[MINH HUỆ 08-06-2012] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi đã cân nhắc từ lâu để viết ra những trải nghiệm của mình về Pháp Luân Công, nhưng tôi đã không thể khiến bản thân mình làm như vậy, vì tôi đã lo ngại, cảm thấy rằng mình chưa xứng đáng được coi là một học viên Pháp Luân Công. Hôm nay tôi nhìn thấy một vài bông hoa Ưu đàm nở trong nhà mình, đã nhắc nhở tôi sự cấp bách của thời gian và tôi quyết định viết về kinh nghiệm tu luyện của tôi. Sau đây là báo cáo của tôi với Sư phụ và các bạn đồng tu về những trải nghiệm tu luyện của tôi trong Đại Pháp, mong rằng chúng ta có thể thăng tiến trong tu luyện với sự tinh tấn hơn nữa để bảo đảm hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của chúng ta. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Cảm ơn.

Cuộc sống khốn khổ của tôi trước khi tu luyện Đại Pháp

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở một ngôi làng nông thôn tỉnh Hà Bắc, khi Trung Quốc bị thiên tai thiếu lương thực, tôi bị suy dinh dưỡng [trông giống] như một đứa trẻ vì nguồn cấp lương thực ít ỏi. Để trợ giúp gia đình, tôi đã làm tất cả các loại công việc trong thời thơ ấu của mình, gồm cả việc đi cùng cha tôi đến vùng núi để chặt và thu gom gỗ làm nhiên liệu để gia đình tôi sử dụng. Khi tôi 14 tuổi, cha tôi qua đời vì xuất huyết não. Lúc đó em gái tôi chỉ mới 11 tuổi. Từ đó, tất cả gánh nặng trợ giúp gia đình đổ lên tôi, và tôi đã nhận công việc bán thời gian để kiếm sống.

Khi tôi đủ tuổi để kết hôn, có người giới thiệu tôi với một quân nhân. Tôi đã rất hạnh phúc vì nghĩ rằng sẽ rất vinh dự được kết hôn với quân nhân, nhưng mẹ tôi không hài lòng về điều đó. Cái chết của cha tôi đã để lại cho chúng tôi một món nợ lớn đến hơn 3.000 nhân dân tệ. Mẹ tôi tin rằng một quân nhân thì không thể nuôi nổi chính bản thân với thu nhập có 7 nhân dân tệ mỗi tháng, đó là chưa kể đến trợ giúp gia đình. Sau đó tôi được giới thiệu với một thanh niên từ một ngôi làng nông thôn ở Bắc Kinh, gia đình này bị chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dán nhãn là “thành phần địa chủ”, nhưng tôi không vừa ý với ngoại hình của anh ta và không muốn kết hôn với anh ta.

Gia đình của người đàn ông trẻ đã trả cho mẹ tôi 300 nhân dân tệ để anh có thể kết hôn với tôi, điều đó làm mẹ tôi vui mừng và cuối cùng bà cũng đồng ý với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Vào ngày cưới của chúng tôi, tôi đã ngồi khóc cả đêm. Con đầu lòng của chúng tôi là một bé gái, khiến tôi thất vọng và khóc nhiều hơn. Bởi vì tôi không có anh em trai, tôi bị những người hàng xóm khinh thường, và thường bị những đồng nghiệp nam trong xã bắt nạt. Tôi mong mỏi có một cậu con trai. Một năm sau, giấc mơ của tôi đã thành sự thật khi con trai tôi được sinh ra, tôi rất mãn nguyện. Để chào mừng sự ra đời của con trai chúng tôi, tôi đã tổ chức một bữa tiệc và mời người thân và bạn bè đến ăn mừng. Từ đó cuộc sống chán nản của tôi trước đây đã trở nên tương đối thoải mái.

Những ngày hạnh phúc của tôi không kéo dài được lâu, khi con trai tôi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Đó là một đòn nặng với gia đình tôi. Chúng tôi đã đi nhiều bệnh viện để tìm cách điều trị nhưng các bác sĩ nói với chúng tôi: “Anh chị nên từ bỏ việc điều trị vì phải chi phí một số tiền rất lớn mà anh chị có thể không đủ khả năng. Thậm chí nhiều người giàu cũng không đủ khả năng đó, không phải chỉ mình anh chị. Anh chị nên đưa cậu bé về nhà và cho cậu ấy sống những ngày cuối cùng trong yên bình, nếu không anh chị sẽ mất cậu ấy cũng như tiền của mình.” Nhưng tôi không từ bỏ và vay tiền khắp mọi nơi để chi trả tiền cho việc điều trị của con tôi, nhưng nó đã không khá hơn.

