Nói với du khách về Pháp Luân Đại Pháp
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nhật Bản
[MINH HUỆ 09-07-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 23 tháng 5 năm 2021 và thật sự cảm nhận được bảo hộ của Sư phụ. Với sự an bài của Ngài, tôi đã bước trên con đường tu luyện trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh.
Tại sao tôi đến thế gian này
Sau khi rời khỏi Trung Quốc vào năm 2018, tôi đã xem các chương trình tuyền hình tiếng Trung. Đài Truyền hình Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên là các kênh truyền thông yêu thích của tôi. Tôi tò mò khi biết nhiều nhân viên của họ là các học viên vì tôi không biết Đại Pháp là gì.
Tôi tìm được cuốn sách chính của Đại Pháp là Chuyển Pháp Luân trên mạng. Sau khi đọc một lần, tôi cảm thấy cuốn sách thật sự tuyệt vời. Nó dạy người ta trở nên tốt nhờ theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trong thế giới hỗn loạn ngày nay, tôi cảm thấy nếu mỗi người chúng ta có thể trở thành một người tốt bằng cách tuân theo các nguyên lý này thì thế giới sẽ trở thành một nơi tốt đẹp.
Lần thứ hai tôi đọc Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác, tôi cảm thấy Sư phụ đã ban cho chúng ta một sự trợ giúp to lớn – Ngài ban cho chúng ta một chiếc thang lên trời, một chiếc thang có thể đưa chúng ta quay trở về ngôi nhà thật của mình!
Một đoạn Pháp đã gây ấn tượng sâu sắc cho tôi:
“…đệ tử Đại Pháp có trách nhiệm trọng đại, không thể chỉ là viên mãn cá nhân, [còn] phải gánh vác sứ mệnh cứu độ thế nhân và cứu độ chúng sinh; điều này trong lịch sử xưa nay chưa từng có.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Minh Huệ Net mười năm, Giảng Pháp tại các nơi X)
Tôi hiểu mục đích thật sự của mình khi đến thế gian là để tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, để trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh.
Giảng chân tướng
Sau đại dịch COVID 19, nhiều du khách từ Trung Quốc bắt đầu đến khu vực của chúng tôi. Vào tháng 5 năm 2023, chúng tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người.
Tôi gặp một người đàn ông ngoài 50 tuổi tại một điểm du lịch. Tôi chào ông ấy: “Xin chào! Dịch bệnh đã kéo dài quá lâu và chưa kết thúc hẳn. Một số người trẻ đã chết do tác dụng phụ của vắc-xin. Nhưng hơn 400 triệu người Trung Quốc đã bình an trong kiếp nạn này. Ông đã từng nghe về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để được bình an chưa?”
Ông ấy nói: “Ông/bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp phải không? Tôi đã thấy tài liệu của các vị tại Hồng Kông hơn 10 năm trước và cảm thấy chúng rất hay. Tôi không gia nhập Đảng nên không cần thoái.”
Tôi nói: “Ông thật may mắn. Vì ông đã biết chân tướng sớm như vậy nên ông hẳn là một người tốt mà được Thần cứu độ. Nhưng chúng ta đã gia nhập Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong khi còn nhỏ. Ông có nhớ rằng khi gia nhập, chúng ta đã giơ nắm tay lên và thề chiến đấu suốt đời cho cộng sản và hy sinh mạng sống cho Đảng không? Vì chúng ta thề nghiêm túc rằng đã thuộc về Đảng. Chúng ta nên từ bỏ vai trò thành viên của nó để không còn là một phần của nó nữa. Tôi có thể đưa cho ông một bí danh để thoái Đảng không? Chúng ta làm việc này là để bảo đảm an toàn cho bản thân, huỷ bỏ lời thề và hoàn toàn cắt đứt khỏi nó. Chúng ta không muốn chịu trách nhiệm cho mọi điều xấu nó gây ra, phải không?” Ông ấy trả lời: “Tất nhiên rồi. Tôi sẽ nhớ bí danh này và thoái Đảng.”
