Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-06-2012] Tôi sống ở vùng Đông Bắc Trung Quốc và năm nay 47 tuổi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 12 năm 1998. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi về những lợi ích đã nhận được từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào.
Những ngày bị cuốn theo dòng
Tôi tốt nghiệp đại học vào năm 1989, sau đó tôi được nhận vào làm tại một công ty nhà nước ở Trung Quốc. Khách hàng từ khắp nơi trên đất nước đều mua sản phẩm của công ty chúng tôi, làm cho sản phẩm của công ty trở nên khan hiếm trên thị trường. Các nhân viên làm việc trong công ty, bao gồm cả bản thân tôi, đã giành giật và dùng mọi thủ đoạn để tăng cường danh tiếng bản thân cũng như mưu lợi cá nhân thông qua việc sử dụng nguồn tài nguyên của công ty. Tôi luôn bực mình vì những nhân viên có quan hệ “con ông cháu cha” luôn được cất nhắc vào những vị trí béo bở và luôn có nhiều khách hàng biếu xén và hối lộ họ. Tôi biết rằng mình có khả năng hơn những người đó nhưng tôi buộc phải làm việc ở một vị trí thứ yếu. Tôi cảm thấy bị chà đạp và thấy như mình đang thuộc về tầng lớp thấp kém hơn.
Vào năm 1992, tôi lập gia đình, nhưng chúng tôi không hợp nhau và gia đình thường xuyên lục đục. Không những thế, con trai sinh năm 1993 của tôi, luôn khóc lóc và quấy rầy, càng làm cho tôi mệt mỏi hơn. Trước lúc 30 tuổi, sức khỏe của tôi giảm sút đáng kể. Tôi thường xuyên đau đầu, đau ngực, xuống sức nhanh, thêm vào đó còn bị bệnh gan, sỏi thận và đau dạ dày hành hạ vào mỗi buổi sáng. Tôi lao vào uống rượu và đánh bạc. Thấy tôi như thế, vợ tôi đã mua rất nhiều đồ và khuyên tôi nên biếu cấp trên. Tôi thực sự phản đối ý kiến này.
Sau đó, một người trung thực hơn đã trở thành cấp trên của tôi. Vào tháng 08 năm 1998, tôi trở thành giám đốc của một bộ phận sản xuất trong công ty.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Vào tháng 06 năm 1998, một đồng nghiệp đã đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Chiều hôm đó lúc ở văn phòng tôi dành thời gian đọc một mạch hết cuốn sách. Tôi đã tìm thấy câu trả lời cho rất nhiều vấn đề mà tôi vẫn hằng băn khoăn về cuộc đời của mình. Tôi đã không còn bị mê lạc, vì những lời dạy đã giải khai mọi hoài nghi trong tôi. Trước đó tôi thích triết học và quan tâm nhiều đến bói toán. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi không hề nghĩ rằng đó đã là tất cả. Tôi mơ đến một ngày sẽ có một vị sư phụ đến và dạy cho tôi những điều tối cao. Chuyển Pháp Luân đã dạy cho tôi ý nghĩa thực sự của cuộc sống, và nói một cách đơn giản, đã trả lời những câu hỏi đã làm tôi băn khoăn nhiều nhất suốt bao năm trời.
Tôi mang cuốn sách về nhà và động viên vợ tôi học. Cô ấy nhanh chóng trở thành một học viên. Còn tôi, mặt khác, vì vẫn còn muốn đạt được rất nhiều thứ, nên đã bỏ phí mất sáu tháng. Vào tháng 12 năm 1998, cuối cùng tôi cũng từ bỏ được những quan niệm người thường và trở thành một học viên.
Tôi sử dụng tất cả thời gian ngoài giờ làm để học Pháp, hồng Pháp và luyện công. Tôi không còn bi quan như trước kia nữa. Tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện, như thể tôi đã tìm thấy đường về nhà. Tôi mong muốn nhiều người hơn biết về Pháp Luân Đại Pháp và do đó rất nhiệt tình phổ biến tin tốt này. Sau đó mẹ tôi, em trai và em gái đều trở thành học viên.
