Bài viết của Tường Vân, một học viên từ tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 09-06-2012] Tôi thường khá hứng thú khi nghe người khác kể lại những gì đã xảy ra với họ. Nhưng hôm nay, tôi ở vào vị trí của những người đó và sẽ kể lại những điều trong quá trình tu luyện của bản thân mình.

Giống như hầu hết tất cả mọi người ở Trung Quốc, tôi đã trải qua quá trình tẩy não về thuyết vô thần trong suốt những năm qua. Tuy nhiên điều này không thể ngăn tôi vững bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Từ khi còn bé, tôi đã biết về thiên mục, và rằng mọi người đều có nó. Nhưng than ôi, người ta chỉ xem trọng vật chất mà bỏ quên những bản năng nguyên thuỷ có được từ khi sinh ra nên khả năng bẩm sinh dần dần bị thoái hóa. Vấn đề cơ bản là con người càng ngày càng ít tin vào những điều họ không thấy được.

Tôi trước đó đã tu luyện theo một vị sư phụ theo trường phái Đạo và cũng đã nhận được đan trường sinh. Vị sư phụ này có thể đến và đi mà không để lại một dấu vết gì cả. Trong quá khứ tôi đã không nói về điều này với bất cứ ai, nhưng hôm nay tôi đề cập đến như một lời giới thiệu về câu chuyện của tôi.

1. Phật Pháp và Chân kinh hiển lộ trước mắt

Trung tuần tháng 11 năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì nghĩ rằng Đại Pháp có tác dụng chữa bệnh khỏe người. Trong vòng vài ngày, tôi ngộ ra rằng nếu một người muốn có sức khỏe tốt và được chữa khỏi bệnh, người đó phải chú ý đến đạo đức, sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ và là một người tốt.

Tôi đã hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp không phải là để chữa bệnh khỏe người, mà là một đường lối tu luyện lên cao tầng và bước đầu tiên là Sư phụ sẽ thanh lọc cơ thể cho các học viên. Tôi cũng nhận ra rằng Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách vô giá. Từ đó tôi hiểu Pháp Luân Đại Pháp trân quý thế nào, nên tôi đã xác định rằng sẽ sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, là một người tốt và phản bổn quy chân.

Từ khi còn nhỏ, tôi được biết rằng những người tu rất khó khăn để tìm được chân kinh. Sau khi tìm thấy cuốn sách quý giá này, tôi không hiểu tại sao Sư phụ lại ban cho mọi người Phật Pháp trân quý đến thế. Chỉ từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, cuối cùng tôi đã hiểu rằng không phải tất cả mọi người có thể đắc được Pháp. Có những người không được phép biết về Phật Pháp, bao gồm cả những người đến học với ý định trị bệnh hoặc không có tiền duyên. Họ không thể hiểu được những hàm nghĩa uyên thâm trong sách. Ngoài ra, do cuộc đàn áp và những lời phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, rất nhiều người dân đã mất đi cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một điều mà họ đã chờ đợi qua bao lần luân hồi chuyển sinh.

2. Tu luyện trong xã hội người thường

Sư Phụ giảng:

“Bất tiến tự viện bất nhập sơn
Thượng học canh chủng thượng hạ ban
Trực chỉ nhân tâm Pháp thượng tu
Tục thế tịnh liên ác bất cô”
(Tu luyện hình thức, Hồng Ngâm III)

Có những lần tôi nghĩ rằng tu luyện không hề khó. Miễn là người tu luyện phù hợp với các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và trở thành một người tốt, người đó sẽ đạt được cảnh giới mà người đó nên đạt được. Tuy các học viên thuộc các tầng khác nhau nhưng họ đều là những người tốt đồng thời phù hợp với tiêu chuẩn của tầng cụ thể đó. Nếu là sinh viên bạn phải học tập tốt, nếu là cha mẹ, bạn phải chăm sóc tốt con của bạn. Đây là yêu cầu cơ bản của Đại Pháp đối với một học viên.

Vợ tôi qua đời khi con gái chúng tôi được ba tuổi và sau đó cha con tôi dựa vào nhau để sống. Hồi đó tôi thường dễ nổi nóng và hay đánh con. Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con gái tôi được hưởng lợi ích đầu tiên, vì cháu không phải đối mặt với những trận đòn từ cha nó nữa. Tôi bắt đầu dạy con gái các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Khi cháu bị bắt nạt ở trường học và phàn nàn với tôi, tôi áp dụng các nguyên tắc của Đại Pháp để hướng dẫn cho cháu trở nên khoan dung. Sau khi được dạy về các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, nó cũng dần dần thay đổi. Cuộc sống của chúng tôi trở nên hòa thuận hơn.