Tai họa nối gót tai họa. Chúng xảy đến quá nhanh, chồng tôi bị chẩn đoán ung thư xương, một đòn nặng đối với tôi. Trời ơi, tôi nên làm gì đây? Sự bất hạnh cứ ám ảnh tôi. Tôi phải thiếu nợ lần nữa trước khi tôi có thể xóa những khoản cũ. Tôi khẩn cầu trời đất giúp đỡ nhưng không được đáp lại. Tôi khóc nức nở cho đến khi không còn chút nước mắt nào. Mười tháng dài nằm viện của chồng tôi chi phí hết 43.000 nhân dân tệ, nhưng anh ấy vô phương cứu chữa và đã qua đời vào tháng 12 năm 1995. Cái chết của anh khiến tình hình tài chính bấp bênh của chúng tôi không còn hy vọng và chúng tôi thậm chí không đủ khả năng để mua muối sử dụng hàng ngày.

Con trai tôi, bị ảnh hưởng của bệnh bạch cầu, phải nằm trên giường cả ngày, con gái của tôi và tôi bị bỏ lại không có ai bảo vệ chúng tôi. Hàng ngày, tôi bị ám ảnh bởi một nỗi sợ không thể tả xiết, như thể một cái gì đó ma quái và đen tối bao trùm tôi mọi lúc. Tôi bị săn đuổi bởi sự sợ hãi nên khóa cửa sớm vào buổi tối, ngay cả khi ngoài trời vẫn còn sáng. Cả 3 chúng tôi đi ngủ sớm, chỉ để cho qua thời gian và chờ đợi bình minh. Các con tôi có thể chìm vào giấc ngủ nhưng tôi thì không. Trái tim tôi ngập tràn đau khổ và đôi mắt của tôi đẫm lệ. Tôi khóc thật nhiều nhưng không thể tìm thấy một lối thoát. Tôi thậm chí đã nghĩ đến tự tử.

Khi tôi đã hoàn toàn kiệt sức bởi cuộc sống mệt mỏi của mình, một phụ đạo viên Pháp Luân Công ở làng tôi đến thăm tôi và nói: “Chị đang trải qua một cuộc sống thật là khốn khổ! Tại sao không tập Pháp Luân Công với chúng tôi?” Tôi nói “Làm sao để tôi có thể thực hành tu luyện?” Cô nói, “Nếu chị tu luyện, Sư phụ sẽ gỡ bỏ hơn 50% nghiệp lực của chị và có thể an bài lại đường đời cho chị.” Tôi đã rất xúc động bởi những gì cô nói nhưng thấy những lời của cô thật khó tin. Vào tối đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều trên giường, tự hỏi, “Sư phụ là một con người hay một vị Thần? Các vị Thần sống ở trên trời. Họ có thể nào hạ xuống thế gian trần tục, dơ bẩn này sao?” Ngày hôm sau tôi đi đến điểm luyện công để tìm câu trả lời. Khi tôi đến đó, tôi thấy nhiều người đang học Pháp, cả người học viên đã nói chuyện với tôi. Tôi rời đi vì không muốn ngắt lời của cô. Khi tôi trở lại lần nữa cô nói, “Để tôi đưa cho chị một cuốn sách Pháp Luân Công. Chị có thể đọc nó trước khi trở lại để học các bài công pháp.” Tôi đã đồng ý.

Tôi mang cuốn sách Chuyển Pháp Luân về nhà và nhận thấy rằng nỗi lo sợ của tôi trước kia đã hoàn toàn biến mất. Khi trời đã tối, tôi thậm chí đi vào sân sau, một sự dũng cảm ngoài sức tưởng tượng với tôi trước đây. Trái tim tôi rất vui mừng. Nó thật là kỳ diệu. Tôi nghĩ, “Sư phụ, Ngài chăm sóc cho con ngay cả trước khi con quyết định tập Pháp Luân Công. Con rất cảm ơn Ngài!” Với cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay, trái tim tôi tràn ngập năng lượng ấm áp lưu thông và tôi bắt đầu khóc, giống như tôi được gặp một người thân mà tôi đã mong mỏi được gặp.

Tôi đọc đến đoạn:

“Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.” (Chuyển Pháp Luân)

Chỉ một đoạn này đã trả lời tất cả câu hỏi mà đã làm cho tôi hoang mang cả cuộc đời, giống như nói với tôi một cách rõ ràng chắc chắn rằng tất cả bất hạnh của tôi trước kia không có gì hơn là quả báo cho những điều xấu tôi đã làm trong các đời trước của mình. Tôi không biết những gì tôi đã làm trong các đời trước đây của tôi, nhưng tôi biết rằng tôi thực sự đã làm nhiều điều xấu trong đời này. Tôi có tinh thần tranh đấu và có xu hướng tranh cãi với những người khác cho đến khi người khác sợ tôi. Chắc chắn tôi phải trả lại tất cả các khoản nợ. Tôi nghĩ, “Tôi không thể chết bây giờ. Tôi sẽ sống để hoàn trả nghiệp của tôi và giải quyết tất cả các khoản nợ mà tôi nợ. Tôi sẽ xóa tất cả các khoản nợ trong đời này. Tôi không muốn có đời sau, tôi sẽ trở về nhà đích thực của mình với Sư Phụ trong đời này.”

