôi phải cung cấp năng lượng cho nó. Tôi chưa bao giờ suy ngẫm về những thành công thực sự của bản thân, về giá trị nội tại của bản thân, sở thích thực sự của tôi là gì, mà chỉ luôn đánh giá bản thân thông qua kết quả thành bại của sự việc trên bề mặt.
Tôi cũng đã đọc một bài chia sẻ của một đồng tu khác về chấp trước căn bản, và bây giờ tôi đã hiểu rõ hơn. Sau khi quan sát kỹ, tôi phát hiện ra rằng dường như tất cả các chấp trước đều bắt nguồn từ “cảm giác tồn tại” này: tâm tật đố, tức giận, xúc động mạnh, tự mãn, cầu hiệu suất, thiếu kiên nhẫn, coi thường người khác, ngưỡng mộ ai đó, chỉ trích người khác… Ngay cả tâm sợ hãi của tôi đều bắt nguồn từ “cảm giác tồn tại”, và nỗi sợ hãi căn bản nhất của tôi chính là sợ mất đi cảm giác tồn tại. “Cảm giác tồn tại” chính là chấp trước căn bản của tôi. Chỉ khi trừ bỏ được chấp trước này thì Pháp mới có thể triển hiện với tôi.
Từ khi ngộ ra điểm này, tôi chú ý hơn đến hành vi và phản ứng của mình, và tôi cũng dễ dàng liên hệ chúng với chấp trước căn bản này hơn. Tất cả các chấp trước của tôi đều liên quan đến chấp trước muốn “được tồn tại”. Mọi nỗi sợ hãi của tôi đều liên quan đến nỗi “sợ không tồn tại”.
Ngay cả việc sợ bài chia sẻ mình viết không đủ sâu sắc cũng là để củng cố cho “cảm giác tồn tại”. Ngay cả việc nghi ngờ đây có thực sự là chấp trước căn bản của mình hay không cũng là muốn tìm cớ cho cái “tư”, muốn tiếp tục giữ lại nó. Nếu mọi thứ đều xoay quanh cái “tư”, làm sao tôi có thể nghĩ cho người khác được? Toàn bộ cách thức vận hành của con người tôi đều được xây dựng trên cái “tư”. Như vậy làm sao tôi có thể đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn được đây?
Kể từ khi tìm ra gốc rễ của tất cả các chấp trước, tôi cảm thấy như đã khởi động một cơ chế, mỗi lần đều có thể thấy được chỗ nào đã động đến chấp trước căn bản, biểu hiện ra như thế nào, và trừ bỏ tận gốc nó. Tôi cũng nhận ra hiện giờ đã không còn đường lùi nữa, và bản thân cũng trở nên khiêm tốn hơn.
Lời kết
Con xin cảm tạ Sư phụ đã truyền Pháp cho chúng con! Cảm ơn các học viên đã chia sẻ trên trang Minh Huệ! Tôi đang vững bước tiến về phía trước trên con đường tu luyện của mình.
Trên đây là chia sẻ ở tầng sở tại của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ và luôn dẫn lối cho con! Cảm tạ Sư phụ đã cho con được tham gia cứu độ chúng sinh trong thời kỳ Chính Pháp!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/1/497691.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/13/229805.html