Chính khí và sự thiện lương của đệ tử Đại Pháp có thể cải biến người khác
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-04-2025] Ngay từ năm 1997, tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp, nhưng do ngộ tính kém nên tôi đã không bước vào tu luyện ngay. Năm 1998, tôi tình cờ đọc được một bản tin ngắn của các đệ tử Đại Pháp, trong đó có các bài tâm đắc thể hội của các học viên, thấy các đệ tử Đại Pháp đã phó xuất tất cả một cách vô tư vì người khác, tôi đã chấn động sâu sắc và tự đáy lòng thầm nói: “Tôi cũng muốn trở thành người như họ.” Vậy là, tôi đã bước vào tu luyện.
Đến nay đã hơn 20 năm trôi qua, tôi đã được dung luyện trong Đại Pháp, trải qua sự giam giữ phi pháp của tà đảng, nếm trải những thăng trầm của cuộc đời, trải qua những thống khổ sau khi vấp ngã trong tu luyện và cũng có niềm hạnh phúc khi chứng thực Pháp. Dưới đây, tôi xin kể lại vài câu chuyện nhỏ từ nhiều năm trước để chứng thực uy đức và sự mỹ hảo của Đại Pháp.
Khi bản thân chính, hoàn cảnh liền cải biến
Năm 2004, tôi làm công tác hậu cần tại một doanh nghiệp nhỏ, từng làm kế toán, nhân sự, và còn giám sát, quản lý nhà ăn. Mùa đông năm 2004, tôi làm việc tại bộ phận tiêu thụ ở chi nhánh bên ngoài, lúc đó tôi phụ trách chi tiêu tiền mặt và mua sắm cho nhà ăn, thức ăn cho các bữa ăn của nhà ăn là có quy định. Nhân viên làm việc xa nhà phải xa người thân, bôn ba làm việc bên ngoài rất vất vả, áp lực tâm lý lớn, nên trong phạm vi cho phép, tôi luôn cố gắng hết sức để cải thiện bữa ăn cho mọi người, để mọi người có thể được các món xào, các loại rau củ cũng thường xuyên thay đổi và đảm bảo bữa ăn có thịt.
Nhưng sau một thời gian, tôi lại gặp phải sự phản đối của kế toán và bác đầu bếp. Họ nói trước khi tôi đến, họ rất “thoải mái”, sau khi tôi đến thì “màu mỡ” (lợi lộc) của họ bị ít đi. Tôi nghĩ, tiêu chuẩn trước đây của mọi người là gì, trong thức ăn gần như không có thịt, thường xuyên là cơm chan canh, tôi cố gắng hết sức cải thiện cho mọi người, sao lại không hài lòng chứ? Sau đó họ nói, cô không cần chăm lo cho các nhân viên kinh doanh đâu, họ có khối cách để kiếm chác, họ tự cải thiện ở bên ngoài được, còn mấy người làm trong công ty như chúng tôi thì chẳng có gì cả, chúng tôi làm việc cho ông chủ, ăn của ông chủ, uống của ông chủ là chuyện bình thường. Tôi nghe liền hiểu ra, thì ra họ đã cắt xén tiêu chuẩn bữa ăn của mọi người để bổ sung cho “bếp nhỏ” của riêng mình. Nhưng làm như vậy đối với tôi mà nói là không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp, tôi không thể chấp nhận được.
Thấy hai nhân viên nội cần này cũng lớn tuổi, lại xa nhà làm việc vất vả, nên tôi đã tăng chi tiêu trong giới hạn linh hoạt cho phép, cố gắng tìm cách tăng thêm dinh dưỡng cho họ, thỏa mãn khẩu vị của họ một cách phù hợp. Khi cảm thấy chi tiêu hơi nhiều, tôi liền lấy tiền của mình bù vào, chứ không cắt giảm tiêu chuẩn bữa ăn của các nhân viên khác. Sau này ông chủ cũng biết việc tôi làm, ông chủ lại cũng nói với tôi rằng nhân viên kinh doanh tự ăn ngon ở ngoài rồi, không cần chăm lo cho họ. Trong môi trường ở Trung Quốc Đại Lục lúc bấy giờ, con người đã không còn được như xưa, thói vơ vét tiền bạc đã trở nên phổ biến, người ta đã không còn ý thức được sự bất nghĩa của hành vi này. Nhưng việc tôi cải thiện bữa ăn cho mọi người là điều ai cũng thấy rõ.