Con trai tôi được cứu và số phận của tôi đã thay đổi

Một tháng sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất, kể cả loét dạ dày và đau lưng còn lại sau ca mổ tiệt trùng. Điều đó thật là phi thường! Tôi rất vui mừng và học Pháp, luyện các bài công pháp Pháp Luân Công mỗi ngày. Tôi nói với con trai tôi, “Con có một lượng lớn nghiệp lực, vì thế con bị mắc bệnh bạch cầu không chữa được. Nếu con muốn sống sót, tập Pháp Luân Công với mẹ. Chúng ta không có khả năng điều trị y tế cho con nữa bởi vì các khoản nợ khổng lồ chúng ta vay mượn để điều trị cho con. Mẹ không hình dung được làm thế nào chúng ta có thể xóa các khoản nợ, nhưng mẹ chắc chắn rằng Pháp Luân Công sẽ chữa khỏi cho con. Con có muốn tập không?” Cháu nói, “Con sợ rằng con không thể cử động được, nhưng con sẽ cố gắng.”

Ban đầu, cháu quá yếu để đứng, vì thế cháu ngồi trên giường để tập bài tĩnh công. Mười ngày sau đó, cháu đã tập các bài tập động công trong khi dựa vào các cạnh giường. Hai mươi ngày sau đó, cháu nói, “Mẹ, con sẽ ra ngoài chơi.” Tôi đã rất ngạc nhiên! Con trai tôi đã lấy lại sức khỏe của mình! Tôi ôm lấy nó và muốn bật cười, nhưng tôi không cười mà kêu lên phấn khích, “Cảm ơn Ngài, Sư phụ từ bi vĩ đại của con. Cảm ơn Ngài rất nhiều!” Tôi có nhiều điều để nói tại thời điểm đó, nhưng tôi chỉ có thể báo đáp Sư phụ thông qua việc tu luyện tinh tấn.

Khoảng một năm sau đó, con trai tôi đã hoàn toàn hồi phục và lấy lại sức khỏe của mình. Bây giờ nó đã kết hôn, có một con trai và điều hành việc kinh doanh riêng.

Tất cả đến từ Đại Pháp. Nếu không có Đại Pháp, không chỉ con trai tôi mà tôi cũng không có mặt ở đây hôm nay. Chúng tôi dành hết cuộc sống mới của mình, do Đại Pháp ban cho, để làm ba việc vô điều kiện. Trong việc trợ giúp Sư Phụ chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, chúng tôi tinh tấn và niềm tin không thay đổi. Tôi cảm ơn Sư Phụ vì lòng từ bi cứu độ của Ngài. Sư Phụ đã phải chịu đựng quá nhiều cho chúng tôi mà không có từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi.

Sư phụ đã giúp đỡ tôi trả các khoản nợ

Một ngày sau khi tôi hoàn tất các bài công pháp Pháp Luân Công, tôi có một ý nghĩ, “Tôi sẽ làm bánh ngọt để bán. Có thể việc làm này có khả năng xóa một số khoản nợ của tôi.” Tình cờ tôi có một lò nướng nhỏ và một ít bột, nhưng tôi không biết làm thế nào để nướng bánh. Tôi tham khảo ý kiến của hai người làm bánh, kết hợp những gì tốt nhất tôi học được từ họ và làm bánh của tôi. Không có ai bán bánh trong vùng của tôi, vì vậy tôi dựng một gian hàng trong làng tôi và bắt đầu việc kinh doanh của mình. Tôi hơi e ngại vào ngày đầu tiên và ở cách xa gian hàng của mình.

Một người nào đó đi ngang qua hỏi: “Chị đang làm gì ở đây thế?” Tôi trả lời, “Ồ, không có gì, không có gì.” Mặt tôi chuyển sang màu đỏ. Một người khác hỏi, “Chị ở đây sớm vậy. Đây là cái gì?” Anh ấy phát hiện ra bánh của tôi và nói, “Aha, bánh ngọt!” Anh chọn một cái và cầm lên cắn. “Mùi vị ngon đấy. Tôi muốn hai cái. Bao nhiêu tiền vậy?” Tôi nói,“Tôi không biết nên tính bao nhiêu, anh cứ ăn đi” Anh nói,“Không, tôi đâu thể làm thế. Thật sự là không dễ dàng cho chị. Tôi sẽ trả cho chị một nhân dân tệ. Trong thành phố một cái bánh ngọt giá 50 đồng, nhưng nó nhỏ hơn của chị. Của chị lớn hơn. Chị có thể bán nó cùng một giá như họ làm, 50 xu một cái.”

