Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-03-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục, năm nay 62 tuổi.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã bị bệnh tật hành hạ, sau khi kết hôn và sinh con, sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi. Ở tuổi 30, tôi mắc đủ chứng bệnh như thiếu máu, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, hội chứng Meniere, hói đầu, trầm cảm, bệnh đường tiêu hóa, viêm phổi, viêm da dị ứng, tôi phải tránh tiếp xúc với nước lạnh vào mùa đông và không dám dùng quạt vào mùa hè. Người tôi xanh xao, gầy gò, tính tình thì gắt gỏng, nóng nảy. Tôi thấy cuộc sống thật đau khổ không lời nào tả xiết.

Tôi có một người bạn bị tai nạn xe tải và bị gãy cột sống. Các bác sĩ nói rằng cô ấy sẽ phải liệt giường ba năm mới có thể phục hồi, nhưng vào một ngày năm 1997, cô ấy đã xuất hiện khỏe mạnh trước mặt tôi. Tôi gần như không thể tin vào mắt mình và hỏi cô ấy: “Sao bạn đã đứng dậy được rồi à?” Cô ấy nói với tôi rằng, nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà cô đã hoàn toàn bình phục trong vòng một tháng! Cô ấy còn tặng tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Câu chuyện của cô ấy khiến tôi kinh ngạc. Hơn nữa, ngay khi nhận cuốn Chuyển Pháp Luân từ cô ấy, tôi cảm thấy một niềm vui khó tả dâng lên trong lòng.

Kể từ hôm đó, sau khi đi làm về và làm xong việc nhà, tôi đều đọc sách Chuyển Pháp Luân. Chỉ sau vài ngày đọc sách, tôi thấy mình không còn thở dốc khi leo cầu thang nữa, hai chân nhẹ tênh, không mệt chút nào. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất, và tôi cảm nhận được một niềm hạnh phúc chưa từng có. Trước đây, tôi luôn muốn bỏ lại tất cả mà đi, trốn vào một nơi rừng sâu núi thẳm để sống một mình. Đại Pháp đã thay đổi nhân sinh quan của tôi. Bây giờ, mỗi ngày tôi đều thấy vui vẻ, cảm thấy sống có hy vọng rồi, trái tim phiêu du đã có chốn về.

Pháp Luân Đại Pháp đã giải đáp mọi thắc mắc trong tâm tôi. Tôi minh bạch nguồn gốc và mục đích của sinh mệnh con người, nguyên nhân của những khổ nạn, tại sao tôi có mối quan hệ tốt với một số người trong khi lại mâu thuẫn với những người khác; tại sao xã hội lại có người giàu người nghèo, có người làm quan lớn, có người vô gia cư. Nhờ có nhận thức này, tôi không còn cảm thấy bi lụy, u sầu nữa. Tôi thật may mắn khi đời này đắc được Pháp Luân Đại Pháp, Pháp môn chân chính có thể dẫn tôi trở về ngôi nhà thực sự của mình! Tôi rất biết ơn Sư phụ Lý đã giúp tôi viết lại cuộc đời, ban cho tôi phúc lành, rèn luyện ý chí của tôi, và dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện.

Dưới đây là một chút thể ngộ của tôi trong việc chung sống với người nhà theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

1. Đối xử tốt với mẹ chồng

Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu là một vấn đề ngàn đời khó giải. Khi mới tu luyện, đối mặt với sự châm chọc, gây khó dễ của mẹ chồng, tôi cố gắng nhẫn nhịn, nhưng chỉ dừng lại ở bề mặt, trong tâm vẫn oán hận, tủi thân, chưa thể nhẫn một cách thản nhiên. Trước sự gây khó dễ của mẹ chồng, tôi thường xuyên rơi nước mắt, trong lòng như có tảng đá đè nặng. Tôi hận mẹ chồng đối xử không tốt với tôi, hận mình đã lấy nhầm chồng để nay phải chịu ấm ức. Trong lòng tôi bất bình, tôi là người có học vấn cao, vậy mà lại phải chịu ánh mắt khinh miệt của người mẹ chồng không biết chữ, tôi cảm thấy uất ức. Mẹ chồng nói tôi chỉ biết làm thinh. Tôi sao có thể đấu với bà? Giọng mẹ chồng cao gấp 10 lần tôi, tôi lại còn chuốc lấy lời trách móc của chồng, tôi không dám đấu với bà. Tôi dùng lý lẽ người thường để dẫn dắt suy nghĩ và hành động của mình, nên tôi đã không đạt được các yêu cầu của Đại Pháp.

