Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-04-2025] Tôi năm nay 61 tuổi, là một đệ tử Đại Pháp bắt đầu tu luyện từ năm 1999. Sau khi bị công ty cũ sa thải năm 2010, hiện tôi đang làm công việc thu phí và chăm sóc khách hàng cho ban quản lý tại một công ty tư nhân.

1. Tu Nhẫn trong công việc

Công việc chăm sóc khách hàng rất vụn vặt và phức tạp, thực sự là nơi ma luyện tâm tính con người. Thời gian đầu làm việc, tôi luôn ghi nhớ bản thân là người tu luyện, cần phải làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney). Khi chủ hộ có việc cần tìm đến ban quản lý, tôi đều có thể giữ vững tâm tính trong hầu hết các tình huống, nhưng tu luyện cũng giống như bóc vỏ hành, cần phải từng tầng từng tầng loại bỏ chấp trước.

Trong khu dân cư, một số đồng hồ nước được ghi số vào cuối tháng để tính tiền nước, tức là dùng nước trước trả tiền sau. Một lần, khi tính tiền nước phải trả của các hộ vào cuối tháng, tôi thấy có một hộ gia đình dùng nước rất nhiều, một tháng dùng hết 280 tấn nước. Tôi đã nhờ nhân viên bảo trì đi kiểm tra lại và phát hiện đồng hồ nước của chủ hộ chạy rất nhanh, chứng tỏ nước trong nhà đang bị rò rỉ. Tôi gọi điện thoại cho chủ nhà báo rằng nhà anh ấy đang bị rò rỉ nước, chủ nhà đang ở tỉnh khác không về ngay được, và nhờ tôi khóa van nước lại. Thợ bảo dưỡng nói van nước bị hỏng không khóa được, và ban quản lý không chịu trách nhiệm sửa van nước cho từng hộ. Tôi lại thông báo cho chủ nhà về việc van nước bị hỏng. Trong lúc liên lạc qua lại với chủ nhà, thợ bảo dưỡng A báo lại rằng: Nhìn vào số đo trên đồng hồ nước thì đã chảy mất một tấn nước rồi. Tôi nghĩ: “Không thể để lãng phí nước như vậy được, nước chảy càng nhiều thì chủ nhà sẽ phải trả càng nhiều tiền.” Tôi tìm thợ bảo dưỡng B, nhờ anh ấy tìm cách khóa van nước lại, nếu không thì chủ nhà sẽ bị tổn thất lớn, cuối cùng, van nước cũng đã được khóa lại. Sau này tôi mới biết lí do là vì lúc khu dân cư bị cúp nước, đúng lúc người thân của chủ nhà đó từ tỉnh khác về và mở vòi nước nhưng lúc đi quên không khóa lại.

Đến khi thanh toán tiền nước, chủ nhà không chịu trả tiền và nói: “Lúc đó tôi về nhà xem rồi, nhà tôi có bị rò rỉ nước đâu.” Tôi đành phải giải thích lại cho chủ nhà một lần nữa. Đúng lúc ấy, giám đốc tình cờ có mặt ở đó đã nghe thấy câu chuyện, thấy chủ nhà không chịu trả tiền liền trách tôi sao lúc đó lại khóa van nước, rồi nói ngay trước mặt chủ nhà: “Lần sau có chuyện như thế này thì chị cứ để cho nước chảy, đừng khóa van lại nữa.” Sau này, chủ nhà đó bị mất thẻ tiền điện, nên đến làm lại thẻ và nạp tiền điện. Lúc đó, chúng tôi vừa hết giờ làm. Tôi đã ở lại muộn một chút để làm xong cho anh ấy, sau đó đưa số điện thoại của mình và dặn anh ấy cắm thẻ vào rồi gọi lại báo cho tôi rồi tôi mới về. Sau khi cắm thẻ xong, chủ nhà đã gọi điện cảm ơn tôi và nói lần sau nhất định sẽ trả số tiền nước còn nợ.

2. Trừ bỏ tâm xem thường người khác, tâm oán hận và tâm tật đố

Tôi và một đồng nghiệp cùng phụ trách công việc thu phí và chăm sóc khách hàng. Đồng nghiệp của tôi mới vào công ty làm việc được vài năm. Thời gian đầu, tôi không hề giấu gì và kiên nhẫn chỉ dạy cho cô ấy từng chút một về các chi tiết nghiệp vụ và cách thức làm việc. Trong công việc thường ngày, hễ cô ấy có vấn đề không giải quyết được và hỏi tôi, tôi đều tận tình chỉ bảo. Cho đến bây giờ, cô ấy vẫn thường có những việc không tự xử lý được, có lúc còn mắc những lỗi rất đơn giản. Ví dụ: chủ nhà trả 100 tệ, cô ấy lại ghi thành 200 tệ; có lúc chủ nhà thanh toán 300 tệ, cô ấy lại ghi thành 200 tệ, dẫn đến việc sổ sách không khớp, phải mất cả buổi để tra tìm, sau đó hoặc là phải đi tìm chủ nhà để thu thêm tiền, hoặc là đợi chủ nhà quay lại tìm thì trả lại tiền cho họ.