Tôi muốn con tôi học giỏi và tránh bị nhiễm những thói hư tật xấu. Đặc biệt là trong xã hội ngày nay, mọi người sống theo các nguyên lý bị suy đồi. Thậm chí, nhiều người lớn còn không thể phân biệt tốt xấu, vậy làm sao mà người ta có thể mong chờ một đứa trẻ lại khác đi?

Sư Phụ giảng:

“Chân – Thiện –  Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để phân biệt người tốt xấu.” (Chuyển Pháp Luân) “Con người tựa như đồ chứa đựng, cho mang chứa cái gì thì là như thế.”(Hòa tan trong Pháp, Tinh tấn yếu chỉ I)

Chúng ta không thể để cho con em mình đọc những sách báo và tạp chí đồi trụy. Tôi không muốn tạo áp lực cho con gái về việc học hành, nhưng tôi tìm cách giúp cháu bằng việc áp dụng những nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp để trở thành một học sinh tốt hơn.

Trong những năm gần đây, tôi phải chịu đựng cuộc bức hại của ĐCSTQ vì không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Đối với con gái tôi tình hình cũng không khá hơn. Cháu sống một cuộc sống vô gia cư và không ổn định. Mặc dù cháu là một học sinh giỏi. Trưởng phòng công an địa phương đã đi đến trường của cháu để hỏi về cháu. Khi nhìn thấy tôi, ông giơ ngón tay cái của mình (người dịch: dấu hiệu của khen ngợi) và nói: “Con gái của anh là một sinh viên có hạnh kiểm tốt và học giỏi. Một giáo viên tại trường trung học cơ sở nói với tôi rằng con gái của anh là học sinh giỏi nhất cô đã từng giảng dạy!

Vào kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi nói với cháu rằng kết quả không quan trọng và cháu nên giữ một tâm bình thản. Cháu thích ba trường đại học. Cô giáo cháu không hài lòng khi thấy cháu giữ thái độ hờ hững khi nộp đơn vào các trường học. Tuy nhiên cháu đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng của tỉnh. Con gái tôi là học sinh giỏi nhất trong các học sinh đã tốt nghiệp và được cấp một suất học bổng. Phúc lành của Phật Pháp đã giúp cháu đạt được điều mà cháu chưa từng mơ ước đến.

3. Nhẫn không hối tiếc

Là một người tính khí bất thường, khi sống vô gia cư và đi lang thang qua các địa phương khác nhau tôi thường gây sự với người khác. Tuy nhiên, sau khi bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi đáng kể bởi vì tôi muốn làm theo hướng dẫn của Sư phụ: là một người tốt và sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Sư Phụ giảng,

“chẳng hạn như tại nơi người thường, người khác [nhục] mạ chư vị một câu, chư vị chẳng nói gì, tâm chư vị thật thản nhiên; đánh chư vị một đấm, chư vị cũng chẳng nói chi, chỉ mỉm cười, bỏ qua” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã cố gắng nhiều để vượt qua tính xấu của mình. Mùa xuân năm 1999, tôi có liên hệ làm ăn với người cha của một học viên. Có một lần ông đã giận dữ với tôi và nhiếc móc tôi trong vài ngày mà tôi không nhớ được lý do. Lúc đầu thật sự rất khó chấp nhận điều này, nhưng tôi không dám mất bình tĩnh vì sợ bị mất mặt. Sau đó, đột nhiên những oán hận của tôi đã biến mất hết. Cảm giác có được sau khi tâm tính đề cao không thể miêu tả bằng lời. Đến mùa thu, người đàn ông muốn tôi lắng nghe ông ta và tôi đã không nghe. Ông đã chửi thề một lần nữa và tôi chỉ đơn giản cười xòa. Kể từ đó tôi không còn mâu thuẫn với những người khác nữa. Bây giờ, tôi hòa thuận với ông. Cuối cùng tôi cảm thấy hòa thuận với tất cả mọi người.