Năm người trong số đồng nghiệp của tôi thuộc bộ phận sản xuất cũng bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi nhớ một ngày, khi đang ngủ trưa, tôi cảm thấy rõ ràng thân thể mình bất động và dường như một cái gì đó đang ấn thẳng vào bụng tôi, giống như một bàn tay nắm lấy một cái gì đó và đưa ra khỏi cơ thể của tôi. Một vài ngày sau đó, cảm giác này đã xảy ra thêm một lần nữa khi tôi đang ngủ trưa. Tôi biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể và loại bỏ những căn bệnh nghiêm trọng mà sau này tôi sẽ mắc phải. Trong một giấc mơ tôi cũng thấy rằng Sư phụ loại bỏ những linh thể xấu ra khỏi cơ thể tôi. Tôi nhớ một ngày khi đã sẵn sàng ngồi đả tọa, đang cố ép chân của tôi xuống, thì Sư phụ tịnh hóa đầu của tôi. Không lâu sau đó, tất cả các bệnh của tôi biến mất. Sỏi thận có đường kính gần 2,5 cm đã biến mất, tôi có thể leo lên cầu thang dễ dàng mà không phải thở hổn hển như trước, đầu và ngực của tôi khỏi đau và tôi đã tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết. Điều này thật tuyệt vời, như thể tôi ở đang trên mây. Kể từ đó tôi đã không uống bất kỳ một loại thuốc nào cũng như không tiêu tốn dù chỉ một xu cho thuốc thang nữa.
Nhân sinh quan thay đổi
Tôi ngừng đấu tranh vì danh lợi cá nhân. Tôi tin vào những gì Sư phụ nói:
“cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh giành cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi trở nên thân thiện và chu đáo hơn với mọi người. Tôi hướng nội để tìm những chấp trước khi xảy ra xung đột và tôi không còn làm tổn thương bất cứ ai.
Trước khi tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, một người bạn từ Thiên Tân nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đã dùng quyền thế của tôi để giúp cho anh ta. Tất nhiên đó là một việc làm trái luật. Sau đó người bạn này đã đưa cho tôi 5.000 nhân dân tệ để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Tôi đã lấy tiền. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết đó là một sai lầm và tự hỏi làm thế nào có thể sửa lại cho đúng. Sau đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ anh bạn ấy, muốn được gặp tôi. Tôi mang 5.000 nhân dân tệ đến và đặt vào tay của anh bạn. Tôi nói: “Mong cậu đừng giận. Tôi trả lại tiền là bởi gần đây tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những nguyên lý của Đại Pháp yêu cầu chúng tôi làm người tốt và không lợi dụng người khác vì lòng tham. Chúng ta sẽ vẫn là bạn. Nếu cậu cần sự giúp đỡ của tôi và điều đó không sai trái, phạm luật thì tôi sẽ làm hết khả năng của mình” Bạn tôi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Sau khi bình tĩnh lại, anh nói với tôi: “Tôi đã làm kinh doanh trong nhiều năm và đã gặp rất nhiều người trong ngành công nghiệp này, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai như cậu. Nếu tất cả các Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đều như cậu, đất nước này sẽ khôi phục lại đạo đức như ngày xưa.”
Một lần tôi mượn một chiếc bóng đèn từ bộ phận sản xuất của công ty để thay bóng đèn bị hỏng ở nhà. Ngày hôm sau tôi mua ở siêu thị và trả lại cho người quản lý kho. Bị kinh ngạc, người quản lý nói, “Tôi đã làm việc trong nhiều cơ sở sản xuất khác nhau trong hơn 20 năm. Tất cả các giám đốc coi vật tư trong nhà máy của họ như thể là của riêng. Họ lấy bất cứ cái gì họ cần thậm chí đưa riêng cho bạn bè làm quà tặng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một giám đốc lại trả lại một chiếc bóng đèn.”