Đặc biệt là những lúc cô ấy trực một mình còn tôi thì nghỉ, hễ có chuyện là cô ấy lại gọi điện cho tôi, có khi một buổi sáng cô ấy gọi tôi đến bốn, năm cuộc. Tôi thấy cô ấy đã làm việc lâu như vậy rồi mà vẫn không đảm đương được công việc, năng lực làm việc quá kém. Hồi tôi mới đi làm, có ai cầm tay chỉ việc cho đâu! Chẳng phải mọi thứ đều phải tự mày mò tìm hiểu sao? Càng nghĩ như vậy, tôi càng thấy những biểu hiện thường ngày của cô ấy rất không thuận mắt. Mỗi tháng chúng tôi được nghỉ bốn ngày, nhưng hễ trời mưa là cô ấy không đi làm; hễ có chút việc là đột ngột nghỉ mà không báo một tiếng; trong giờ làm việc thì kiếm cớ ra ngoài mua thức ăn, v.v.

Có lần trời mưa to, đường dây điện của sở điện lực gặp sự cố khiến cả khu dân cư bị mất điện. Điện thoại của ban quản lý bị các chủ nhà gọi đến gần như cháy máy, có nhà thì mái bị dột, có nhà thì cửa sổ bị thấm nước, có người hỏi khi nào có điện lại, có người gọi đến phàn nàn rằng mất điện mà ban quản lý cũng không thông báo một tiếng, còn có vài người gọi đến chửi mắng. Trong tâm tôi lại nảy sinh tâm oán hận với đồng nghiệp, cứ trời mưa là lại không đi làm, đẩy hết việc cho một mình tôi. Tuy nhiên những tâm này ẩn sâu bên trong, không biểu hiện ra với đồng nghiệp. Những ngày sau đó, tôi đi làm mà tâm trạng bực bội, nhìn đâu cũng thấy đồng nghiệp không thuận mắt. Tôi biết mình như vậy là không đúng nhưng vẫn không vượt qua được, cứ vài ngày là những suy nghĩ đó lại nổi lên.

Trước đây, trong chuyện này, tôi luôn cảm thấy mình đã cố gắng giúp đỡ cô ấy hết mức, nếu là người thường thì sẽ không đối đãi như vậy, sẽ không làm được như thế, may mà tôi là người tu luyện. Kỳ thực, tôi chưa thực sự hướng nội tìm, chưa thực sự nhận ra mình sai ở đâu, lại nảy sinh tâm coi thường, tâm oán hận và tâm tật đố đối với đồng nghiệp, luôn dùng tiêu chuẩn của người tu luyện để yêu cầu người thường, dùng biểu hiện của người thường mà so sánh với bản thân, luôn cho rằng mình làm tốt, luôn hướng ngoại nhìn, chăm chăm nhìn vào thiếu sót và khuyết điểm của người khác, luôn muốn thay đổi người khác hoặc để người khác thay đổi, chứ không phải là chiểu theo yêu cầu của Pháp mà tự làm cho tốt. Những biểu hiện này của đồng nghiệp chẳng phải là nhắm vào tâm của tôi hay sao? Tôi chưa làm được đối với ai cũng đều từ bi, đối với ai cũng đều yêu thương.

Sau khi chuyển biến tư tưởng, tôi nghĩ: “Đồng nghiệp đi làm rất xa nhà, trời mưa to đi xe điện quả thực không tiện; đồng nghiệp thực sự muốn làm tốt công việc, cô ấy đã tự chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những tình huống đặc biệt trong công việc để phòng khi cần dùng.” Bây giờ khi tôi nghỉ làm, cô ấy đã ít gọi điện cho tôi hơn. Khi cô ấy gọi, thì tôi cũng kiên nhẫn chỉ cho cô ấy nên giải quyết như thế nào, nhìn lại thì thấy biểu hiện của đồng nghiệp cũng rất tốt.

3. Trừ bỏ tâm tự cho mình là đúng, tâm hiển thị và tâm an dật

Tôi đã làm việc ở công ty được 14 năm, trong công việc về cơ bản tôi đều có thể làm chiểu theo yêu cầu của người tu luyện, nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, tất cả các đời giám đốc đều rất hài lòng về công việc của tôi. Một lần, phó giám đốc nói muốn đổi tên mục “phí nộp muộn” trên biên lai mà chúng tôi thường ghi, thành “phí vi phạm hợp đồng”, với lí do là tên cũ không phù hợp với yêu cầu của Bộ luật dân sự. Tôi nghĩ mình đã xuất hóa đơn mười mấy năm nay rồi, vẫn luôn làm như vậy, viết gì mà chẳng được, miễn thu được tiền là được. Miệng thì đồng ý nhưng vẻ mặt và trong tâm lại không cho là như vậy. Phó giám đốc trông có vẻ hơi bực mình. Sau đó, phó giám đốc nói rằng giám đốc có việc muốn gặp tôi. Khi gặp giám đốc, ông ấy hỏi tôi: “Cô còn tu luyện Pháp Luân Công không? Có người nói cô hay bảo người ta thoái Đảng, cô nên chú ý một chút.” Lúc này phó giám đốc cũng đến và nói: “Chuyện này đã có người phản ánh với tôi nhiều lần rồi, may mà chưa để khu phố biết.” Tôi nói: “Vâng, tôi biết cần làm thế nào rồi. Hiện giờ thiên tai nhân họa nhiều, tôi chỉ muốn mọi người được bình an thôi.” Giám đốc nói: “Đừng nói các cô, nhiều quan chức cấp cao trong quân đội cũng biết Đảng Cộng sản là thế nào. Nhưng công việc của cô thì tôi rất ghi nhận.”