Tôi nói,“Được, đó sẽ là giá bán.” Một số người khác, nhìn thấy anh ấy ăn bánh ngọt của tôi, đã hỏi anh: “Anh mua bánh ngọt ở đâu vậy?” Anh ấy chỉ chỗ tôi. Ngày càng có nhiều người đến và gần 20 phút tôi đã bán được hơn 30 cái bánh. Tâm tôi vui sướng, tôi nghĩ rằng nên làm nhiều hơn. Ngày hôm sau tôi đã làm 50 cái bánh, và chúng được bán ra rất nhanh chóng. Vào ngày thứ ba, tôi đã làm 80 cái, mà cũng nhanh chóng bán hết. Tôi rất hạnh phúc. Sau đó, tôi thấy rằng cái lò đơn của tôi không đủ cho việc mở rộng kinh doanh nhanh chóng của tôi, vì vậy tôi mua một chiếc khác, nhưng nhu cầu vẫn vượt quá khả năng cung cấp của tôi. Sau đó, tôi đã mua một lò nướng lớn có thể nướng hơn 700 cái bánh mỗi ngày. Tôi có thể bán hết chúng trước 09 giờ sáng, do đó nó không gây cản trở việc luyện công và học Pháp. Thật là hoàn hảo!

Một ngày sau khi tôi hoàn thành bài tĩnh công, một ý tưởng đến trong tâm trí tôi, “Nếu việc bán bánh của tôi hoàn thành lúc 9:00 sáng, tôi có thể làm một ít bánh nướng [bánh dẻo] để bán lúc ban ngày để tôi có thể trả các khoản nợ sớm hơn.” Nhưng làm bánh nướng thế nào? Tôi đột nhiên nghĩ tới đứa cháu gái của mình, một thợ làm bánh nướng chuyên nghiệp. Ngày hôm sau, tôi đã đi gặp cô ấy và nói kế hoạch của mình. Cô ấy nói, “Cháu sẽ không dạy cho bất cứ ai kỹ thuật này, không kể họ muốn trả bao nhiêu tiền cho cháu. Nhưng đối với cô, không có vấn đề gì. Cháu sẽ đưa cho cô công thức và cô có thể học nó chưa đầy 15 ngày.”

Trong 15 ngày tiếp theo cô ấy chỉ cho tôi cách làm nhiều loại bánh nướng, cho đến khi chính tôi có thể làm chúng. Sau khi tôi trở về nhà ngay lập tức tôi bắt đầu kinh doanh bánh nướng. Tôi đã thuê hai người để giúp đỡ tôi. Vì vậy tôi làm bánh ngọt vào buổi sáng, bánh nướng vào ban ngày và tại các lễ hội như Tết Trung thu, lễ hội bánh trung thu. Khi chồng tôi còn sống, anh ấy có 30 mẫu đất để trồng lúa mì, vì vậy tôi không cần phải mua bột mì, tôi chỉ trao đổi lúa mì của tôi lấy bột mì. Chưa đầy một năm, tôi đã xóa tất cả các khoản nợ hơn 40.000 nhân dân tệ, gồm cả tiền lãi. Nhờ Đại Pháp, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Một mùa thu, vụ thu hoạch, làng tôi đã thuê hai máy gặt để lần lượt thu hoạch vụ mùa của chúng tôi. Do chính sách ưu tiên cho các cánh đồng phục vụ tiêu dùng cá nhân hơn so với các cánh đồng hợp đồng như của tôi, lúa mì của tôi sẽ thu hoạch cuối cùng. Lúc đó đã 5 giờ chiều, và trời bắt đầu mưa khi gặt đến cánh đồng của tôi sau khi đã hoàn tất công việc tại khu vực của những người khác. Mây đen bao phủ bầu trời trên đầu tôi và trở nên mù mịt đến nỗi tôi thậm chí không nhìn thấy tay ​​tôi trước mặt, trong khi gió thổi gẫy rạp lúa mì của tôi. Ngay sau đó, mưa đá kích thước như hạt ngô bắt đầu rơi lộp bộp trên đầu của chúng tôi. Người lái máy gặt nói, “Điều này thật tệ hại. Cánh đồng của chị sẽ bị hư hỏng.” Lo lắng, tôi nghĩ đến Sư Phụ và nói với Ngài trong tâm mình “Sư phụ, Ngài có thể hoãn mưa lại một chút không? Con cần lúa mì để trả các khoản nợ của con. Sư phụ, xin hãy giúp đỡ đệ tử của Ngài,” Với suy nghĩ đó, một cơn gió Tây thổi đi những đám mây đen trên đầu tôi và mưa dừng lại ngay lập tức.