Tôi gặp một nhóm người, và một trong số họ lặp lại những lời dối trá của ĐCSTQ và nói rằng ĐCSTQ bắt đầu đàn áp các học viên vì họ bao vây khu phức hợp chính phủ của ĐCSTQ tại Bắc Kinh. Tôi nói với anh ấy: “ĐCSTQ đã bịa ra lời dối trá này. Các học viên đã thỉnh nguyện lên các quan chức chính phủ vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Họ không bao vây khu phức hợp. Văn phòng Kháng cáo Hội đồng Quốc gia Bắc Kinh nằm kế bên khu phức hợp chính phủ của ĐCSTQ nên trông có vẻ như vậy. ĐCSTQ đã nói dối để lừa gạt người dân. Tại sao các học viên đến Bắc Kinh thỉnh nguyện? Vì công an thành phố Thiên Tân đã bắt giữ, đánh đập các học viên và từ chối thả họ, viện cớ là công an không có quyền thả. Họ bảo các học viên khác đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền thả các học viên. Vì vậy các học viên này đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Họ đã thực hiện rất ôn hoà. Cựu Thủ tướng đã tiếp một vài đại diện và đồng ý thả các học viên. Tuy nhiên, khi cựu lãnh đạo ĐCSTQ là Giang Trạch Dân nhận thấy 100 triệu người tu luyện Đại Pháp, ông ta đã tật đố và sợ hãi. Ông ta kiên quyết thi hành đàn áp dù sáu thành viên khác của Ủy ban Thường vụ chống đối. ĐCSTQ đã bịa đặt những lời dối trá để làm cái cớ phát động cuộc đàn áp.”
Thấy anh ta im lặng, tôi tiếp tục: “Hãy nhìn vào cuộc thảm sát Lục Tứ. Các sinh viên đại học chỉ đơn giản là mong muốn quốc gia cải cách và thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn. Nhưng ĐCSTQ đã sử dụng quân đội, xe tăng và súng máy để đàn áp các học viên tay không tất sắc. Lúc đó tôi là một sinh viên đại học ở Bắc Kinh. Tôi đã nghe tiếng súng và biết rằng các sinh viên đã bị giết. Khi ra hải ngoại tôi biết rằng gần 10.000 sinh viên đã bị giết! ĐCSTQ thật là tà ác! Chẳng phải những sinh viên đại học này vô tội sao?
Những lời dối trá do ĐCSTQ bịa đặt
Một số người gật đầu. Sau đó tôi nói về ”Vụ tự thiêu: Một trò lừa tinh vi“, và nói rằng nó là một lời dối trá do ĐCSTQ bịa đặt để bức hại Đại Pháp. Nạn mổ cưới nội tạng đã ảnh hưởng đến toàn xã hội. ĐCSTQ đã làm quá nhiều điều xấu và chọc giận Thiên Thượng.
Họ đều đồng ý. Sau đó ba người đã đồng ý dùng một hoá danh để thoái ĐCSTQ. Họ nói: Pháp Luân Đại Pháp được tập tại hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Tôi bảo họ hãy ghi nhớ và nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” và Trời sẽ bảo hộ họ. Họ liên tục cám ơn tôi. Tôi nói họ hãy cám ơn Sư phụ Lý Hồng Chí. Họ đã biết chân tướng và được Sư phụ cứu. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi họ biết chân tướng và chọn cho bản thân một tương lai tốt đẹp.
Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tại điểm du lịch trong gần hai năm và đã gặp đủ loại người. Một số người chọn thoái ĐCSTQ ngay sau khi biết chân tướng; một số chỉ lắng nghe nhưng không nói gì. Tôi chúc họ có một chuyến đi tốt và hy vọng họ có một cơ hội khác và chọn cho bản thân một tương lai tươi sáng.