4. “Có vẻ như Pháp Luân Đại Pháp rất tốt”

Tôi rời quê hương vào năm 1993 và đi làm công. Kể từ khi trở thành một học viên, tôi không còn quan tâm đến lợi nhuận hay lợi ích nhỏ nhoi nữa. Tôi gánh vác những công việc nặng nhọc, nguy hiểm và dơ bẩn và để lại những việc an toàn cho những người khác. Vào một mùa thu khi mà tôi làm ở nông trại của một gia đình giàu có. Máy gặt lúa hỏng và nằm trơ ở giữa cánh đồng khi trời đã tối, cần phải có một chiếc máy kéo để lôi nó ra. Cần phải có ai đó gỡ dây kéo bằng thép ở phía dưới máy kéo. Mọi người đều muốn về nhà. Tôi đã nhận gỡ các dây thép đó bất chấp nguy hiểm. Do dây kéo thép đó bị buộc chặt vào máy kéo nên tôi đã không thể vặn con ốc giữ dây kéo ra. Tôi nói với người lái xe kéo lái lùi lại một chút. Tuy nhiên, người lái xe không nghe thấy lời tôi nói do tiếng ồn của máy kéo. Ông nghĩ rằng con ốc đã được bỏ ra vì vậy ông đã vào số và tiến về phía trước thay vì lùi lại. Tôi đã nhảy vào khoảng trống của các thiết bị thủy lực dùng để truyền lực cho máy cắt. Mọi người đều hoảng sợ. Họ hét lên để người lái xe dừng máy kéo lại. Chỉ khi máy kéo dừng lại tôi mới cảm thấy thực sự sợ hãi. Nếu chậm hơn một chút, tôi đã có thể bị chèn qua người.

Có một mùa đông chúng tôi chất hạt ngũ cốc lên xe tải. Buồng lái xe chỉ có đủ chỗ cho bốn trong năm người cần để làm công việc đó. Lần nào cũng như vậy, tôi đều nhận ngồi ở thùng xe phía sau trong gần hai giờ đồng hồ lái xe. Một ngày trên đường về nhà, tôi mất thăng bằng và rơi từ độ cao ba mét xuống vì tay và chân đã đóng băng đến một nửa. Ông chủ sợ rằng tôi có thể bị thương. Lúc đó tôi có một niệm rằng sẽ không tống tiền ông ấy ngay cả khi tôi bị thương. Niệm này đã mang đến một kết quả khả quan. Tôi bình thường sau khi các công nhân khác giúp tôi đứng dậy và đi xung quanh.

Ngày nay, nạn tham nhũng diễn ra khắp nơi. Khi người ta bán ngũ cốc, người bán sẽ trộn một thứ gì đó vào hoặc làm giả hạt hoặc làm một điều gì đó lừa khách hàng. Số tiền lãi ra thêm sẽ đem chia giữa chủ hàng và người bán. Đây là một thực tại rất phổ biến. Tuy nhiên, tôi không bao giờ chấp nhận một xu nào từ số tiền đó. Sau đó, một trong số họ nói, “Có vẻ như Pháp Luân Đại Pháp là khá tốt!

5. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mang lại hạnh phúc

Tôi bị bắt giam lại vào năm 2004. Tôi biết rằng tôi không phạm bất kỳ tội nào và pháp luật chỉ có thể trừng phạt một tội phạm đã cấu thành, nhưng không thể trừng phạt người vô tội. Đức tin không phải tội ác và việc phát tờ rơi và dán biểu ngữ được cho phép vì đó là tự do ngôn luận. Luật sư của tôi nói rằng, ngay cả khi chúng tôi treo một biểu ngữ với các từ “Trời diệt Trung cộng” tại quảng trường Thiên An Môn, điều đó cũng sẽ không được coi là một tội. Nhiều nhất người ta chỉ có thể coi đó là một hành vi vi phạm quy định an ninh công cộng. Ngày hôm đó, người bảo vệ, người mà đã đưa tôi đến trại giam đã đánh đập tôi một cách phi nhân tính và cười cợt trong khi đánh tôi. Tôi thực sự choáng váng. Ông ta hỏi tôi liệu tôi có tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không. Tôi nói rằng tôi không thể dừng việc tu luyện. Lính canh và tù nhân đã phá lên cười. Tôi bị tra tấn tại trại giam và cảm thấy một ngày dài như một năm.

