Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-02-2025] Trong nhiều năm qua, tôi đã nhiều lần bị bắt và giam giữ ở nhiều nơi khác nhau chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại tại Trung Quốc. Bất kể tôi ở đâu—trong trại tạm giam, trại lao động cưỡng bức, đồn cảnh sát hay nhà tù—miễn là tôi có thể tiếp xúc với mọi người, tôi đều giảng chân tướng cho họ.

Những tù nhân mới không có bất kỳ vật dụng thiết yếu nào, nên tôi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ họ. Đôi khi tôi cố gắng làm nhiều hơn nữa. Ví dụ, có người bị thương ở tay trong một trận ẩu đả và không thể giặt quần áo, nên tôi đã giặt đồ lót giúp cô ấy. Tôi cũng trực ca đêm thay cho những người trẻ không muốn thức dậy giữa đêm để làm nhiệm vụ. Bất kể ở đâu, tôi đều đối xử với mọi người bằng lòng từ bi.

Lính canh trại lao động cưỡng bức: “Chị nói lời chân thật và dám cứu người”

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ đã phát động cuộc bức hại môn tu luyện này, phỉ báng Phật Pháp và đầu độc mọi người bằng những lời dối trá. Vì kiên định tín tâm vào Đại Pháp, tôi đã bị tra tấn dã man trong các trại tạm giam, trại lao động cưỡng bức và nhà tù trong hơn tám năm.

Họ đã dùng thắt lưng da đánh tôi, treo tôi lên bằng còng tay và dí dùi cui điện vào người tôi trong trại lao động cưỡng bức. Họ bắt hai tù nhân nghiện ma túy dùng dây cáp điện đánh tôi và véo tôi cho đến khi khắp người tôi đầy những vết bầm tím. Tôi nói với hai người đó: “Đánh đập các học viên Pháp Luân Đại Pháp là không tốt.” Họ trả lời: “Chúng tôi biết. Nhưng để được giảm án và về nhà, lính canh bảo chúng tôi làm gì chúng tôi cũng sẽ làm.”

Họ đã không cho tôi ngủ trong hai tuần và bắt tôi đứng cho đến khi tôi ngủ gật ngay tại chỗ. Cuối cùng, tôi đã sụt khoảng 18 kg.

Một hôm, các nhân viên của Phòng 610 xuất hiện. Tôi tự nhủ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Cùng lắm thì họ chỉ có thể treo mình lên thôi. Cứ để họ làm bất cứ điều gì họ muốn!” Tôi nói: “Đại Pháp dạy con người trở nên lương thiện, có thể giúp người ta phục hồi sức khỏe và thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Pháp Luân Đại Pháp hảo. Tôi không sai khi làm một người tốt. Nếu phải hy sinh mạng sống của mình vì Đại Pháp, tôi cũng không hối tiếc.” Tất cả họ đều hiểu những gì tôi nói. Sau đó, trại lao động cưỡng bức không còn tra tấn tôi nữa. Tôi rất ngạc nhiên vì họ đã không treo tôi lên.

Có lần, đội trưởng tổ chức một cuộc họp cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp và yêu cầu chúng tôi nói về điểm mạnh của mình. Cô ấy hỏi tôi: “Chị đã tìm ra điểm mạnh của mình chưa?” Tôi trả lời: “Tôi không tìm thấy điểm mạnh nào cả. Trước đây tôi nghĩ mình mạnh mẽ hơn những người khác, nhưng lần đó họ treo tôi lên, tôi đã không chịu đựng nổi, nên tôi không còn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn những người khác nữa.”

Cô ấy nói: “Chị có điểm mạnh đấy. Chị nói lời chân thật và dám cứu người.” Lúc đó, tôi nghĩ: “Họ biết mình đang cứu người. Chẳng lẽ họ biết hết mọi chuyện sao?”

Họ đã treo tôi lên bảy lần trong trại lao động cưỡng bức đó. Sau khi bị treo lên nhiều lần như vậy, tôi không còn sợ nữa. Lần cuối cùng họ treo tôi lên, họ đã thả tôi xuống trước khi tôi cảm thấy đau. Tôi không khóc khi họ treo tôi lên, nhưng tôi đã khóc sau khi họ thả tôi ra, vì tôi nghĩ rằng mình hẳn đã có sơ hở và tu luyện chưa tốt nên mới khiến họ phạm tội tra tấn tôi.