Có lúc tôi gặp người từ chối lắng nghe và mắng chửi tôi. Ban đầu, có nhiều người như thế, nhưng tôi dần hiểu ra quá trình giảng chân tướng cho chúng sinh giống như đi vân du ngoài xã hội. Tôi gặp đủ loại người. Quá trình này cho tôi các cơ hội để liên tục tu luyện và đề cao. Dần dần, có ít người chửi mắng hơn. Tư duy của tôi cũng trải qua một số thay đổi. Tôi từng buồn bã khi bị mắng. Sau đó, tôi nhận ra là một học viên, tâm tôi không nên bị dao động – thay vào đó tôi nên nhẫn chịu.
Tôi thường nghĩ: Mỗi người có một vai trò khác nhau trong thế giới con người này. Nhưng các học viên chúng ta là những sinh mệnh hạnh phúc nhất. Tuy nhiên, một số người làm việc trong ngành công an, Viện kiểm sát hay hệ thống tư pháp của ĐCSTQ tại Trung Quốc. Họ đóng những vai như vậy nên chúng ta cần dùng thiện để thức tỉnh họ vì họ đến thế gian này và đang chờ được cứu. Khi nhận ra điều này, tư duy của tôi khi giảng chân tướng đã thay đổi. Tôi cũng nghĩ: Mình phải tu luyện bản thân tốt. Khi đó trường năng lượng mà mình mang theo sẽ giải thể những nhân tố tà ác đang khống chế chúng sinh và họ sẽ thức tỉnh.
Trừ bỏ chấp trước
Một ngày nọ tôi đã ở điểm du lịch hơn sáu tiếng. Gót chân của tôi bắt đầu đau vào giờ cuối nhưng tôi đã chịu đựng và kiên trì. Đây là lần đầu tiên tôi thấy khó chịu về thể chất. Tôi nghĩ: Mình đã không đi bộ nhiều hôm nay. Khi trở về nhà, tôi nhận ra suy nghĩ này là sai. Vì tôi thừa nhận nó nên quan niệm này đã được củng cố bởi suy nghĩ của tôi. Là một học viên, không gì chúng ta gặp phải là ngẫu nhiên.
Tôi chợt nhớ lời Sư phụ giảng:
“…có một cá nhân căn cơ rất tốt, quả là một khối nguyên liệu [tốt], tôi cũng để mắt đến anh này. Bèn để nạn của anh ta hơi lớn hơn một chút, để anh ta hoàn trả nhanh hơn…” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Chẳng phải việc này xảy ra vì Sư phụ cho tôi cơ hội để nhanh chóng hoàn trả nghiệp sao? Sau đó tôi nhận ra suy nghĩ của mình lúc đó toàn dựa trên quan điểm cá nhân và vị kỷ. Những du khách Trung Quốc này được Sư phụ an bài để đến đây nghe chân tướng, nhưng họ lại từ chối lắng nghe. Điều gì sẽ xảy ra với họ và thế giới của họ?
Tôi bật khóc khi nghĩ đến đây. Tôi đã không làm những gì mình nên làm. Tôi thật sự hối tiếc. Tôi hy vọng Sư phụ có thể ban cho những chúng sinh này một cơ hội khác. Tôi hy vọng họ vẫn còn một cơ hội để lắng nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cũng hy vọng rằng mình sẽ làm tốt hơn vào lần tới.
Các điểm du lịch
Một nhóm khác được lên kế hoạch thăm điểm du lịch, nên sau khi chúng tôi luyện công vào buổi sáng, chúng tôi đã đợi họ đến. Họ dự định đến lúc 12 giờ 30 trưa, nhưng mãi đến 3 giờ chiều mới đến. Tôi đã nói chuyện với vài người, nhưng không ai trong số họ đồng ý thoái ĐCSTQ. Đây là việc bất thường.