Người lái xe nói, “Nhanh lên, đi chuẩn bị những cái bao đi!” Chiếc máy gặt nhanh chóng tiến vào cánh đồng lúa mì và bắt đầu làm việc. Sau đó, họ vận chuyển lúa mì về nhà tôi, đổ nó vào các bao, chất đống chúng vào khu vực dự trữ, và che phủ bằng các túi nhựa. Khi hoàn thành xong tất cả, đã là 11 giờ đêm. Tôi chuẩn bị một ít đồ ăn và mời những người lái xe và bốn người khác đến giúp ăn bữa tối. Trước khi họ bắt đầu ăn, mây đen đã trở lại và mưa cùng mưa đá trút xuống trên đầu chúng tôi, vũng nước trong sân của tôi sâu hơn 15 cm. Người lái xe nói: “Chị thật may mắn. Tôi đã nghĩ rằng vụ mùa của chị sẽ bị hư hại, nhưng chị không mất mát gì cả.” Tôi không nói bất cứ điều gì, nhưng nước mắt chảy xuống má tôi.

Với sự bảo hộ của Sư Phụ, tình hình kinh tế của tôi được cải thiện. Khối lượng công việc của tôi trở nên nặng hơn, nhưng tôi không bao giờ trì hoãn việc học Pháp và luyện công. Để dành thời gian cho công việc, tôi đã luyện công vào buổi sáng sớm trong trường hợp tôi không thể tham gia cùng nhóm luyện công của chúng tôi, và vào ban đêm, tôi thức khuya để học Pháp khi tôi bị lỡ học Pháp nhóm. Tôi đã chép các bài thơ của Sư Phụ trong Hồng Ngâm trên các bức tường nơi làm việc của tôi và đọc thuộc chúng, mỗi một ngày hoặc vài ngày. Tôi không dừng đọc cho đến khi tôi thuộc lòng chúng.

Một ngày vào lúc 4 giờ sáng, thời gian tôi dậy để làm việc, tôi thức dậy với đôi mắt díu lại và thấy một Pháp Luân lớn đang quay trong sân của tôi với vận tốc góc ngày càng tăng và màu sắc thay đổi, từ màu xám đến tất cả các màu sắc tuyệt đẹp. Tôi đã rất hạnh phúc và thức dậy ngay lập tức, nhưng không tìm thấy gì trong sân của tôi, ngay cả với đôi mắt mở lớn. Tôi hiểu rằng Pháp Luân đã đến để truyền cảm hứng cho tôi tu luyện Đại Pháp tinh tấn hơn. Nó không muốn khuấy động tâm hoan hỉ của tôi, đó là một chấp trước người thường mà tôi nên buông bỏ đi. Cảm ơn Sư phụ, con sẽ ghi nhớ điểm hóa của người trong tâm trí mình mãi mãi.

Đại Pháp nuôi dưỡng tâm Thiện và Nhẫn của tôi

Trước khi bắt đầu việc kinh doanh bánh ngọt của mình, tôi biết một người đàn ông độc thân 86 tuổi, vốn được văn phòng bảo hiểm từ thiện bảo trợ nhưng lại sống bằng nghề lượm lặt và thu gom phế liệu như là một người đồng nát. Một ngày, khi đang đi xe đạp của mình, ông bị ngã và bị gẫy một chân. Trưởng thôn yêu cầu mọi người đến chăm sóc ông ấy, nhưng họ ngán ngẩm bởi vệ sinh ông ấy rất kém. Sau khi không tìm được ai, trưởng thôn đến gặp tôi và hỏi xem tôi có thể đi. Nghĩ rằng mình là một người tu luyện Đại Pháp, tôi nói, “Tôi sẽ đi.” Khi tôi đến chỗ ở của ông ấy, tôi thấy sàn nhà phủ đầy chất thải và tôi khó có thể tìm thấy chỗ nào để bước. Mùi hôi thối khủng khiếp. Ông đang nằm trên giường, không có dấu hiệu của sự sống, ngoại trừ đôi mắt nhấp nháy của ông. Toàn bộ cơ thể ông phủ đầy đất và ghét, dày đến nỗi tôi không thể nhìn thấy da của ông ta. Tôi nên bắt đầu từ đâu? Sau đó tôi nghĩ rằng mình là một người tu luyện, một người siêu thường. Trước tiên tôi tắm phần thân trên cho ông ấy.

