Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh An Huy, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-04-2025] Tôi là một phụ nữ lớn tuổi sống ở vùng nông thôn, chỉ đi học văn hóa ba năm. Tôi vốn bệnh tật đầy mình, hơn nữa còn bị liệt trong suốt bốn năm rưỡi. Khi cuộc sống tưởng chừng đã vô vọng, vào tháng 4 năm 1994, một người họ hàng của em gái tôi đã gợi ý tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi còn không thể ngồi được, chỉ có thể nằm nghiêng để nghe các bài giảng của Sư phụ. Sau đó tôi không còn cần dùng thuốc nữa. Trong vòng hai tuần, tôi đã có thể bước ra khỏi giường.
Khi mới bắt đầu đả tọa luyện công, tôi chỉ có thể ngồi được một hoặc hai phút. Dù đau đớn thế nào, tôi vẫn kiên trì. Dần dần tôi đã có thể ngồi được hai tiếng rưỡi. Khi luyện bài công pháp thứ nhất, khuỷu tay của tôi đau đến mức liên tục đổ mồ hôi, nhưng sáu tháng sau cơn đau đã hết. Thân thể tôi không còn bệnh tật và từ tận đáy lòng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Sư phụ đã cứu tôi và ban cho tôi một cuộc đời mới!
Tin vào Đại Pháp
Vào tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, các học viên đã bị bắt giữ và bỏ tù. Để giảng chân tướng về cuộc bức hại, tôi đã đi phát tài liệu trong làng của mình. Tôi không hiểu tu luyện là gì, nên nghĩ rằng làm nhiều việc chính là tu luyện. Tôi cho rằng khối lượng công việc mình làm thể hiện mức độ tinh tấn của bản thân.
Tôi đã bị một người dân không minh bạch chân tướng tố cáo và bị giam giữ trái phép. Tôi đã không ăn không uống gì, trong vòng hai tuần, cân nặng của tôi đã giảm từ hơn 54kg xuống còn khoảng 32kg. Tôi bị đưa đến một trại tạm giam và bị giam giữ ở đó trong một tháng. Sau đó tôi bị đưa đến một trung tâm tẩy não và bị giam giữ trong ba tháng.
Có hơn ba mươi học viên Pháp Luân Đại Pháp ở đó. Chúng tôi từ chối bị “chuyển hóa” và đã tuyệt thực. Chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Các lính canh đã cố gắng ngăn cản chúng tôi, nhưng họ đã thất bại và gọi người đến hỗ trợ. Tuy nhiên, cuộc điện thoại đã không thể kết nối được. Điện thoại bàn và điện thoại di động đều không hoạt động. Tất cả chúng tôi đều chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp vô cùng kỳ diệu và càng thêm kiên định vào niềm tin của mình.
Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ
Một hôm, tôi ra ngoài phát tài liệu, nhưng trời tối đến mức tôi không thể nhìn thấy gì. Tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu có đèn chiếu sáng đường đi. Ngay khi tôi vừa có ý niệm đó, một ngọn đèn đột nhiên bật sáng. Tôi cảm thấy đây là sự khích lệ, liền nhanh chóng đi phát tài liệu. Tôi trở về nhà ngay sau khi phát xong, khi đó ngọn đèn lại tắt.
Sau này, khi tôi quay lại khu vực đó, tôi thắc mắc tại sao đèn không sáng, có người ở gần đó nói: “Cái đèn này đã hỏng nhiều năm rồi.” Tôi thầm cảm ơn Sư phụ!
Một mùa đông nọ, tuyết rơi dày đặc, các đường ống nước đều bị đóng băng. Không có nước nên chúng tôi không thể nấu ăn. Tôi sang nhà hàng xóm xin nước, nhưng đường ống nước nhà họ cũng bị đóng băng.
Sau khi trở về nhà, tôi nghĩ rằng dù không có nước để nấu ăn nhưng bọn trẻ vẫn cần phải ăn. Tôi nên làm gì đây? Ngay khi đang cảm thấy lo lắng, tôi lại nghĩ đến Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ! Đường ống nước nhà con bị đóng băng rồi. Bọn trẻ cần phải ăn. Xin Ngài hãy giúp con có một chút nước.” Ngay khi vừa nói xong, tôi thử vặn vòi nước và nước đã chảy ra. Tôi rất vui và nhanh chóng lấy một cái xô. Tôi hỏi hàng xóm xem họ có nước không, họ nói không có. Tôi liền nói: “Tôi sẽ mang nước sang.” Khi tôi mang xô nước đến, người hàng xóm hỏi tôi lấy nước ở đâu. Tôi nói: “Tôi đã cầu xin Sư phụ.” Họ biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, liền nói: “Đại Pháp thật thần kỳ!”