Sau này khi tôi trở về trụ sở chính của công ty, tư tưởng của ông chủ đã có sự thay đổi, tôi nghĩ hành vi của mình ít nhiều cũng đã tác động đến ông. Ông đã nhờ tôi giúp quản lý nhà ăn của trụ sở, đồng thời điều chỉnh lại tiêu chuẩn bữa ăn, nâng cao phúc lợi cho nhân viên. Tôi cảm thấy vui mừng cho sự tiến bộ của ông chủ. Tôi phối hợp theo sự sắp xếp của công ty, phụ trách việc thu mua rau củ thực phẩm, không mưu cầu tư lợi. Từ đó, tiêu chuẩn bữa ăn của nhà ăn tại trụ sở cũng được cải thiện. Tôi thấy nhà ăn vì thiếu quản lý nên vệ sinh rất kém, tôi đã dành thời gian cọ rửa lại toàn bộ nồi niêu, bếp núc trong nhà ăn. Có rất nhiều cáu bẩn lâu năm, tôi đã đun nước nóng, tìm dụng cụ và bột kiềm, lau chùi sạch sẽ tất cả. Những lúc rảnh rỗi, tôi đến phân xưởng hoặc ký túc xá nói chuyện với các nhân viên, giảng chân tướng Đại Pháp cho họ và giúp họ làm tam thoái. Các nhân viên đều biết tôi là người tốt, nên rất tôn trọng và lịch sự với tôi.
Có một năm, ký túc xá nhân viên của công ty thường bị một nhóm thanh niên gần đó đến quấy rối. Người quản lý ký túc xá là người từ nơi khác đến, không giải quyết được việc này, ông chủ cũng không tiện trực diện đối đầu với họ. Lúc này, tôi đã làm việc ở công ty được vài năm, các nhân viên đều biết tôi. Tôi nói: “Để tôi đến ký túc xá trực đi”, rồi tôi dọn hành lý đến đó. Tôi cũng không hỏi xem con cháu nhà ai đã đến quậy phá, buổi tối tôi chỉ ngồi trên giường đả tọa, phát chính niệm. Đám thanh niên đó nghe nói tôi đến quản lý ký túc xá thì không đến gây rối nữa. Bản thân tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, trước khi tu luyện còn nhát gan sợ sệt, vậy mà tôi có thể đảm nhận công việc này, đó hoàn toàn là nhờ Đại Pháp đã cho tôi sự tự tin, là nhờ uy đức của Đại Pháp.
Dùng thiện lương cảm hóa chúng sinh
Khi tôi mới đến bộ phận kinh doanh, chị kế toán tỏ ra đối chọi với tôi và đã đưa đến cho tôi một khảo nghiệm nhỏ. Chị ấy lớn tuổi hơn tôi, nghiệp vụ cũng chuyên nghiệp hơn tôi, là một kế toán viên lão làng đã nhiều năm trong nghề. Trong báo cáo tôi gửi cho công ty có một khoản nghiệp vụ bị ghi trùng, chị kế toán đã phát hiện ra nhưng cũng không hỏi hay nhắc tôi. Khi chúng tôi báo cáo sổ sách lên kế toán ở trụ sở chính, kế toán ở đó đã gọi điện hỏi tôi về hai khoản đó. Tôi nói với anh ấy rằng hai khoản đó là một và đã ghi trùng nhưng số dư cuối kỳ thì đúng. Tôi có chút xấu hổ và căng thẳng, may mà kế toán ở trụ sở nói chỉ cần giải thích rõ là được, chứ không có ý làm khó tôi.
Nhưng lúc này, chị kế toán ở chi nhánh mới ngại ngùng nói rằng, chị ấy tưởng tôi là người công ty phái đến để giám sát họ, nên đã cố ý không nói cho tôi biết. Tôi không để bụng chuyện này, vẫn phối hợp với chị ấy trong công việc như bình thường, trong cuộc sống thì quan tâm và tôn trọng chị ấy.
Vào cuối năm, khối lượng công việc tăng lên nhiều, phải quyết toán toàn bộ sổ sách trong ngày, trong tháng và cả năm trước Tết, kiểm kê kho hàng, làm xong báo cáo để mang về trụ sở chính. Lúc đó chưa có máy tính ghi sổ sách, tất cả đều phải làm thủ công, các kế toán viên lâu năm khác đều quyết toán hàng tháng, cộng dồn hàng ngày, khối lượng công việc lớn, thường phải làm việc đến nửa đêm. Chị kế toán không có kinh nghiệm quản lý kinh doanh như chúng tôi, lúc này dù có xoay sở đủ cách cũng không thể hoàn thành công việc, lo lắng không biết phải làm sao.
Thấy chị ấy lo lắng như vậy, tôi không so đo chuyện trước kia, sau khi thu xếp xong công việc của mình, tôi đã thức đêm giúp chị ấy cộng dồn các khoản, kiểm kê kho hàng. Cuối cùng vào đêm trước khi về nhà, chúng tôi đã tính ra được các số dư và làm xong báo cáo. Chị ấy cảm kích ôm tôi và khóc. Tất nhiên tôi cũng giảng chân tướng cho chị ấy, chị rất tán đồng Đại Pháp và đã làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Trung Cộng).
Đại Pháp đã mang lại cho tôi rất nhiều, rất nhiều may mắn và những điều tốt đẹp như gia đình hòa thuận, mọi ân oán đều được hóa giải, lòng dạ hẹp hòi trở nên rộng mở, thân thể được tịnh hóa v.v. Mong rằng chúng sinh sẽ sớm ngày nhìn rõ chân tướng, thể nghiệm được sự mỹ diệu và hồng đại của Đại Pháp.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/12/490693.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/26/228640.html