Sau đó, tôi đã phát ra một niệm mạnh mẽ và kiên định từ tận đáy lòng: “Từ nay trở đi, nếu tôi có bất kỳ sơ hở nào trong tu luyện, tôi sẽ quy chính trong Pháp và không cho phép cựu thế lực lợi dụng bất kỳ ai để bức hại tôi. Tôi đến đây để cứu những người này—đó là mối quan hệ của chúng tôi. Chắc chắn không phải tôi là nạn nhân còn họ là những kẻ bức hại.” Sau đó, không ai trong trại tạm giam, trại lao động cưỡng bức hay nhà tù ngược đãi tôi nữa, các lính canh đều đối xử tốt với tôi. Trong trại lao động cưỡng bức, tôi không phải làm việc, nhưng khi các nữ lính canh nhờ tôi giúp đỡ riêng, tôi luôn cố gắng hết sức để giúp họ. Vừa giúp họ làm việc, tôi vừa giảng chân tướng cho họ.

Khi tôi sắp rời đi, một nữ lính canh trẻ nói: “Chị sắp về nhà rồi. Chẳng phải đã đến lúc chị giúp chúng tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sao?” Tôi trả lời: “Phải, đã đến lúc mọi người nên thoái rồi.” Vào ngày tôi rời đi, một trong các đội trưởng đã mang bánh bao tự làm ở nhà cho tôi, một đội trưởng khác đã bắt tay tôi.

Một nữ lính canh từng là người bức hại các học viên hung hăng nhất đã tìm đến tôi để nghe chân tướng sau khi cô ấy phẫu thuật. Một lính canh khác từng tích cực bức hại Pháp Luân Đại Pháp trong vài năm đầu cũng bị bệnh. Cô ấy nói: “Tôi đã bức hại các học viên các chị nhiều năm như vậy mà chẳng được gì ngoài cái danh lính canh tà ác.” Tôi nhìn cô ấy và nhận ra cô ấy đáng thương biết bao. Cô ấy đã tạo ra quá nhiều nghiệp lực một cách vô thức trong khi theo đuổi danh lợi. Tôi không còn chấp trước vào tâm tranh đấu với người khác và tôi cũng không còn sợ hãi nữa. Tôi thấy rằng ai cũng có mặt lương thiện.

Trại lao động cưỡng bức đã tra tấn một học viên, vì vậy tất cả các học viên đã tuyệt thực để phản đối. Sau khi tất cả chúng tôi ăn xong, họ không cho chúng tôi nghỉ trưa nữa và bắt chúng tôi ngồi trên ghế đẩu nhỏ mỗi ngày. Vài ngày sau, tôi tự hỏi chúng tôi sẽ phải ngồi như thế này bao lâu nữa. Tôi quyết định viết một lá thư cho đội trưởng phụ trách, hy vọng có thể thuyết phục cô ấy làm điều thiện bằng cách nói cho cô ấy biết thiên lý thiện ác hữu báo và rằng việc đối xử tử tế với các đệ tử Đại Pháp sẽ mang lại phúc báo cho cô ấy. Tôi viết rằng Đại Pháp đang bị vu khống. Sau khi đọc lá thư, ngay trong ngày hôm đó cô ấy đã bảo tất cả chúng tôi đi nghỉ ngơi.

Sau khi tôi đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, tôi đã bị bức hại một thời gian trong tù. Nhà tù đã tìm một vài người chuyên sống bằng nghề “chuyển hóa” các học viên. Tôi lo lắng rằng các học viên không “chuyển hóa” cuối cùng sẽ bị tra tấn, nên đã viết một lá thư cho người phụ trách để khuyến khích cô ấy làm điều thiện. Tôi cảm thấy hơi lo lắng khi làm điều đó, nhưng khi tôi đưa lá thư cho cô ấy, cô ấy đã nhận. Đối với một số việc, khi chúng ta làm đúng, nó sẽ không khó như chúng ta tưởng tượng. Sư phụ đã an bài mọi thứ, chúng ta chỉ cần nói những gì chúng ta nên nói và làm những việc cần làm.