Vì chúng tôi được nghỉ bốn ngày một tháng, nên khi đồng nghiệp nghỉ, tôi liền tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho các chủ hộ đến làm việc. Trong văn phòng làm việc của chúng tôi có camera giám sát, mà camera lại kết nối với điện thoại của phó giám đốc, thỉnh thoảng anh ấy lại xem điện thoại, chắc hẳn đã thấy tôi giảng chân tướng cho chủ hộ. Về việc xuất hóa đơn, chính thái độ không coi trọng, cái tâm tự cho mình là đúng của tôi đã động đến anh ấy, nên anh ấy đã phản ánh với giám đốc việc tôi giảng chân tướng cho chủ hộ.

Cách đây vài ngày, khi giao lưu với đồng tu, tôi đã kể về việc mình giảng chân tướng cứu người trong môi trường làm việc, hơn nữa tôi còn có tâm hiển thị khi nói bao nhiêu năm qua cảm thấy rất thuận lợi. Khi giảng chân tướng ở nơi làm việc, vì tôi quen biết với các chủ hộ, đa số họ đều tin tưởng tôi, nên việc giảng chân tướng tương đối dễ dàng hơn, có lúc giảng chưa được thấu đáo lắm, chỉ nói dăm ba câu là họ đã thoái rồi. Khi ra ngoài giảng chân tướng, hầu hết đều gặp người lạ nên việc giảng chân tướng khó khăn hơn, vì thế những ngày nghỉ tôi không muốn ra ngoài giảng chân tướng nữa, sinh tâm an dật. Tôi nhận ra rằng: chính vì tôi đã có tâm tự cho mình là đúng, tâm hiển thị, và tâm an dật mà bản thân lại không ý thức được, thông qua chút việc nhỏ về việc xuất hóa đơn này, Sư phụ đã mượn lời của giám đốc để thức tỉnh tôi, giúp tôi trừ bỏ tâm chấp trước và đề cao lên.

Không lâu sau, phó giám đốc lại yêu cầu tôi cung cấp một số dữ liệu liên quan đến các căn hộ trong khu dân cư. Tôi nhanh chóng làm theo yêu cầu, in ra một bản giấy kèm theo một bản điện tử đưa cho anh ấy, và nói rằng nếu có chỗ nào không ổn tôi sẽ sửa lại. Anh ấy xem xong rất hài lòng, thái độ với tôi cũng tốt hơn, nhà anh ấy làm bánh trung thu còn mang đến cơ quan cho chúng tôi nếm thử.

Sau này, khi giảng chân tướng ở nơi làm việc, tôi cố gắng chọn những nơi không có camera giám sát. Cách đây một thời gian, có một nhân viên bảo trì mới đến. Nếu là trước đây, tôi sẽ gọi anh ấy vào văn phòng để giảng, nhưng bây giờ tôi đến phòng làm việc của anh ấy, nhân lúc anh ấy làm việc một mình để giảng chân tướng và làm tam thoái cho anh ấy. Nếu có cơ hội thích hợp, tôi vẫn sẽ giảng ở văn phòng, trước tiên tôi phát chính niệm: “Camera giám sát là để đảm bảo an ninh cho văn phòng, không liên quan gì đến việc tôi giảng chân tướng.” Làm như vậy hiệu quả rất tốt.

Gần đây, vào những ngày nghỉ, tôi đều ra ngoài giảng chân tướng, cố gắng giảng với một tâm thái bình thường, không còn chấp vào số lượng người tam thoái nữa. Khi giảng chân tướng thuận lợi, tôi cũng không sinh tâm hoan hỷ, khi bị từ chối cũng không còn tức giận, thất vọng hay nảy sinh tâm lý ngại khó nữa. Tôi thực sự cảm nhận được tu luyện là nghiêm túc. Con xin cảm tạ Sư phụ đã để con thấy được tâm chấp trước của mình thông qua những sự việc này và trừ bỏ chúng!

Trên đây là một chút thể ngộ trong tu luyện gần đây của bản thân, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, mong các đồng tu từ bi chỉ chỉnh.

Phụ trách nhiệm biên tập: Lý Minh

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/9/491552.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/12/228836.html