Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2025] Nhà con gái tôi ở tỉnh khác, cách nhà tôi rất xa, nên tôi chỉ có thể gặp cháu vào những dịp nghỉ lễ. Vì cháu thường phải làm thêm giờ, con lại còn nhỏ, nên nhiều năm nay cháu không được nghỉ ngơi đầy đủ. Thêm vào đó, những mâu thuẫn gia đình đã khiến cháu kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Trong một lần khám sức khỏe vào năm 2023, cháu được chẩn đoán có một khối u nang buồng trứng. Bác sĩ nói rằng cháu nên phẫu thuật để phòng ngừa biến chứng khi khối u phát triển lớn hơn. Tôi hỏi cháu: “Con có sợ không?” Cháu trả lời: “Con cũng hơi sợ. Cùng lắm thì phẫu thuật, không sao đâu mẹ”. Nhưng tôi biết cháu chỉ nói vậy để an ủi tôi.

Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ về Pháp lý. Con gái đã cùng tôi tham gia nhóm học Pháp từ khi còn nhỏ, nên Đại Pháp đã bén rễ trong tâm cháu. Cháu là người tốt bụng, chất phác, không màng lợi ích cá nhân, cũng không so đo với người khác. Ở trường, cháu được thầy cô khen có phẩm chất tốt, trong gia đình, cháu là người con hiếu thảo, nhân nghĩa, còn ở nơi làm việc, cháu cũng không bao giờ tranh giành lợi ích cá nhân.

Gần đây, cháu nói với tôi: “Mẹ ơi, dạo này con học Pháp ít quá, luyện công cũng ít. Con có tâm oán hận, tâm sợ hãi và tình rất nặng”. Vì chồng tôi phải nằm liệt giường và thường xuyên cần tôi chăm sóc, nên cháu rất lo lắng cho chúng tôi. Tôi nói: “Mẹ cũng có tất cả những tâm này. Chúng ta hãy ở trong Đại Pháp mà quy chính lại từng ý từng niệm, từng lời nói việc làm của mình, thanh trừ hết thảy an bài của cựu thế lực, phủ định cái giả tướng này, chỉ đi con đường Sư phụ an bài”.

Con gái tôi đã cố gắng dành thời gian để học Pháp: Trên đường đi làm, lúc tan sở về nhà, khi làm việc nhà và những lúc rảnh rỗi, cháu thường xuyên nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và học thuộc các đoạn Pháp của Sư phụ. Tôi cũng thường nhắc nhở cháu phải học Pháp cho tốt.

Năm nay, khi cháu ngoại tôi bắt đầu nghỉ hè, tôi đã đến thăm con gái. Trông cháu khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Một buổi sáng, cháu có hẹn đi khám sức khỏe. Tôi thấy cháu có vẻ uể oải và lo lắng. Cháu tâm sự: “Mẹ ơi, con sợ khối u đó sẽ lớn hơn. Dạo này trong kỳ kinh nguyệt, con cảm thấy đau nhói”.

Tôi nói: “Đó là việc tốt, con đừng sợ và đừng động tâm. Hãy cầu xin Sư phụ giúp đỡ và gia trì cho con. Con nên phủ nhận hoàn toàn mọi an bài của cựu thế lực, chỉ đi theo con đường do Sư phụ an bài, giải thể cuộc bức hại áp đặt lên con và chuyển vật chất ấy cho tà ác dám bức hại con. Ngay cả khi có sơ hở, chúng ta sẽ quy chính trong Đại Pháp. Sư phụ sẽ quản; chúng ta không liên quan gì đến cựu thế lực. Sư phụ không thừa nhận sự tồn tại của cựu thế lực, nên chúng ta cũng không thừa nhận”.

Chúng tôi đã nhẩm đi nhẩm lại Pháp của Sư phụ, và khi chúng tôi càng nhẩm, chính niệm của chúng tôi càng mạnh mẽ hơn. Tôi biết đây là sự gia trì của Sư phụ.

Khi con gái tôi chuẩn bị đi, tôi dặn cháu: “Trên đường đi, con hãy nhất tâm nhẩm Pháp nhé”. Cháu trả lời: “Mẹ yên tâm, con sẽ làm vậy”.

Sau khi cháu rời đi, tôi liền phát chính niệm để thanh trừ hết thảy các sinh mệnh và nhân tố tà ác mà cựu thế lực lợi dụng để bức hại chúng tôi, đồng thời thanh trừ cái tình của chúng tôi. Nhưng những niệm đầu bất hảo không ngừng xuất hiện, tôi bèn cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để loại bỏ chúng và thầm hô lên: “Tôi không muốn chúng, chúng không phải là tôi. Tôi tiêu diệt chúng!” Đột nhiên, tôi cảm thấy trong tâm có một khối gì đó rớt xuống và tôi lập tức trở nên nhẹ nhõm. Tôi tiếp tục tăng cường chủ ý thức của mình và tiếp tục nhẩm Pháp.

Sau đó, con gái tôi gọi điện, và tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cháu: “Mẹ ơi, kỳ diệu quá, khối u đã biến mất rồi! Gan và tuyến giáp của con cũng đã hồi phục. Con cảm động quá!” Vào khoảnh khắc đó, không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi. Con gái tôi cứ nói mãi: “Xin cảm tạ! Xin cảm tạ!

Cháu hỏi: “Mẹ ơi, mẹ biết con cảm tạ ai rồi chứ?” Tôi trả lời: “Mẹ biết! Mẹ biết!” Tôi biết cháu đang cảm tạ Sư phụ. Cả hai chúng tôi đều bắt đầu khóc, và tôi chắp tay hợp thập để tạ ơn Sư phụ.

Buổi tối khi trở về, con gái tôi mừng rỡ khôn xiết. Khi cháu nói chuyện, tôi thấy mặt cháu hồng hào, ánh mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn và trông xinh đẹp hẳn ra.

Đồng nghiệp của cháu cũng nói rằng cháu xinh đẹp hơn. Sau đó, cháu kể lại mọi chuyện cho chồng nghe, con rể thốt lên: “Thật kỳ diệu!” Con gái tôi đáp: “Em phải học Pháp cho tốt!” Chồng cháu tán đồng.

Viết đến đây, tôi nhớ lại chín năm trước khi con gái sinh cháu ngoại, toàn bộ quá trình không hề đau đớn chút nào. Bác sĩ hỏi cháu: “Không đau thật à?” Cháu trả lời: “Vâng, thật sự không đau ạ”. Bác sĩ liền bảo: “Nếu ai sinh con cũng không đau như cô thì ai cũng muốn có con!” Điều này có thể xảy ra là nhờ con gái tôi thường xuyên nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/22/493095.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/5/228746.html