Trước kia tôi thường luôn luôn nổi nóng, vợ con tôi phải chịu đựng nhiều. Sau khi trở thành một học viên, tôi đã bỏ thuốc lá, rượu chè và cờ bạc. Tính khí cũng dần dần được cải thiện. Tôi không còn giận dữ, cuộc sống gia đình của tôi trở nên hòa thuận. Khi mâu thuẫn phát sinh, tôi đối xử với vợ con một cách bình đẳng và hướng nội để tìm ra các vấn đề của chính bản thân mình. Tôi đã kiên nhẫn hơn với con tôi.
Tôi tôn trọng và thành kính đối với cha mẹ tôi cũng như cha mẹ vợ sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bố vợ tôi đã nằm liệt giường trong hơn bốn năm. Tôi thường đến thăm ông, bật bài giảng của Sư phụ cho ông nghe và nói chuyện để khích lệ ông. Bố vợ tôi sống trong một đại gia đình. Vào đợt nghỉ lễ có tới hơn 20 người tập trung ở nhà ông. Vợ tôi luôn luôn nấu ăn cho tất cả mọi người. Bây giờ tôi bắt đầu giúp đỡ cô ấy việc bếp núc, điều mà tôi không bao giờ làm trước khi tôi là một học viên.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, các thành viên trong gia đình tôi hiểu sai về Đại Pháp ở các mức khác nhau. Tôi đã cố gắng cư xử cho phải phép hơn trong mọi việc ở nhà. Tôi muốn cho gia đình thấy được vẻ đẹp thuần khiết, chính trực của Pháp Luân Đại Pháp. Dần dần, họ nhận thấy rằng tôi đã thay đổi trở nên tốt hơn và tôi khác với những lời dối trá bịa đặt của ĐCSTQ ra sao. Họ trở nên hòa đồng với tôi và tôi đã cố gắng tìm cơ hội giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Bây giờ, hầu hết họ đã thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Khi tôi bị bắt giữ bất hợp pháp, họ đã làm tất cả có thể để giải cứu tôi. Bây giờ, thế hệ tiếp theo của gia đình tôi đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Chúng đều tốt nghiệp các trường học tốt, có việc làm ổn định trong các công ty và có cuộc sống gia đình hòa thuận. Đây là những phúc lành của chúng vì có nhận thức tốt về Pháp Luân Đại Pháp.
Mùa đông năm 2007, em gái tôi đã phẫu thuật ung thư vú. Tôi vội vã về nhà để chăm sóc cô ấy. Em rể tôi trở nên buồn chán, lo lắng và không thể đối diện với thực tế. Tôi chăm sóc em gái mình, kể cả đổ bô khi em đi vệ sinh, cho đến khi cô ấy được xuất viện. Vì bệnh ung thư, em gái tôi vô cùng thất vọng và mất đi ý chí tiếp tục sống. Tôi cố gắng hướng em nhìn cuộc sống dựa trên những nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, cô ấy bắt đầu đọc Pháp Luân Đại Pháp và các bài công pháp. Cô ấy rất chăm chỉ trong tu luyện. Trong những năm qua, tôi đã giúp hai vợ chồng cô ấy trong kinh doanh và giải quyết các vấn đề khác mà không mong cầu được đền đáp. Em rể tôi thường có quan điểm tiêu cực đối với Pháp Luân Đại Pháp bởi vì em rể tôi tin vào những lời vu khống của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Em rể đã từng thề rằng sẽ không bao giờ có bất cứ liên hệ nào với vợ chồng tôi. Sau cuộc phẫu thuật của em gái tôi và tôi đã có mặt ở đó lúc họ cần nhất, thái độ em rể đã thay đổi. Em rể tôi trở nên thân thiện và không còn giữ khoảng cách nữa.
