Câu chuyện xảy ra sau khi ngân hàng đưa thừa 6.000 tệ
Tác giả: Đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 30-08-2025] Năm 2003, nhà tôi xây nhà, chồng tôi ra ngân hàng rút tiền. Khi về nhà kiểm tra thì phát hiện ngân hàng đã đưa thừa 6.000 tệ. Chồng tôi liền dùng số tiền đó vào việc xây nhà. Lúc ấy tôi không cực lực phản đối, một là khi đó đúng lúc đang rất cần tiền, hai là tôi vừa mới học Đại Pháp chưa lâu, đối với Đại Pháp chưa có nhận thức sâu sắc, không nghiêm khắc chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp để làm người, thứ ba là trong bầu không khí xã hội bại hoại của Đảng cộng sản, con người rất dễ nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm lợi về mình. Về sau chồng tôi qua đời, nhưng việc ngân hàng đưa thừa tiền này tôi vẫn luôn không quên.
Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, cùng với việc học Đại Pháp ngày càng sâu, tôi tin vào Pháp lý “không mất thì không được” mà Sư phụ Đại Pháp giảng. Tôi cảm thấy mình nên nghiêm khắc chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp để làm một người tốt, một người tốt hơn nữa, không thể làm việc gây tổn hại cho người khác. Vì vậy tôi chuẩn bị trả lại số tiền này. Nghĩ đến còn có lãi suất và những tổn thất về phương diện khác, tôi thấy mình cần trả lại gấp đôi, cũng tức là 12.000 tệ. Con người ai cũng có lúc sơ suất, nhưng nếu chúng ta chiếm hữu tiền mà không trả thì đó chính là lỗi của chúng ta. Điều đó sẽ tạo thành tổn hại cho người khác lớn đến nhường nào.
Mà trên thực tế, tôi là người không có lương, sinh hoạt hằng ngày của tôi đều dựa vào chút tiền sinh hoạt phí mà con cái cho. Tôi đã dành dụm được một phần từ số tiền sinh hoạt ấy, phải mất ba năm cộng lại mới gom đủ.
Đợi đến lúc cần trả lại tiền, tôi lại không biết phải đến ngân hàng nào để trả lại, bởi vì khi đó chồng tôi không nói cho tôi biết là đã rút tiền ở ngân hàng nào. Trong lòng tôi tự hỏi phải làm sao đây?
Tôi đem chuyện này kể cho một vị đồng tu nghe, vừa hay có một người thân của chị ấy làm việc trong một ngân hàng nào đó. Người thân đó liền dò hỏi và biết được sự việc năm đó, do sơ suất của hai nhân viên ngân hàng nên đã đưa thêm 6.000 tệ cho khách hàng, cũng không rõ là đưa nhầm cho khách hàng nào. Vì vậy hai người họ đã bị ngân hàng phạt, mỗi người phải nộp 3.000 tệ. Thoáng cái hơn mười năm trôi qua, hai nhân viên đó đều đã nghỉ hưu.
Tôi nhờ người thân đó tìm gặp hai vị nhân viên kia, rồi gửi lời xin lỗi và nói: “Nếu như không học Pháp Luân Đại Pháp thì tôi không thể nào trả lại số tiền này được. Sư phụ Đại Pháp dạy chúng tôi làm một người còn tốt hơn cả người tốt. Số tiền này nếu không trả lại cho các vị trong lòng tôi không yên! Thật xin lỗi vì đến bây giờ mới trả lại!”
Hai vị nhân viên ấy cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng sau mười mấy năm, số tiền đã mất rồi mà vẫn được trả lại. Cả hai đều rất cảm khái, nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật sự quá tốt, Đại Pháp này quả đúng là không tầm thường.
Ban đầu họ nhất quyết không chịu nhận thêm 6.000 tệ nữa, nhưng dưới lời thỉnh cầu chân thành của tôi cùng với sự khuyên giải của người thân kia, cuối cùng họ cũng nhận.
Cuối cùng, tôi cũng đã hoàn thành được một tâm nguyện canh cánh trong lòng suốt mười mấy năm qua.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/30/银行多给了六千元之后-496980.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/15/229839.html