Khi tiếp tục học Pháp và tu tâm, tôi dần hiểu ra đó là vì tôi đã làm hại mẹ chồng trong kiếp trước. Theo thời gian, tôi đã tu sửa bản thân theo lời dạy của Đại Pháp từng chút một. Tôi thấy có một số nàng dâu có thể sống hòa thuận với mẹ chồng mà không có mâu thuẫn, họ đối xử với mẹ chồng như mẹ đẻ và mối quan hệ giữa họ rất tốt đẹp. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hổ thẹn và có lỗi. Là một người tu luyện, hành vi của tôi là không thể chấp nhận được và thậm chí còn làm ô danh Đại Pháp. Tôi tự xét lại nội tâm mình: mỗi khi mẹ chồng không vừa ý quần áo tôi mua, tôi lại cảm thấy không vui vì bà đã nghèo mà còn kén chọn. Khi bà phàn nàn về những thiếu sót của gia đình, tôi lại hận bà, nghĩ rằng bà chẳng có tài cán gì mà cứ hay phán xét. Điều này đã dẫn đến việc tích tụ tâm tức giận và oán ghét trong nhiều năm.

Sau khi phát hiện ra những thiếu sót của mình, tôi quyết tâm đề cao và thay đổi bản thân. Tôi cố gắng không bị động tâm trước những lời buộc tội và sỉ nhục của mẹ chồng. Khi bà cố gắng làm tôi xấu hổ vì từng là một tù nhân trong trại lao động, tôi liền giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công cho bà, và giải thích rằng không có gì sai khi trở thành một người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nói rằng tu luyện Pháp Luân Công không phạm pháp, và tôi bị cầm tù là do tà đảng đang bức hại những người tốt. Tôi kể cho bà nghe vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là do Giang Trạch Dân và đồng bọn của ông ta dàn dựng để vu khống Pháp Luân Công, và mong bà đừng tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi gợi mở cho bà, rằng cha mẹ bà cần cù thiện lương, chắt chiu dành dụm tiền mua được ít đất liền bị ĐCSTQ quy là địa chủ. Cha của bà đã bị xử bắn mặc dù không phạm tội gì. Đảng Cộng sản đã bức hại nhiều thế hệ người Trung Quốc chăm chỉ, tấn công vào các thành phần bị gọi là tiêu cực như địa chủ, phú nông, phản cách mạng và cánh hữu. Ngày nay, ĐCSTQ đang bức hại những người tu luyện Pháp Luân Công để trở thành người tốt. Tôi nói với bà rằng Đảng Cộng sản mới là nguyên nhân thực sự gây ra bất ổn xã hội ở Trung Quốc. Mẹ chồng tôi đã đồng ý với tôi và nói rằng bà sợ sự tàn ác của Đảng Cộng sản trong việc bức hại người dân.

Tâm oán ghét của tôi đối với mẹ chồng bắt đầu giảm bớt, và tôi đã nhìn bà bằng ánh mắt thiện hơn. Tôi bắt đầu tắm rửa, gội đầu cho bà và đối xử tốt với bà. Tôi cũng dạy bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, mẹ chồng đã nghe theo lời khuyên của tôi và nhẩm niệm chín chữ chân ngôn.

Có một dạo, mẹ chồng tôi thường xuyên nói rằng bà thấy ban đêm có kẻ trộm cố gắng vào nhà và có đầy người bám trên cửa sổ. Tôi đoán bà đã nhìn thấy linh hồn âm gian, bèn nói với bà: “Khi thấy chúng, mẹ hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, những tà ma quỷ quái đó sẽ không dám đến gần mẹ đâu”. Sau đó, mẹ chồng tôi không còn nhìn thấy những kẻ xâm nhập vào ban đêm nữa.

