Tu bản thân trước những lợi ích thiết thân
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-04-2025] Tôi năm nay 70 tuổi. Trong suốt hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể, tiêu trừ bệnh tật và tẩy tịnh tâm trí cho tôi. Tuy chưa từng được gặp Sư phụ, nhưng tôi cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên tôi, bảo hộ và điểm hóa cho tôi. Sư phụ đã phải hao tâm vì đệ tử. Chính Sư phụ đã giúp tôi cải biến từ một người ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mà không bao giờ nghĩ cho người khác, mọi việc đều xuất phát từ vị tư vị ngã, thành một người biết nghĩ cho người khác trước, sẵn sàng làm điều tốt cho người khác, thà chịu thiệt chứ không làm tổn hại người khác. Con xin cảm tạ hồng ân hạo đãng của Sư phụ và Đại Pháp. Con chỉ có thể nỗ lực tu tốt bản thân, cứu thêm nhiều chúng sinh nữa, mới có thể báo đáp ân Sư.
Tôi xin chia sẻ hai trải nghiệm trong quá trình tu luyện gần đây để báo cáo với Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu.
Chiếc áo khoác lông vũ đã trở về
Giữa tháng 9 năm 2022, tôi mang hai chiếc áo khoác lông vũ cũ đến một tiệm may, nhờ họ may lại thành một chiếc áo khoác lông vũ thời trang. Cả hai chiếc áo khoác đều được nhồi lông vũ trắng, chất lượng rất tốt. Bà chủ tiệm may đã rút hết lông vũ bên trong hai chiếc áo ra và cân lên. Tôi trả họ hơn 300 tệ, và chúng tôi thống nhất hẹn 10 ngày sau sẽ đến lấy.
10 ngày sau, tôi có vài việc bận nên không đến lấy áo khoác được. Sau đó lại đến dịp nghỉ lễ. Khi tôi đến lấy áo khoác thì tiệm đóng cửa nghỉ lễ. Sau dịp nghỉ lễ, tôi đến lấy áo thì thấy mặt tiền của tiệm quần áo đã thay đổi, biển hiệu cũng không còn. Tâm tôi chùng xuống, lẽ nào bà chủ tiệm đã cầm theo chiếc áo khoác đi rồi? Tôi gọi vào số điện thoại trên phiếu giao nhận nhưng không liên lạc được. Đến lúc này, tôi đinh ninh chắc rằng chiếc áo khoác lông vũ đã bị mất. Tôi nghĩ: “Hai chiếc áo lông vũ cộng với tiền công may tổng cộng là 700-800 tệ, cứ để bị mất như vậy sao? Liệu có nên báo cảnh sát? Cũng rất phiền phức, mà với số tiền 700-800 tệ thì cũng chẳng ai quan tâm. Mà có tìm được bà chủ tiệm thì cũng không tốt cho bà ấy.”
Lần trước, khi nói chuyện với bà ấy, tôi biết gia đình bà ấy ở quê, cuộc sống cũng khó khăn. Tôi đã giảng chân tướng, và bà ấy cũng đã đồng ý tam thoái. Có lẽ bà ấy thực sự gặp khó khăn. Là người tu luyện, làm việc gì cũng cần nghĩ cho người khác trước, tôi liền bỏ qua, mất thì mất vậy.
Người tu luyện gặp điều gì cũng không phải là ngẫu nhiên. Vì vậy, sau khi về nhà, tôi bình tĩnh hướng nội, tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi đã sai ở đâu? Tìm tới tìm lui, tôi tìm ra được chấp trước, giống như người xưa vẫn nói, đó là hoang phí và phá của. Hai chiếc áo khoác vẫn còn mặc được, tôi muốn bỏ liền bỏ, còn tiêu tốn thêm hơn 300 tệ. Đó chẳng phải là quá hoang phí sao? Tôi thực sự sai rồi. Đây là một bài học giáo huấn. Sau này, tôi không thể hoang phí như vậy nữa. Tuy trong tâm vẫn có chút tiếc nuối, nhưng tôi dần buông tâm xuống.
Hơn hai tuần sau, khi đi ngang qua cửa tiệm đó lần nữa, tôi nhìn lên và thấy bảng hiệu của tiệm may lại ở đó. Tôi thắc mắc, nghĩ: “Mình thử về nhà lấy phiếu giao nhận xem liệu có thể lấy lại được chiếc áo khoác không”. Ngay khi bước vào cửa tiệm, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác của mình treo ở đó. Tôi hỏi bà chủ tiệm: “Chẳng phải cô đã chuyển đi nơi khác rồi sao?”
Bà ấy chối phắt đi, và chỉ nói: “Tôi phải làm lại giấy phép, tốn hơn 1.000 tệ”. Tôi không nói gì thêm. Tôi mừng vì chiếc áo lông vũ đã trở về. Những thứ thuộc về mình thì sẽ không mất.
