Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-04-2025] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, do bị liên lụy từ mẹ, tôi đã phải chịu sự lạnh nhạt, chế giễu và phỉ báng của mọi người. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những nụ cười chân thành và ánh mắt thiện lương của các học viên Đại Pháp, tôi cảm nhận mình đã tìm được một bến đỗ bình yên. Năm 2004, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, khi đó tôi vẫn mang theo tâm chấp trước căn bản vào danh tiếng và khao khát sự thiện lương. Mặc dù khi ấy cuộc bức hại vẫn còn khốc liệt, nhưng nhiều học viên trong làng tôi đã bước vào tu luyện từ trước năm 1999 vẫn kiên định tín tâm, nên tôi không cảm thấy áp lực quá lớn. Hơn nữa, lúc đó tôi chưa kết hôn, mẹ tôi cũng là một học viên lâu năm, nên hầu hết áp lực từ xã hội đều đã bị ngăn lại trước khi nó kịp chạm đến tôi.

Trong gần hai năm trước khi kết hôn, tôi tu luyện trong hoàn cảnh tương đối yên ổn. Mặc dù vẫn gặp khó khăn trong khi tu bỏ chấp trước và làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm, nhưng tất cả vẫn rất nhẹ nhàng so với những gì tôi gặp sau khi kết hôn.

Sau khi kết hôn, tôi chuyển đến ở nhà chồng, cũng là nơi tôi đang ở hiện tại. Trong làng không có học viên nào khác, nên trước khi tôi chuyển tới đó, các đồng tu đều nói rằng tôi sẽ là hy vọng cho các chúng sinh ở nơi đó. Tôi cũng nghĩ như vậy, vì tôi muốn cứu độ họ. Nhìn lại, tôi giống như một chú nghé mới sinh, không biết sợ là gì. Chính nhờ tinh thần dũng cảm đó và sự chỉ dẫn của Đại Pháp, tôi đã từng bước vượt qua mọi khó khăn và tiến về phía trước.

Trong vài năm đầu, hầu hết các ma nạn đều đến từ mẹ chồng tôi. Người ta thường nói về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu và những ông chồng không biết phân biệt đúng sai. Ở nhà tôi, đó là chuyện bình thường. Thêm vào đó là lợi ích vật chất, mẹ chồng tính toán với tôi từ những chuyện nhỏ nhất, sau lưng tôi bà còn nói tôi ngốc nghếch. Bà hoàn toàn không quan tâm đến hai đứa con của tôi. Có lúc cháu bị ngã ngay trước mặt, bà cũng coi như không thấy và quay đi chỗ khác.

Khi bà mắng tôi, tôi thường không biết lý do là gì. Sau nhiều lần như vậy, tôi nhận ra rằng chị dâu tôi thường khiến bà khó chịu. Bà không dám nói lại chị ấy nên đã trút giận lên tôi. Sự giảo hoạt của bà khiến tôi cảm thấy bà thật xấu xa! Đặc biệt là khi tôi lần đầu giảng chân tướng về Đại Pháp cho bà, bà đã phá lên cười không kiểm soát được, như thể tôi đã nói điều gì đó thật nực cười. Phản ứng của bà làm tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“… hạ sỹ văn Đạo, đại tiếu chi; bất tiếu bất túc dĩ vi Đạo.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

May mắn thay, tôi đã không buông lơi việc học Pháp. Trong đủ loại mâu thuẫn, tôi vẫn dần dần đề cao bản thân. Khi bà nói những lời khiến tôi tổn thương, tôi thường suy xét vì sao mình lại cảm thấy tổn thương. Tôi có chấp trước gì không? Vì sao tôi lại khó chịu như vậy? Tôi hướng nội tìm và cố gắng loại bỏ chấp trước đó. Tất nhiên, chỉ cần tôi quyết tâm, Sư phụ sẽ giúp tôi loại bỏ những chấp trước đó. Tôi tiếp tục đào sâu hơn nữa. Nếu không phải là mẹ chồng tôi mà là người khác nói những lời đó, liệu tôi có phản ứng như vậy không? Tại sao tôi lại oán hận bà như vậy? Trong những năm tháng các con tôi còn nhỏ, những khảo nghiệm như vậy liên tục xuất hiện.

