Tu khứ tâm oán hận đối với chồng
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 3-4-2025] Tôi và chồng kết hôn năm 2000. Anh ấy là giáo viên môn chính ở một trường cấp hai trọng điểm. Anh ấy tốt bụng, thật thà và có tính cách mạnh mẽ. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và lúc đầu không phản đối tôi. Hai chúng tôi mỗi người đều có con riêng và cùng nhau xây dựng cuộc sống gia đình hòa thuận đến nỗi đồng nghiệp, hàng xóm và họ hàng đều ngưỡng mộ. Thời gian thấm thoắt trôi và đến một ngày tháng 11 năm 2020, tôi đang nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp tại một huyện lân cận thì bị một người bị những lời dối trá đầu độc quá sâu báo cáo. Cuối cùng tôi bị giam giữ phi pháp 10 ngày. Khi người thân và các chị em gái tôi biết chuyện, họ phản ứng rất gay gắt, còn chồng tôi thì vô cùng tức giận. Anh ấy nổi giận đùng đùng, mất hết lý trí mà đập phá hết dụng cụ tu luyện của tôi, hủy hết sách Đại Pháp tôi đọc hàng ngày cùng những tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tôi phát cho mọi người.
Sau khi được thả ra khỏi trại tạm giam trở về, biết được chuyện này trong lòng tôi vô cùng đau đớn. Tâm oán hận về sự vô lý của anh dấy lên trong tôi. Tôi oán hận anh đã hủy đi sách quý và rất nhiều tài liệu mà tôi dùng để cứu người, số tài liệu này được sản xuất nhờ vào những đồng tiền chắt chiu dành dụm của các đồng tu. Trước kia, rất nhiều lần tôi đã đưa cho anh những tài liệu phù hợp, chân thành mong rằng anh sẽ đọc chúng để biết chân tướng và có cơ hội được đắc cứu, tránh việc phối hợp với tà ác trong vô minh mà tạo nghiệp cho bản thân. Nhưng anh cứng đầu đến nỗi từ chối nghe, đọc những tài liệu đó, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn. Trước cách hành xử này của anh, tôi cảm thấy oán hận và cứ canh cánh trong lòng.
Sau khi tôi được thả, các nhóm nhân viên của Cục công an, Phòng An ninh Nội địa, Viện kiểm sát, đồn công an, cơ quan tôi, cơ quan chồng tôi, rồi tổ dân phố, đã thay phiên nhau đến nhà tôi. Đặc biệt quanh “những ngày nhạy cảm”, họ lại từng tốp từng tốp đến với cớ là “quan tâm, an ủi”. Lần nào chồng tôi cũng chủ động hợp tác với họ và trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Tôi coi thường bộ dạng khúm núm, dạ dạ vâng vâng của anh. Anh còn nói xấu tôi trước mặt người khác, rằng mỗi lần tôi bị sách nhiễu đều gây áp lực rất lớn cho anh, khiến anh không thể ngủ nổi. Những điều riêng tư nhỏ nhặt trong nhà, anh ấy cũng kể cho người khác nghe, như thể sợ rằng họ biết quá ít và hoàn toàn không để ý gì đến cảm nhận của tôi, nói gì đến tình nghĩa vợ chồng. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc ly hôn với anh.
Thực ra, khi không có áp lực từ bên ngoài, thường ngày anh ấy vẫn luôn nhắc đến những điểm tốt của tôi. Anh thường khen tôi trước mặt gia đình hai bên, và thường giơ ngón cái lên nói với tôi: “Tất cả các chị em gái của em cộng lại cũng không tốt bằng em”. Thế nhưng khi đối mặt với vấn đề lớn đúng sai này, anh ấy lại hoàn toàn mất lý trí đến mức tôi cảm thấy anh ấy đổ thêm dầu vào lửa. Càng nghĩ về điều đó tôi càng trở nên tức giận anh hơn. Tôi oán hận anh.
Do trường không gian của tôi tràn ngập vật chất “oán hận” màu đen này, mối quan hệ của chúng tôi đã không còn hòa hợp nữa. Trong mắt tôi, anh chỉ đơn giản là một “công cụ giám sát”. Anh không cho phép tôi liên lạc với các đồng tu, anh cản trở tôi việc tham gia học Pháp nhóm hoặc ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Anh nói với tôi bằng thái độ cáu kỉnh và hậm hực. Tôi hận anh đã đối xử với tôi như thế, và đổ lỗi cho anh đã không tốt với tôi. Đến mức ngay cả những chuyện vặt vãnh trong gia đình, như giấy vệ sinh không được điền vào kịp lúc … tôi cũng oán trách anh.
Cho đến khi đọc bài chia sẻ của đồng tu trên “Tuần báo Minh Huệ”, tôi đã bừng tỉnh. Tôi nhận ra rằng là một người tu luyện, là một đệ tử Đại Pháp, tôi không nên bị người thường dẫn động. Tôi cần phải nhanh chóng thay đổi trạng thái này và giải thể oán hận trong tâm. Tôi cần vâng lời của Sư phụ, là một học viên chân chính, tu khứ tâm oán hận và dùng thiện để gỡ nút thắt trong tâm của anh.