Khoản tiền cho hàng xóm vay 12 năm trước đã trở lại
Tôi và người hàng xóm đã quen biết nhau nhiều năm và thường giúp đỡ lẫn nhau. Năm 2011, bà ấy nói với tôi rằng gia đình bà có việc, hỏi vay tôi 15.000 tệ. Không ngần ngại, tôi liền ra ngân hàng rút tiền cho bà ấy vay mà không yêu cầu viết giấy ghi nợ. Lúc đó tôi căn bản không để tâm đến việc bà ấy có thể trả được hay không, mặc dù bà ấy không có lương hưu và mỗi tháng chỉ nhận được mấy trăm tệ trợ cấp thu nhập thấp. Tôi chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ bà ấy trong lúc cấp bách. Bà ấy sống cùng người mẹ già ngoài 80 tuổi, bà cụ có lương hưu, đủ để trang trải cuộc sống cho họ.
Một năm sau, người hàng xóm nói: “Tôi đã tiết kiệm đủ tiền, muốn trả cho chị, nhưng mẹ tôi lại dùng để chữa bệnh mất rồi”. Một năm sau nữa, bà ấy lại nói: “Tôi đã lại dành dụm đủ tiền rồi, nhưng con trai tôi lại dùng hết”. Sau đó, bà ấy bắt đầu kinh doanh, và khi gặp tôi, bà ấy nói: “Khi nào người ta trả tiền cho tôi, tôi sẽ trả cho chị liền.”
Cứ như thế mấy năm trôi qua, tôi cảm thấy bà ấy không có thành ý muốn trả lại tiền. Ban đầu, tôi cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng: “Sao bà ấy lại có thể như vậy nhỉ, không có một lời nào nói thật, chắc bà ấy không muốn trả tiền mình.” Lúc trước tôi tin tưởng bà ấy, không viết giấy ghi nợ nên giờ bà ấy không trả tiền, tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, cảm thấy mình bị ức hiếp. Khi gặp nhau, tôi thậm chí không muốn nói chuyện với bà ấy.
Sau đó, tôi nhận ra rằng, là người tu luyện, tôi cần chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, phải nghĩ cho người khác trước. Bà ấy không trả tiền, có thể là vì bà ấy thực sự gặp khó khăn, còn nếu bà ấy có tiền mà không muốn trả, thì có lẽ là do từ kiếp trước tôi đã từng nợ bà ấy, giờ tôi cần hoàn trả. Nếu đều không phải, thì chẳng phải vũ trụ vẫn còn Pháp lý “bất thất bất đắc” (Chuyển Pháp Luân) đang chế ước con người sao. Đây cũng là khảo nghiệm đối với chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi, là người tu luyện thì không thể giống người thường được. Vì vậy, tôi bỏ qua chuyện này.
Khi gặp lại, bà ấy lại hứa lúc nào đó sẽ trả lại tiền cho tôi. Tôi nói: “Tôi không cần nữa”. Những lần gặp sau, bà ấy lại hứa hẹn, nhưng vẫn không trả. Chuyện này tiếp tục diễn ra hơn chục lần, dường như đang khảo nghiệm tâm tính của tôi, tôi thực sự đã buông được cái tâm này, không nghĩ về nó nữa. Khi gặp lại bà ấy, tôi vẫn nói chuyện bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hơn 10 năm trôi qua, tôi chưa bao giờ trách móc bà ấy.
Trước Tết Cổ truyền 2024, bà ấy tới nhà tôi, tay cầm bọc tiền được gói trong giấy báo, tổng cộng 18.700 tệ, trả cho tôi. Tôi nói: “Tôi không cần số tiền này nữa.” Nhưng bà ấy vẫn nhất quyết đưa cho tôi. Tôi hỏi: “Sao chị trả tôi nhiều vậy?” Bà ấy giải thích rằng trong đó có cả tiền lãi cho 12 năm qua. Tôi nói không lấy tiền lãi, chỉ lấy phần gốc, nhưng bà ấy không chịu, nhất quyết trả tôi toàn bộ số tiền đó. Sau khi bà ấy về, tôi nghĩ: “Mẹ bà ấy đã qua đời, giờ bà ấy không có lương hưu, hàng tháng chỉ dựa vào mấy trăm tệ trợ cấp thu nhập thấp, cũng không dễ dàng gì. Nếu trả lại toàn bộ số tiền lãi thì bà ấy không đồng ý, nên tôi sẽ trả lại bà ấy 2.000 tệ vậy.” Khi tôi đưa lại 2.000 tệ, bà ấy vui vẻ nhận.
Trước đó, tôi đã từng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bà và con trai, họ cũng đã làm tam thoái. Tuy nhiên, trong tâm bà ấy vẫn có một số khúc mắc về Pháp Luân Đại Pháp. Nhân cơ hội trả lại tiền, tôi đã giảng chân tướng thêm cho bà và bà đã hoàn toàn minh bạch, sinh mệnh này vậy là đã được cứu. Tôi rất vui mừng vì bà ấy đã thực sự được đắc cứu, và qua sự việc này tôi cũng cảm nhận được sự siêu thường của Đại Pháp, sau khi bản thân hoàn toàn buông bỏ được chấp trước về lợi ích cá nhân, những thứ đã mất lại quay trở về.
Tôi nghĩ đó là nhờ sự gia trì của Sư phụ, và cũng là khảo nghiệm đối với chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi. Tôi sẽ kiên định tu cái tâm này, không ngừng tu luyện và đề cao trong Đại Pháp, trừ bỏ tâm vị tư vị ngã, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, không ngừng thuần tịnh bản thân, theo Sư phụ trở về gia viên chân chính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/16/488546.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/4/228733.html