Sau đó tôi bị đưa đến một nhà tù, nơi tôi bị hỏi có chịu nhận tội hay không. Khi tôi nói “vô tội”, tôi đã bị đánh đập. Những người quản lý nhà tù đã ném tôi vào một phòng giam nhỏ, tối tăm với còng tay và gông bị khóa vào những chiếc vòng cố định trên sàn. Sau đó, tôi đã bị sốc điện. Các lính canh không cho phép tôi mặc quần áo và tôi gần như bị chết cóng. Họ hỏi tôi có hối cải không và tôi trả lời “Không.” Cuối cùng, tôi đã được thả. Nếu một người không sợ chết thì người đó sẽ luôn cảm thấy rất thoải mái.

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một người rất ích kỷ, nhưng sau khi tu luyện tôi đã có thể bỏ đi tính ích kỷ đó. Không cần biết là đang ở đâu, tôi luôn luôn đặt người khác lên trước. Vì vậy, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Một tù nhân cho biết, “Học viên này thực sự tu luyện rất tốt. Cả ngày ông ta luôn vui vẻ.”

6. Mỉm cười khi bị tra tấn

Một ngày nọ, một tù nhân nói với tôi rằng các lính canh muốn biết tôi có bất kỳ người thân nào không. Tôi nói có, nhưng chúng tôi đã không liên hệ trong nhiều năm. Tù nhân này đã trở nên tức giận và bắt đầu đấm đá tôi. Tôi đã không sợ hãi, tức giận và cảm thấy không đau. Tôi muốn cười nhưng dừng lại, vì sợ anh ta có thể hiểu lầm và nghĩ rằng tôi bị tâm thần.

Thực tế là tôi đã không liên lạc với gia đình và người thân không phải là do tôi không có tình cảm đối với họ. Người thân đã đối xử lạnh nhạt với tôi và con gái khi chúng tôi di chuyển khắp các nơi. Vào thời điểm đó, tôi ghét thế giới này. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể đã không sống đến ngày nay và có lẽ đã làm nhiều điều xấu. Sau khi bước trên con đường tu luyện, tôi không còn thù hận ai cũng như không có kẻ thù. Thực ra, tôi vẫn giữ ký ức về những người này trong tim. Tuy nhiên, con người ngày nay không hiểu những người tu luyện bởi vì những lời dối trá của ĐCSTQ. Một số người thậm chí không tin rằng có tồn tại những người tốt trong thế giới này.

7. Tương lai của các bạn tù được đảm bảo

Tôi đã trở thành bạn tốt của một tù nhân, người đã thay đổi cách nhìn về Pháp Luân Đại Pháp sau khi ông ta hiểu được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ khi nhìn thấy tôi thiền định, ông không thể chờ đến khi kết thúc để thông báo cho tôi biết rằng ông đã nhìn thấy một bông hoa sen màu hồng ở phía trước ngực của tôi khi đang thiền định. Tôi nói với ông đó là một điều tốt, “Bởi vì anh có một sự hiểu biết chính trực về Đại Pháp. Anh sẽ được phúc lành trong tương lai.” Sau đó, ông bị chuyển đi chỗ khác, trước khi đi ông nói với tôi: “Người tập Pháp Luân Đại Pháp, anh nhất định phải kiên trì!” Sau đó, một tù nhân khác cũng đã thay đổi thái độ theo hướng tích cực đối với Pháp Luân Đại Pháp sau khi hiểu được sự thật.

8. Chính niệm dừng phát sóng chương trình tẩy não trên ti vi

Một ngày nọ, nhà tù quyết định tẩy não tất cả các học viên bị giam giữ. Chúng tôi đã buộc phải xem chương trình truyền hình vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Tôi từ chối tham gia. Bảo vệ nhà tù đe dọa sẽ đánh tôi. Tôi rất sợ vì ông Trương Lập Điền, một học viên mà tôi biết, đã bị đánh đến chết và ba học viên khác cũng đã chết như một hậu quả của cuộc bức hại. Tuy nhiên, tôi vẫn bất động. Sau đó, bảo vệ ra lệnh cho hai tù nhân mang tôi đến lớp học tẩy não. Hai tù nhân run rẩy vì sợ hãi và nói, “Đại ca, xin lỗi, chúng em không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.” Họ đặt tôi xuống trước TV. Tôi nhắm mắt lại, không để âm thanh chương trình lọt vào tai và chỉ tập trung vào từ “Diệt” (người dịch: nghĩa của từ “Mie”) có nghĩa là diệt trừ. Không lâu sau, TV ngừng phát sóng vì cầu giao điện bị ngắt và liên tục bị ngắt. Họ sửa qua loa để có thể xem được thêm nhưng sau khi sửa xong thì chương trình cũng đã hết.