Khi tắm xong, ông không muốn cho tôi tiếp tục. Tôi hiểu những gì ông đang suy nghĩ và nói, “Bác Cả, bác già lắm rồi, thậm chí còn lớn tuổi hơn cả cha tôi. Vì thế đừng lo lắng, tôi giống như con gái của bác vậy.” Sau đó, tôi tắm phần thân dưới cho ông. Sau khi xong, tôi đổ một ít nước ấm vào trong chậu và đặt chân của ông trong nước cho ấm. Người đàn ông già rớt nước mắt, nói: “Trong suốt cuộc đời tôi, chưa ai từng chăm sóc cho tôi giống như cách mà cô đã làm. Tôi không biết cảm ơn cô thế nào?” Tôi nói, “Bác chỉ cần nói “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và “Chân – Thiện – Nhẫn là tốt.” Ông gật đầu. Tôi đã chăm sóc ông 27 tháng, cho đến khi ông qua đời. Trước khi ông qua đời, ông nói với tôi, “Kiếp sau tôi sẽ làm tất cả để báo đáp những gì cô đã làm cho tôi, ngay cả chuyển sinh thành một con gà đẻ trứng cho cô.” Tôi khóc nức nở.

Tháng Giêng, tôi đến thăm bố mẹ chồng. Khi tôi ở nhà ga xe lửa, tôi thấy nhiều người tụ tập xung quanh một cái gì đó. Tôi đến gần họ và nhìn thấy một ông già bảy mươi tuổi đang ngồi trên mặt đất, run rẩy. Tôi nghĩ rằng tôi nên giúp ông ấy một tay, việc đó đáng ưu tiên hơn việc về nhà của mình. Tôi đến chỗ ông và giúp ông ấy đứng lên. Sau đó tôi gọi một chiếc taxi và đưa ông đến nhà tôi. Tôi để ông ngồi trên giường và nấu một ít mì cho ông ăn ấm người. Sau đó, tôi thay quần áo bẩn của ông bằng đồ của chồng tôi. Con gái và con trai của tôi đã rất bất ngờ bởi những gì tôi đã làm và phàn nàn, “Ông ấy bẩn quá. Mẹ, tại sao mẹ lại mang ông ta về nhà?” Tôi nói, “Chúng ta hãy cứu sống ông ấy trước đã. Mẹ đang tích đức hành thiện làm người tốt. Đó không phải là những gì mà mẹ của con nên làm với tư cách là một học viên Đại Pháp sao?”

“Khi ông ấy hồi phục, mẹ sẽ gửi ông ấy về nhà. Nếu mẹ của các con gặp tình huống tương tự và đang chết vì đói và lạnh, các con sẽ làm gì? Ông ấy cũng có vợ, có con giống như chúng ta. Làm sao chúng ta có thể để ông ấy một mình? Đây là một việc tốt, do đó đừng phàn nàn.” Cuối cùng tôi biết rằng ông đến từ thị trấn Hậu Thành, huyện Xích Thành, tỉnh Hà Bắc và rằng ông ở trên đường đi thăm đứa con trai, một phụ bếp trong thành phố. Ông chỉ mang theo có 20 nhân dân tệ bên mình, nhưng ông không tìm thấy con trai của mình trước khi ông tiêu hết tất cả tiền bạc và bị xe đâm. Vào ngày thứ ba ông già bình phục. Tôi đưa ông đến trạm xe buýt, mua một vé xe buýt, tiễn ông ta lên xe để về nhà và biếu ông 30 nhân dân tệ chi phí chuyến đi của ông. Ông hỏi tên tôi. Tôi nói, “Đệ tử Đại Pháp.”

Tu luyện trong giông bão

Mặc dù chúng tôi các học viên Pháp Luân Công chỉ muốn trở thành người tốt theo Chân – Thiện – Nhẫn, ĐCSTQ lại bức hại chúng tôi. Các học viên trên khắp Trung Quốc đang bị bắt giữ bất hợp pháp và bị giam giữ, với một mức độ còn tồi tệ hơn so với Cách mạng Văn hóa. Khi nó bắt đầu, chúng tôi không biết chúng tôi đã làm gì sai. Phải chăng chúng tôi sai khi tập Pháp Luân Công để chữa bệnh của mình khi mà chúng tôi không đủ khả năng điều trị y tế? Phải chăng là sai khi làm một người tốt? Tôi không biết lý do, mà chỉ khóc nức nở. Để tìm một giải đáp tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, nhưng được biết rằng tất cả các khiếu nại cho Pháp Luân Công sẽ bị từ chối. Chúng tôi không được phép nói và bị xếp đứng yên lặng quay mặt vào tường. Tôi đã sững sờ bởi điều này và bắt đầu tự hỏi bản thân mình, “Đây có phải là ‘chính quyền của nhân dân’ không? Tại sao họ lại bịt miệng người ta?” Không lâu sau, tất cả chúng tôi được gửi trở lại các đồn cảnh sát địa phương của mình. Khi tôi bước ra khỏi xe cảnh sát, cảnh sát đã đánh tôi.