Khi mẹ chồng tôi già đi, trí nhớ của bà suy giảm đến mức ngay cả con trai mình bà cũng không nhận ra. Tuy nhiên, bà luôn nhận ra tôi, gọi tên tôi và thỉnh thoảng lại niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Điều khiến chồng tôi cảm động nhất là, mặc dù đầu óc mẹ chồng tôi đã lẫn, không còn nhớ gì, bà vẫn nhắc chồng tôi về nhà phải giúp tôi làm việc nhà, trông các con. Trong khi trước kia, mỗi khi thấy con trai làm việc nhà, bà lại xót, rồi mắng tôi lười. Bánh ngọt chồng tôi mang về cho bà, bà nói ăn một nửa, nửa còn lại để phần cho tôi. Chồng tôi thường nói với vẻ xúc động: “Em đã chiếm được cảm tình của mẹ rồi”.

Mặc dù cả đời yếu ớt và bệnh tật, mẹ chồng tôi đã không mắc bệnh hiểm nghèo nào trong năm năm cuối đời, vì bà thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Bà đã ra đi thanh thản ở tuổi 90, trong tình trạng sức khỏe tương đối tốt.

2. Đối xử tốt với mẹ đẻ

Đối với tôi, việc đối xử tốt với mẹ đẻ cũng không dễ dàng chút nào. Từ nhỏ tôi đã hận mẹ, bởi mẹ tôi thường cãi vã với những người làm việc trong đội sản xuất, khiến mấy thế hệ trong gia đình tôi bị người ta sỉ nhục, lăng mạ. Đến khi tôi gần 50 tuổi, bà vẫn cứ đánh mắng tôi. Tôi đã chủ động về nhà để dành thời gian cho bà, nhưng bà không hề trân trọng điều đó. Tôi dọn dẹp nhà cửa cho bà và giúp bà chuyển nhà mấy lần do bị cưỡng chế phá dỡ. Nhưng sau đó, bà lại trở nên thù địch và đuổi tôi đi, không coi tôi là con gái ruột, còn nguyền rủa tôi chết. Sau này, tôi nhận ra mình và mẹ có mối quan hệ duyên nghiệp, tôi mới bắt đầu hướng nội để tu sửa suy nghĩ và hành vi của mình.

Có lần mẹ tôi cùng với người có chút tiểu năng tiểu thuật đến nhà người thân để xem phong thủy, trừ tà. Tôi đã khuyên mẹ rằng không thể chữa bệnh cho người khác mà không phải phó xuất, và tôi không tin vào những tiểu năng tiểu thuật của họ. Sau đó, nhà người thân đó có người bị đau đầu, có người bị đau chân, đau bụng, và họ đổ lỗi là do tôi đã can thiệp. Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại có thái độ đối đầu với họ như vậy. Tôi đã lớn tiếng và buộc tội họ là những kẻ ham tiền đến mất cả nhân tính. Sau đó, tôi hướng nội và phát hiện ra tâm nóng nảy, tâm tranh đấu và tâm coi thường mẹ mình. Tôi thầm nhận lỗi với Sư phụ và hứa nhất định sẽ loại bỏ những tâm này. Tối đó tôi gọi điện cho mẹ, bà bảo: “Nói rõ là được rồi, qua rồi thì thôi, con còn để trong lòng làm gì?” Mặc dù đã tha thứ cho họ, nhưng tôi vẫn muốn tranh cãi xem ai đúng ai sai. Tôi nhận ra tôi vẫn muốn chứng tỏ là mình đúng. Thông qua sự việc này, Sư phụ đã phơi bày những chấp trước của tôi và giúp tôi trừ bỏ chúng.

Tôi còn có cái tâm khó chịu với thói quen tiêu xài hoang phí của mẹ, vì điều đó ảnh hưởng đến phần thừa kế của tôi, là vì tôi có tâm lợi ích. Tôi tức giận khi mẹ nói những điều xúc phạm cha chú, tổ tiên, đó là vì tôi sợ bị sỉ nhục. Tôi không ưa thái độ độc đoán, tự cho mình là đúng và kẻ cả của mẹ, vì tôi cũng có những đặc điểm tương tự do được giáo dục trong văn hóa đảng. Thực ra, mẹ tôi là một tấm gương phản chiếu những chấp trước và thiếu sót của chính tôi, giúp tôi có thể ngộ ra và đề cao lên.