Con gái lớn của tôi đang trên đường đến Hợp Phì, thủ phủ của tỉnh An Huy. Đi được nửa đường thì xe sắp hết xăng mà gần đó không có trạm xăng nào. Con bé nhớ rằng tôi luôn nhắc nhở cháu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” để hóa giải mọi tai nạn. Cháu đã thành tâm niệm và sau khi đi được hơn 40 dặm, cháu đã tìm thấy một trạm xăng. Khi con gái tôi trở về, cháu rất xúc động và nói với tôi: “Mẹ ơi, thật không thể tin được. Xe không còn xăng nhưng con vẫn có thể đi được hơn 40 dặm. Thật thần kỳ! Nếu không tự mình trải nghiệm, con sẽ không tin. Đại Pháp thật thần kỳ! Cảm tạ Sư phụ!”
Vào mùa hè năm 2015, tôi bị một chiếc ô tô đâm trong khi đang đi xe đạp. Tôi văng ra khoảng hai mươi đến ba mươi mét, giày và quần áo đều bị rách. Người tài xế đã lái xe bỏ chạy. Có hai học sinh tiểu học đã tới đỡ tôi dậy. Chân tôi rất đau, nhưng tôi đã mặc kệ cơn đau và đi về nhà. Tôi đã xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con không đòi tài xế bồi thường và cũng không oán trách điều gì. Xin Ngài hãy giúp con hết đau.” Sáng hôm sau cơn đau đã biến mất và tôi đã ổn.
Một lần khác, tôi bị một chiếc xe máy đâm. Mặc dù bị gãy xương đòn nhưng tôi không hề yêu cầu tài xế bồi thường và cũng không tiêm hay uống thuốc. Hai tháng sau, tôi đã có thể đi xe đạp trở lại.
Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm kỳ diệu, tại đây chỉ có thể kể ra một vài trong số đó. Con xin cảm tạ Sư phụ! Tôi thật may mắn khi được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp!
Ngạc nhiên vì tôi vẫn còn sống
Một lần, tôi gặp một người đồng hương. Tôi chào bà ấy, nhưng bà ấy không nhận ra tôi. Khi tôi nói chuyện, bà ấy ngạc nhiên: “Chị vẫn còn sống à! Chúng tôi đều nghĩ chị đã mất nhiều năm trước rồi. Trông chị thật khỏe mạnh.” Tôi nói: “Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mọi bệnh tật của tôi đã khỏi.” Bà ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp? Không phải đã bị ĐCSTQ cấm sao? Chị thực sự đã khỏi bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp à?”
Tôi nói: “Đúng vậy. Chị hãy nhìn tôi xem. Tôi vẫn đang sống và khỏe mạnh. ĐCSTQ chưa bao giờ quy định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là bất hợp pháp, vì vậy họ đã nói dối khi kết tội cho các học viên. Năm 1999, Giang Trạch Dân đã nói lời bịa đặt để bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp là môn công pháp thượng thừa chỉ đạo con người trở nên tốt hơn dựa trên nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn. Bất cứ ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều sẽ được hưởng lợi. Cảnh sát đã đến nhà tôi để sách nhiễu và nói rằng họ sẽ bắt giam, chuyển hóa và tẩy não tôi. Họ ép tôi ký vào bản cam kết từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng điều đó không thể xảy ra.
“Chị có nhớ tôi đã ốm yếu như thế nào không. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân, sống không bằng chết. Ai đã quan tâm chứ? Không có ai. Còn bây giờ tôi đã khỏe mạnh, họ lại ép tôi ngừng tu luyện. Có gì sai khi tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn? Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết rằng ngược với Chân-Thiện-Nhẫn là Giả, Ác, Đấu. Vì họ không để mọi người tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, lẽ nào ĐCSTQ muốn mọi người tuân theo Giả, Ác, Đấu sao?“
“Chị hãy thành tâm niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, điều đó sẽ giúp chị tránh được tai họa. Đại Pháp thật sự thần kỳ!”
Trong khoảng thời gian còn lại, tôi sẽ chiểu theo lời dạy của Sư phụ, học Pháp cho tốt và cứu nhiều người hơn nữa để xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/10/484832.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/9/228430.html