Chính quyền ngăn cấm người dân lên tiếng cho Pháp Luân Công, tôi đã đi đến Quảng trường Thiên An Môn và hô to, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Đã chữa lành bệnh cho tôi và con trai tôi! Sư phụ của tôi chỉ dạy chúng tôi trở thành người tốt. Ngài không làm gì sai. Ngài vô tội. Pháp Luân Đại Pháp là chính Đạo.” Chẳng mấy chốc một nhóm các cảnh sát nhét tôi vào một chiếc xe cảnh sát và đưa tôi đến một đồn cảnh sát địa phương, nơi cảnh sát đã tra tấn tôi dã man. Họ lột tất cả quần áo của tôi và ra lệnh cho các tù nhân đổ nước từ đỉnh đầu tôi. Họ bắt chúng tôi phải ngồi trên mặt đất và đổ nước trên mặt đất. Trong mùa hè nóng bức, họ buộc chúng tôi phải chạy trên sân với đôi chân trần trong ánh nắng mặt trời cháy da cháy thịt. Họ cấm chúng tôi học thuộc Pháp và nhét những chiếc tất bẩn thỉu vào miệng của chúng tôi. Họ cho chúng tôi ăn thực phẩm hư thối và rau củ còn thừa lại, không chút dầu mỡ nào. Gia đình tôi gửi cho tôi một ít mì ăn liền nhưng đã bị các tù nhân khác ăn hết. Vào ban đêm họ bắt chúng tôi phải ngồi thẳng suốt cả đêm, trong khi các tù nhân hình sự được ngủ một mạch. Họ cũng ra lệnh cho các tù nhân trông chừng chúng tôi, tốt xấu bị đảo ngược.

Một ngày nọ, một sĩ quan cảnh sát nói với tôi:“Bà sẽ được thả nếu bà viết một bản tuyên bố từ bỏ tập Pháp Luân Công. Cháu trai của bà đã đến để giải cứu cho bà.” (Cháu trai của tôi là một cảnh sát) Tôi nói, “Tôi cảm ơn cháu tôi đã đến cứu tôi, nhưng tôi sẽ không nói những lời nói không thành thật chống lại Pháp Luân Công, bởi vì nó thực sự tốt. Làm sao tôi có thể từ bỏ tập luyện? Tôi giờ vẫn sống là nhờ Sư phụ của tôi, Ngài đã kéo dài thọ mệnh cho tôi. Ba thầy bói mà tôi đã đi xem trước đây đều khẳng định rằng tôi chỉ có thể sống 55 tuổi, nhưng tôi đã 60 tuổi. Từ năm 1996, khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi không bao giờ dùng bất kỳ loại thuốc nào, nhưng tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Anh là một người trẻ tuổi, nhưng anh có thể nói anh khỏe mạnh bằng tôi không?” Viên cảnh sát không tìm được lời nào để trả lời bèn nói, “Bà muốn ở lại đây.” Tôi nói, “Tôi có một đứa con gái biết vâng lời, một cậu con trai, và một gia đình ấm cúng. Tôi không muốn ở lại đây. Tôi ở đây bởi vì anh đã đưa tôi đến đây.”

Trong thời gian bị giam giữ, một vài chuyện không thể nào quên đã xảy ra trong phòng của tôi. Một nữ học viên ba mươi tuổi, từ chối nói tên và địa chỉ của cô trong thời gian cô bị giam giữ hơn ba tháng, vì vậy cô bị gọi là “Nữ số 8.” Để moi được “lời thú tội” của cô, cảnh sát đã thử mọi cách để tra tấn cô, bao gồm cả gây sốc bằng dùi cui điện, nhưng không nhận được gì từ cô ấy. Cô coi việc cứu độ chúng sinh là ưu tiên hàng đầu ở bất cứ nơi nào cô đến, vì cảnh sát thường xuyên thay đổi phòng của cô. Một ngày cô bị đưa đến phòng của tôi. Khi cửa phòng đóng lại sau lưng cô ấy, cô bắt đầu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho các tù nhân. Một tù nhân lớn tuổi nhất đã xúc động vì cô ấy và nói, “Tôi sẽ tập Pháp Luân Công với bạn.” Khi “số 8” dạy cô ấy tập bài thiền định tôi thấy rất nhiều thứ xoay quanh thân thể bà ấy. Đó là Pháp Luân. Người tù nhân đã nhận được Pháp Luân ngay khi tập luyện, biểu thị rằng cô có mối quan hệ nhân duyên sâu sắc với Đại Pháp. Tôi cũng nói chuyện với các tù nhân về Pháp Luân Công mỗi ngày, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một chuyện phi thường như vậy xảy ra. Tôi cảm thấy hối tiếc vì đã không thực hiện tốt như cô ấy.

Sau 22 ngày bị giam giữ, tôi và 18 học viên Đại Pháp đã trốn thoát khỏi trung tâm giam giữ với sự bảo hộ của Sư Phụ.