Khi tôi cảm thấy dường như mình đã vượt qua hết thảy khảo nghiệm, bà bỗng nhiên hiểu ra và dè dặt nói với tôi rằng bà sợ tôi sẽ oán trách vì những gì bà đã làm. Tôi nói với bà rằng chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Dần dần, tôi hiểu ra rằng lý do bà bắt nạt tôi nhiều như vậy vào thời gian đầu mới kết hôn là vì bà muốn tôi ly hôn với con trai bà. Cha của bà từng là hiệu trưởng của một trường học, trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa ông đã bị bức hại, vì vậy có lẽ nỗi sợ bị ĐCSTQ bức hại đã ăn sâu vào trong tâm trí bà. Bà sợ việc tôi tu luyện Đại Pháp sẽ gây rắc rối và làm liên lụy đến cả gia đình bà.

Khi tôi giảng chân tướng cho bà, bà không bao giờ lắng nghe, nhưng năm nào trên bàn của bà cũng có một cuốn lịch chân tướng mới. Những cuốn lịch đó không phải của tôi, có lẽ bà nhận được từ các học viên khác mà bà gặp ở chợ. Trong suốt những năm qua, chắc hẳn bà đã nghe và chấp nhận chân tướng. Tôi có thể thấy được điều đó vì thái độ của bà đối với tôi đã thay đổi. Sự thay đổi của bà không chỉ là kết quả tu luyện của bản thân tôi, mà còn là kết quả của việc nhiều học viên đã giảng chân tướng cho bà. Giờ đây, mẹ chồng tôi đã cư xử chân thành hơn với người khác. Tôi nhận ra rằng tất cả những gì bà từng làm thực ra là để giúp tôi đề cao tâm tính. Giờ đây khi tôi đã đề cao, bà cũng đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Cách đây một thời gian, tôi làm việc tại một nhà máy. Chúng tôi chia thành các nhóm bốn người. Trong nhóm của tôi, có hai công nhân thường bắt nạt người đồng nghiệp cao lớn còn lại. Người đồng nghiệp này cũng phản kháng bằng nhiều cách khác nhau. Bầu không khí đó khiến tôi cảm thấy khó chịu và rất thất vọng về hành vi của họ. Một ngày nọ, trong lúc làm việc, tôi nghĩ đến một bài viết mình vừa đọc trên trang Minh Huệ Net do một người thường viết. Tôi rất cảm động trước giọng văn ôn hòa của tác giả. Dù bị người khác sỉ nhục và đối xử tệ, nhưng trong bài viết không hề có chút oán hận nào. Một người thường mà đạt đến cảnh giới đó thì đã vượt khỏi tiêu chuẩn người thường rồi. Vậy tôi là một đệ tử Đại Pháp, sao chỉ vì chứng kiến mâu thuẫn của người khác mà lại thấy khó chịu?

Chẳng phải họ là những vị Thần đến thế giới này để cứu các sinh mệnh trong thế giới của họ, đến đây với niềm tin vững chắc vào Đại Pháp bất chấp thế giới này vô cùng khắc nghiệt? Làm sao tôi có thể coi thường họ? Đối với một vị Thần minh bạch mà nói, việc tới thế gian này là một sự sỉ nhục, vậy mà họ vẫn không do dự mà đến. Sao tôi có thể không cảm phục những sinh mệnh đã đến đây để làm người? Vì sao tôi vẫn còn bị cuốn theo biểu hiện bề mặt của họ?

Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy, người đồng nghiệp cao lớn kia lại nói với tôi một câu rất khó nghe. Tôi cảm thấy một sự khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng lần này tôi đã không phản ứng lại. Tôi nhắc bản thân hãy từ bi, rồi mỉm cười đáp lại bằng lời lẽ nhẹ nhàng. Sau đó, tôi nhận thấy giọng điệu của họ đã bớt gay gắt hơn. Có lẽ sau khi tôi đề cao bản thân trong hoàn cảnh này, họ cũng sẽ cải biến theo chiều hướng tốt hơn.

Tôi đã tu luyện được hơn 20 năm. Tôi chỉ biết một vài học viên xung quanh, nhưng tôi cảm thấy như mình đang ở trong một hoàn cảnh được các đệ tử Đại Pháp bao quanh, bởi vì chúng ta có Minh Huệ Net và Chánh Kiến Net. Tôi vô cùng biết ơn những bài chia sẻ kinh nghiệm chân thành của các đồng tu. Tôi chưa bao giờ được gặp trực tiếp Sư phụ, nhưng tôi cảm thấy Ngài như đang ở ngay bên cạnh tôi. Mỗi ngày tôi đều đọc các bài giảng của Sư phụ và cảm thấy vô cùng may mắn khi được làm một đệ tử Đại Pháp. Chỉ bằng cách tu luyện tốt bản thân mới có thể hoàn thành lời thệ ước với Sư phụ và xứng đáng với những chúng sinh đang đặt vô hạn hy vọng vào chúng ta.

Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ. Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/17/492395.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/30/228283.html