Mùa hè năm 2008, cha tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư thận trái. Ông phải nhập viện và đã phẫu thuật. Tôi bỏ việc để chăm sóc ông trong thời gian chờ hồi phục. Vợ tôi cũng đã giúp đỡ rất nhiều để những người thân khác có thời gian nghỉ ngơi. Cha tôi từng bị đầu độc bởi những lời vu khống dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Công và đã từng nói rằng tôi nên bị hành hình vì tôi tu luyện. Bây giờ ông nhìn thấy vợ chồng tôi chăm sóc ông tận tình mà không một lời kêu ca phàn nàn, ông đã ngượng ngùng. Sau khi xuất viện, chúng tôi thường đi đến nhà ông để thăm nom và khích lệ ông. Chúng tôi đã đưa ông đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ. Chúng tôi luôn luôn mỉm cười với ông và không làm ông cảm thấy khó chịu. Cha tôi bắt đầu cởi mở hơn với chúng tôi. Tôi khuyên ông nên thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới và ông đã đồng ý. Ba năm trước, chúng tôi đã bán căn nhà của mình và mua một căn nhà cũ gần nhà cha mẹ, như thế chúng tôi có thể chăm sóc họ tốt hơn. Họ đề nghị đưa tiền cho chúng tôi vì biết rằng tài chính gia đình tôi bị giảm sút do cuộc bức hại. Tôi đã từ chối. Năm ngoái khi cha mẹ tôi đề nghị chúng tôi chuyển vào sống trong ngôi nhà lớn của cha mẹ và thậm chí còn đề nghị sang tên căn nhà cho tôi, tôi đã nói với họ đừng làm chuyện đó. Tôi nói với họ không phải lo lắng về chúng tôi. Sự chân thành, lương thiện và trung thực của chúng tôi đã làm cha mẹ tôi cảm động và bây giờ tất cả mọi người trong gia đình sống hòa thuận với nhau.
Mùa thu năm 2000, tôi bắt đầu in ấn và phân phát các tờ rơi giảng chân tượng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Năm 2001, để tránh cuộc bức hại, gia đình tôi trở nên túng bấn trong vòng một năm rưỡi nhưng tôi vẫn tiếp tục làm các tờ rơi cho các học viên ở những thị trấn gần đó. Tất cả tiền đều là do các bạn đồng tu đưa cho. Một số người đã cho tôi số tiền tiết kiệm của họ và một số người khác trong số họ đã cố gắng sống thật tiết kiệm để có thể đưa tôi một vài trăm nhân dân tệ. Một số học viên không có tiền vẫn cố gắng xoay sở để đưa tôi thêm chút tiền còn dư ra, chỉ để giúp tôi.
Tôi đã khóc nhiều lần vì những hành động chính trực của các học viên. Tôi tự nói với mình rằng tôi sẽ không làm họ thất vọng, rằng tôi sẽ làm mọi điều tốt nhất. Các học viên sống rất đạm bạc. Họ thậm chí còn không vứt bỏ cà rốt đã lên mầm. Họ rửa cà rốt, cắt lát và ăn thành nhiều bữa. Chúng tôi loại bỏ chấp trước vào sợ hãi trong quá trình làm tài liệu.
Tôi đã có thể trở về nhà vào năm 2002. Năm 2003, tôi mua một máy tính, một máy in và thiết lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà. Tôi đã học tất cả các kỹ thuật máy tính cơ bản, chẳng hạn như tải tài liệu trên mạng về, chỉnh sửa, sắp chữ, và in ấn Cửu Bình, các sách Pháp Luân Đại Pháp và đĩa DVD. Tôi đã cố gắng tự mình làm tất cả mọi thứ, bao gồm sửa chữa các thiết bị máy móc vì tôi không muốn những học viên khác phải bận tâm. Tôi muốn cảm ơn những học viên đã giúp đỡ và hỗ trợ tôi trong nhiều năm qua. Một số người trong số họ đã mất đi mạng sống trong cuộc bức hại. Những đóng góp vô ngã của họ đã giúp tôi bước đi trên con đường cứu độ chúng sinh.
Theo thông tri kêu gọi bài viết kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp Hồng truyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/7/【征稿选登】车间主任得法之后-257940.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/16/134455.html
Đăng ngày 25-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.