Đầu tiên tôi đặt mình vào vị trí của anh để suy xét. Từ nhỏ anh đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng, tranh đấu, Đảng bảo làm gì thì làm nấy, trong công việc thì răm rắp tuân lệnh; lại còn sĩ diện. Đối với áp lực, dọa nạt từ bên ngoài, anh bị những lời dối trá lừa gạt, không có chút năng lực chống đỡ nào. Anh còn có lối tư duy đi theo đám đông, kiểu mắt không thấy thì tim không đau. Tôi nghĩ đến những cuộc vận động chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc trước kia đã khiến người ta sợ hãi. Chồng tôi cảm thấy mất mặt về việc tôi bị bắt và phiền lòng vì danh tiếng bị ảnh hưởng. Anh nghĩ rằng chỉ bằng cách ép tôi từ bỏ tu luyện thì anh ấy mới có thể lấy lại được những ngày tháng yên ổn.
Tôi phát hiện rằng đằng sau tâm oán hận là sự bất thiện. Tôi cũng đào sâu vào tâm tự tư, tật đố, coi thường người khác, chấp vào danh, không muốn bị chỉ trích, thích được tán dương và tự cho mình là đúng. Người tu luyện cần thiện đãi tất cả mọi người, huống chi là chồng tôi, người đã có mối nhân duyên rất lớn với tôi và đến để giúp tôi đề cao tâm tính. Anh cũng đã chờ đợi trong luân hồi hàng nghìn vạn năm để được sinh ra trong đời này khi Đại Pháp hồng truyền. Cơ hội thoáng cái là trôi qua, thế mà anh ấy lại mê mờ không tỉnh. Nếu anh hiểu được điều này thì anh đã không làm như thế.
Tôi biết tôi vẫn chưa tu xuất tâm từ bi trong tu luyện, nhưng từ nay tôi sẽ đối xử tốt với anh và sẽ cố gắng hiểu anh hơn. Tôi sẽ dùng thiện để tạo một không khí gia đình thoải mái và nói chuyện với tâm thái dễ chịu hơn. Tôi sẽ chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp để yêu cầu bản thân biết lắng nghe hơn, làm việc chăm chỉ hơn mà không than phiền. Trong ăn uống sinh hoạt hàng ngày, tôi sẽ nghĩ cho anh ấy nhiều hơn và từ bỏ thói quen tự cho mình là đúng. Tôi sẽ quay về với truyền thống, làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt. Tôi tu luyện Đại Pháp và tôi sẽ nhất định để anh thấy được ánh sáng và hy vọng.
Khi tâm thái của tôi thay đổi, chồng tôi cũng dần thay đổi. Anh không còn phản đối việc tôi nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp nữa, và giọng điệu của anh cũng trở nên dịu hơn khi nói chuyện với tôi. Đôi lúc thấy anh vui vẻ, tôi trò chuyện với anh, thiện ý chỉ ra sự cố chấp của anh, hy vọng anh cho mình cơ hội tìm hiểu chân tướng, sớm ngày đồng hóa với Đại Pháp để được cứu độ, anh cũng không còn bài xích như trước nữa.
Cách đây không lâu, anh ấy đi xa dài ngày. Tôi mỉm cười nói với anh rằng khi đi xa nhà, sức khỏe và bình an là quan trọng nhất, và rằng mọi người luôn nói về việc cầu lành tránh họa, anh nên biết rõ thế nào là phúc thế nào là họa đó nhé. Anh trả lời: “Đương nhiên rồi”. Tôi nhân đà nói tiếp: “Anh hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Anh mỉm cười đáp: “Ừ” Tôi lập tức cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp chạy vào tim mình. Tôi thực sự vui mừng vì sinh mệnh này đang thức tỉnh.
Khi tôi đào sâu vào mặt xấu của tâm oán hận và quyết tâm giải thể nó thì Sư phụ đã giúp tôi giải thể những chấp trước người thường. Giờ đây tôi học Pháp, luyện công, phát chính niệm và cứu chúng sinh mỗi ngày với tâm thái nhẹ nhàng vui vẻ.
Tôi nhớ có một học viên từng chia sẻ đại ý rằng trong thế giới của tín ngưỡng, bạn nên biết ơn những người xung quanh bạn, còn trong thế giới tu luyện, tất cả mọi người xung quanh là để giúp bạn tu thành. Tôi đã được truyền cảm hứng rất lớn. Chẳng phải chồng tôi đến để giúp tôi tu thành sao? Anh ấy chính là chiếc gương phản chiếu con đường tu luyện của tôi, và anh đã đến để giúp tôi đề cao. Tôi nên cảm ơn anh ấy.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ biết ơn mọi người và mọi chuyện tôi gặp trên con đường tu luyện. Như vậy thì những ma tính như oán hận, tranh đấu, bất bình và tật đố sẽ không còn chỗ trong tôi nữa. Tôi sẽ dùng thiện để biến chúng thành chiếc thang dẫn tôi về gia viên của mình.
Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/3/491548.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/18/228546.html