Tôi nghĩ: Có phải mình chỉ tập trung vào việc giúp bao nhiêu người thoái ĐCSTQ không? Tôi lặng lẽ nói với Sư phụ: Con chỉ hy vọng họ biết chân tướng, con không quan tâm bao nhiêu người đồng ý thoái.
Sau đó một chiếc xe buýt khác đến. Hướng dẫn viên dẫn họ ra khỏi bãi đậu xe đi về hướng công viên và tôi không thể đuổi kịp họ. Tôi cũng cảm thấy mệt. Tôi rời nhà lúc 9 giờ 30 phút sáng và giờ đã 6 giờ chiều. Tôi chỉ ăn một cái bánh dứa và không ăn gì khác. Tôi nghĩ: Mình cứ đợi ở đây cho đến khi họ quay trở lại.
Sau khi đợi thêm 10 phút tôi nghĩ: khi họ quay lại, mình có thể nói nhiều thứ với họ, nhưng mình không có thời gian để giúp từng người thoái ĐCSTQ. Họ đến đây vì Sư phụ đã an bài để họ được nghe chân tướng. Vì vậy tôi nhanh chóng lấy xe đạp và đợi họ ở lối vào công viên.
Tôi gặp một nhóm du khách Trung Quốc lớn tuổi đang cố băng qua đường. Tôi nói: “Các vị nên đi qua đó và đợi đèn giao thông chuyển đỏ. Dù hơi vòng vèo một chút nhưng nó sẽ an toàn hơn.” Thế là một số người đã cùng tôi đến vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Một trong số họ đồng ý với điều tôi nói. Tôi đã nói với ông ấy về Đại Pháp. Ông ấy đã vui vẻ đồng ý thoái ĐCSTQ và liên tục cám ơn tôi. Một ông lão đi trước chúng tôi đã đi chậm lại và lắng nghe. Tôi nhanh chóng tiến gần đến ông ấy và giảng chân tướng. Ông ấy cũng đồng ý thoái.
Một ông lão khác thấy hai người này liên tục cảm ơn tôi nên đã tiến gần hơn để nghe tôi đang nói gì. Ông ấy cũng quyết định thoái. Tôi thấy một số người đằng sau tôi nhưng tôi không có thời gian để nói với họ về việc thoái ĐCSTQ. Tôi đã nói với những người đang đợi xe buýt về ”Vụ tự thiêu giả mạo ở Quảng trường Thiên An Môn“, rằng Pháp Luân Đại Pháp được tập luyện trên toàn thế giới và tại sao một người cần thoái ĐCSTQ để được bảo đảm an toàn. Tôi nghĩ: Lần này họ nghe chân tướng và lần tới họ sẽ có cơ hội thoái. Nhiều người đã cám ơn tôi trước khi họ lên xe buýt. Tôi nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí!”
Khi tôi về nhà là gần 7 giờ tối. Tôi nghĩ: Không gì là ngẫu nhiên. Sư phụ đã an bài mọi thứ. Mình đã đột phá và hoàn thành những gì nên làm. Dù mệt nhưng tôi thật sự hạnh phúc. Tôi cảm thấy biết ơn Sư phụ vì đã ban cho tôi một cơ hội khác để tu luyện khi tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại.
Tôi đã giảng chân tướng trong công viên này gần hai năm. Trên con đường tu luyện trong bốn năm qua, dù tôi rất bận mỗi ngày nhưng lại tràn ngập niềm vui. Đại Pháp đã cho tôi biết vì sao tôi đến thế giới này. Tôi thật sự cảm thấy Sư phụ đang ở bên cạnh mình và trông chừng các học viên chúng ta. Tôi thấy biết ơn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và được Sư phụ cứu độ. Tôi phải tiếp tục tu luyện tinh tấn, tu luyện bản thân tốt, trợ Sư chính Pháp, hoàn thành thệ ước và theo Sư phụ trở về nhà!
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/9/496511.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/17/229863.html