Đội trưởng Đội An ninh Nội địa được thuyên chuyển sau khi hiểu chân tướng

Trong trại tạm giam, tôi đã viết nhiều bản chia sẻ thể ngộ mình và đưa cho cảnh sát và bác sĩ. Tôi đã viết về quá trình tu luyện của mình. Sau khi bị kết án bất hợp pháp, tôi biết việc kháng cáo là vô ích. Tuy nhiên, để cứu các chúng sinh trong hệ thống tư pháp, tôi đã tận dụng cơ hội kháng cáo để biến lời chứng của mình thành một công cụ giảng chân tướng và đưa vào đó rất nhiều chi tiết. Tôi viết từ góc độ khoa học, và khi tôi học Chuyển Pháp Luân quyển II nhiều hơn, tôi cũng nói về các không gian khác.

Một công chứng viên của Viện Kiểm sát Trung cấp nói: “Chị ơi, nếu chị không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chị đã là một nữ học giả xuất sắc rồi.” Khi tôi còn đi học, điểm số của tôi rất tốt, nhưng tôi không có trí huệ lớn như vậy. Tôi biết rằng Sư phụ đã gia trì và ban cho tôi trí huệ. Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã giảng chân tướng ở khắp mọi nơi. Tôi đã nói cho mọi người biết chân tướng, bất kể cấp bậc của họ cao đến đâu.

Tôi chỉ làm những gì cần làm, dù có sợ hãi hay không. Khi họ dùng dùi cui điện để đe dọa tôi, tôi đã không khai ra các học viên khác. Khi bị bắt, tôi nói: “Ngoài sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, đừng hỏi tôi bất cứ điều gì khác. Tôi sẽ không nói về bất cứ điều gì khác.” Quả thực, họ đã không hỏi tôi. Tôi bắt đầu giảng chân tướng ngay khi bước lên xe cảnh sát. Bình thường không dễ để gặp cảnh sát, vì vậy tôi đã tận dụng chút thời gian đó để cố gắng hết sức và vận dụng hết lòng từ bi và trí huệ của mình để giảng chân tướng cho họ.

Đội trưởng Đội An ninh Nội địa ở khu vực của chúng tôi đã thay đổi vài lần, nhiều người trong số họ đã rời đi sau khi tôi giảng chân tướng cho họ. Họ đã hiểu chân tướng và được cứu, vì vậy họ đã được thuyên chuyển. Một người trong số họ đã đưa tôi đến trại lao động cưỡng bức, tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy trên suốt quãng đường đi. Anh ấy nói rằng anh ấy đã được lợi rất nhiều từ chuyến đi đó. Tôi cũng đã giảng chân tướng trên suốt quãng đường cho một đội trưởng khác đã bắt giữ tôi. Anh ấy ngụ ý rằng anh ấy không nỡ bắt tôi. Anh ấy nói: “Chị ơi, báo cáo sức khỏe bây giờ tùy thuộc vào chị thôi.” Tôi trả lời: “Tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, nên tôi sẽ không nói thêm nữa.” Tôi không khai báo và không vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe, nên đã được về nhà ngay trong ngày hôm đó.

Trước đây, tôi không biết cách tu luyện, nên nghĩ rằng việc bị bắt có nghĩa là tôi đang bị ép phải tu luyện ở một số phương diện nào đó. Nghĩ lại những năm tháng bị bắt, đó là do những chấp trước của tôi vào sắc, tình, tính nóng nảy, chấp trước vào trí tuệ của người thường, cũng như ngoại hình của mình (tôi thích soi gương và tạo kiểu tóc). Tôi đã rất tự mãn và kiêu ngạo. Khi mới đắc Pháp, tôi thực sự dũng cảm và có tinh thần tinh tấn tu luyện. Tuy nhiên, tôi đã lười biếng và rất chấp trước vào sự an nhàn.

Trong những năm qua, tôi đã vấp ngã nhiều lần, nhưng tôi đã đi đến ngày hôm nay nhờ có Sư phụ đã luôn dõi theo, bảo hộ, điểm hóa và khích lệ tôi. Thực sự không từ nào có thể diễn tả được hồng ân và lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Tôi chỉ có thể tinh tấn hơn nữa trong tu luyện để có thể theo Sư phụ trở về nhà.

Nếu có chỗ nào chưa phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/5/486121.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/15/228873.html