Sư phụ cứu tôi từ tay Thần Chết

Một ngày khi tôi mới bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã bất ngờ bị một cơn đau răng cấp tính, nó đau đớn đến nỗi tôi không thể làm việc vào ban ngày hay ngủ vào ban đêm. Cơn đau kéo dài trong mười ngày, nhưng không thấy dấu hiệu biến mất. Cơn đau không thể chịu đựng nổi đến nỗi tôi thậm chí đã ôm đầu và lăn lộn trên giường. Tôi đã đi đến chỗ người phụ đạo viên Pháp Luân Công địa phương và hỏi bà, “Đau răng có được tính là tiêu trừ nghiệp không?” Bà ấy nói, “Bất cứ điều gì làm cho cô đau khổ về thể chất là một phần của quá trình tiêu nghiệp.” Bị thuyết phục bởi lời nói của bà, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không uống thuốc bất kể đau đớn thế nào. Với suy nghĩ này, vài ngày sau đó, cơn đau biến mất, mà tôi không nhận ra chính xác nó biến mất khi nào. Tôi chỉ đơn giản là không thể nhớ tôi hồi phục khi nào.

Một đêm tháng 10 năm 2011, lúc 3 giờ sáng, tôi bất ngờ bị tấn công bởi một cảm giác nghẹt thở và chóng mặt, như thể bầu trời và Trái Đất đang quay xung quanh tôi. Cảm giác giống như tôi đang chết. Tôi cố gắng thức dậy để đi vào nhà vệ sinh nhưng đơn giản là tôi không thể di chuyển mình. Tôi hụt hơi và ướt đẫm mồ hôi, nhưng cảm thấy rất lạnh. Tôi nhận ra rằng tôi đang trong tình trạng nguy kịch và nghĩ gọi cho con trai. Tôi cố gắng với lấy điện thoại di động nhưng tôi không nhớ nó ở đâu. Sau những nỗ lực đau đớn, tôi tìm thấy điện thoại của mình, nhưng tôi không thể mở mắt để nhìn. Tôi đã mất hơn 30 phút để kết nối với con trai. Cháu hỏi, “Mẹ, có chuyện gì vậy?” Tôi không thể nói một tiếng, nhưng tôi sử dụng tất cả sức lực để nói, “Nhanh, nhanh lên!” Con trai tôi hiểu tôi muốn nói gì và vội vã đến chỗ tôi bằng ô tô của cháu.

Trước khi cháu kịp tắt máy, cháu ra khỏi xe, lao ngay vào phòng của tôi và đón tôi trong vòng tay. Tôi biết nó sẽ đưa tôi đến bệnh viện. Với một tâm trí rõ ràng, tôi hết sức nắm chặt cạnh giường của mình, và khóc trong tâm, “Sư phụ, con không muốn chết theo cách này. Tất cả hàng xóm đều biết rằng con tập luyện Pháp Luân Công. Nếu chết theo cách này con sẽ mang lại sự sỉ nhục cho Đại Pháp. Con không muốn chết. Con sẽ không chấp nhận bất kỳ an bài nào từ cựu thế lực. Con đường con đi là được an bài bởi Sư phụ Lý Hồng Chí. Sư Phụ, xin hãy giúp con.” Ngay khi có suy nghĩ đó, tôi có thể mở mắt, nhưng tôi vẫn không thể nói, dù tâm trí của tôi đã rõ ràng. Ngay sau đó con gái tôi và các bạn đồng tu đến với tôi. Tôi nghe họ đọc ba lần bài thơ của Sư Phụ:

“Lịch tận vạn ban khổ,
Lưỡng cước đạp thiên ma;
Lập chưởng càn khôn chấn,
Hoành không lập cự Phật.”
(“Đại Giác”, Hồng Ngâm I)

Sau đó tôi nghe một đồng tu nói lớn với tôi, “Dì ơi, đứng lên, dì sẽ tốt thôi!” Cô ấy đỡ tôi ngồi dậy. Tôi đột nhiên có khả năng nói năng trở lại.

Đó là khảo nghiệm nghiêm trọng nhất tôi đã gặp phải kể từ khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Cảm tạ Ngài, Sư phụ toàn năng, vì đã kéo con trở lại cuộc sống từ tay Thần Chết của cựu thế lực.

Một tâm trí và cơ thể khỏe mạnh, một gia đình hòa thuận và hạnh phúc, một sinh mệnh được gia hạn và một đời sống tâm linh vĩnh tồn, đây là tất cả những điều mà tôi đã nhận được từ Đại Pháp. Cảm tạ Sư phụ, vì sự bảo hộ từ bi của người. Con, đệ tử của Ngài, sẽ làm tốt ba việc và bước đi thật tốt con đường Chính Pháp với lòng quyết tâm không lay chuyển.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm kỷ 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/8/【征稿选登】一个苦命人遇到了大法-257947.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/6/134309.html
Đăng ngày: 23-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share