3. Đối xử tốt với chồng

Chồng tôi là người làm việc tận tâm, chăm chỉ và có tay nghề, nhưng sau giờ làm, anh ấy thích chơi mạt chược, đá bóng, câu cá và ăn nhậu với bạn bè. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã yêu cầu anh ấy dành nhiều thời gian hơn cho tôi, giúp tôi việc nhà và cùng tôi chăm sóc con cái. Tuy nhiên, anh ấy không muốn, và điều này dẫn đến sự bất hòa và những cuộc cãi vã thường xuyên. Tôi đã rêu rao khắp nơi về những thói hư tật xấu của anh, và những người xung quanh đều biết anh ấy là một kẻ ham cờ bạc ít quan tâm đến gia đình.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học cách làm một người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không so đo trước những thiếu sót của anh và sống hòa thuận với chồng. Tuy nhiên, đôi khi tôi quên lời dạy của Sư phụ, quên mình là người tu luyện, tôi lại cãi nhau với anh. Sau đó, tôi không hề hối hận hay hướng nội mà còn tiếp tục tranh cãi và buộc tội anh ấy là người đã sai.

Sư phụ giảng:

“Là người luyện công thì điều thứ nhất là phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ dạy chúng ta phải vị tha và quan tâm đến người khác. Tuy nhiên, tôi đã không làm theo lời dạy này khi đối xử với chồng, để rồi mỗi khi chúng tôi cãi nhau, anh ấy nói tôi là đồ đàn bà hung dữ và vô lý.

Mặc dù vậy, trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chồng tôi thấy sự cải biến về thân và tâm của tôi sau khi tu luyện, anh ấy rất ủng hộ tôi tu luyện. Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi bị tà Đảng giam giữ phi pháp và đưa đi lao động cải tạo, chồng tôi đã khóc rất thương tâm, hối hận vì mình đã hút thuốc, uống rượu, đánh bạc mà bỏ bê tôi. Anh ấy nghĩ tôi tu luyện vì cô đơn, nên rất tự trách. Mặc dù có người xúi giục anh ấy ly hôn với tôi, anh vẫn kiên quyết đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất trong đời mình, làm những gì anh ấy nên làm, ở vậy nuôi nấng con cái, nhờ bà nội đến giúp, kiên cường đối mặt với ánh mắt khinh miệt, kỳ thị của những người xung quanh. Rất nhiều người đã ly hôn, nhưng chồng tôi đã không rời bỏ tôi trong lúc khó khăn nhất, Trong thâm tâm, tôi biết mình cần phải biết ơn, đối xử tốt với anh. Nhưng với tôi, làm được điều đó thật khó.

Trong trại lao động cải tạo của tà ác, vì một phút yếu lòng, tôi đã phạm sai lầm khi từ bỏ tu luyện và phản bội Sư phụ. Khi tôi quay trở lại tu luyện Đại Pháp, chồng tôi kiên quyết không chịu nữa, cản trở, đánh mắng tôi, nổi giận quăng ném đồ đạc, đánh con, đi đánh bài suốt đêm không về nhà. Có người nói với tôi rằng, chồng tôi đánh bài với phụ nữ, trên bàn bài anh ấy liếc mắt tán tỉnh họ. Lòng tôi càng không chịu nổi, nghi ngờ anh ấy có vấn đề, chỉ trích anh ấy, khiến anh ấy càng tức giận hơn. Tôi cũng coi thường vẻ nhu nhược, vô dụng, không có chính nghĩa của chống tôi trước công an. Hướng nội tìm, tôi nhận ra mình đã không đủ chính niệm, có tâm sợ bị bức hại, có tâm sợ đối mặt với công an.

Vì tâm tranh đấu không bỏ, tôi đã vấp ngã hết lần này đến lần khác. Tôi đối chiếu với Pháp của Sư phụ để hướng nội tìm, loại bỏ tâm tranh đấu, tâm đố kỵ, tâm oán hận, loại bỏ từng chấp trước giống như bóc từng lớp vỏ của củ hành. Qua việc không ngừng học Pháp và tu tâm, mấy năm gần đây, tôi mới thực sự làm được thản nhiên nhẫn chịu trước tính nóng nảy của chồng.

Tính khí của chồng tôi trở nên ôn hòa hơn, cũng không can thiệp vào việc tôi học Pháp luyện công nữa. Khi tôi đối mặt với sự sách nhiễu của cảnh sát mà không sợ hãi, có chính niệm, chồng tôi cũng nói: “Em nên quay phim họ lại, đưa lên mạng để công chúng đánh giá hành vi của những cảnh sát này”.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/16/490763.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/4/226508.html