9. Hạnh phúc không dưng mà đến

Tôi có một người bạn là người có tầm nhìn, những gì anh ấy thấy trước đều khá chính xác. Vài năm trước, anh nói rằng một khi người ta có thể nghe và hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những người trẻ tuổi đều chỉ muốn kết hôn với một học viên. Anh nói, “Một người độc thân như cậu sẽ tìm thấy một cô gái tốt.” Anh cũng nói với tôi rằng tôi không bao giờ được phép để bị ảnh hưởng bởi thế giới đầy những ham muốn vật chất.

Một vài năm sau, dự đoán của người bạn của tôi trở thành sự thực. Tôi lập gia đình và mua một ngôi nhà. Có người nói rằng tôi phải tích đức trong nhiều kiếp thì mới được như thế, nhưng tôi thực sự được hưởng lợi ích từ Đại Pháp. Vợ tôi cũng tin vào Pháp Luân Đại Pháp, vì Đại Pháp đã biến đổi một người xấu thành người tốt. Nói thật ra, điều đó không có nghĩa là tôi không muốn thứ gì hay không quan tâm tới điều gì sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sự khác biệt là tôi không phàn nàn về bất cứ điều gì và không còn mang hận thù. Tôi bình tĩnh, hoàn toàn thoải mái và cảm thấy rất thư thái.

Tôi đã từng sống trong cảnh nghèo khổ kể từ khi là một đứa trẻ và sống dưới mái nhà của người khác. Đôi khi tôi tỉnh dậy bởi một cơn ác mộng. Tôi chịu nhiều khổ đau trong xã hội này. Trong mê lạc, tôi đã đấu tranh để sống sót trong khi cầu nguyện và khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần dần bỏ đi được cảm giác thấy mình thấp kém, vì các nguyên lý và khả năng tôi đã ngộ ra và thu được từ sự tu luyện của mình là quá đủ. Các đồng tu của tôi có mặt tại hơn 100 quốc gia và các vùng lãnh thổ đồng thời tôi cũng có Sư phụ vĩ đại nhất trên thế giới. Tôi không yêu cầu bất cứ ai điều gì, thay vì đó tôi trao tặng cho những người khác cho dù họ có nhận ra những gì tôi đã làm hay không. Điều này không có nghĩa là tôi hoàn hảo. Cũng có những lần tôi đã thất bại và gây ra một số hiểu lầm.

Rất nhiều người không biết cái giá phải trả cho sự kiên trì và sự hy sinh của các học viên. Thực tế, sự nhẫn nhịn của các học viên là đang duy trì các tiêu chuẩn đạo đức mà đã bị phá hủy bởi ĐCSTQ. Mọi người đã quên rằng sự tồn tại của nhân loại là dựa trên hệ thống đạo đức. Trong hàng chục năm qua, ĐCSTQ đã nhồi nhét chủ nghĩa vô thần và tư tưởng đấu tranh vào người Trung Quốc. Điều này đã phá hủy đạo đức của người dân Trung Quốc và nhiều người trong xã hội không còn đo lường bản thân bằng các tiêu chuẩn thiện ác và đúng sai.

Trong vũ trụ, xã hội loài người giống như một tế bào. Khi nó xấu đi và bị hỏng, nó sẽ được thay thế bằng một tế bào mới. Khi xã hội loài người trở nên xấu sẽ có một thảm họa tự nhiên, như điều mà người ta chứng kiến từ trước đến nay.

Ngày nay cuộc đàn áp của Pháp Luân Đại Pháp đã gây ra tổn thất lớn và thiệt hại nặng nề. Thái độ của người dân đối với tội ác của ĐCSTQ sẽ khảo nghiệm tiêu chuẩn đạo đức và lương tâm của con người và đó cũng là điều quyết định để họ có một tương lai hay không.

Tôi mong rằng câu chuyện này của tôi sẽ thức tỉnh những người đã bị cuốn đi trong dòng chảy của xã hội, mở ra những ký ức đã chôn sâu trong tâm họ để họ nhận ra rằng thay đổi suy nghĩ của mình là điều khẩn thiết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/9/【征稿选登】生生轮转为此生-万般唯有修炼好-256795.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/24/134591.html

Đăng ngày 29-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share