Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
[Minh Huệ 26-05-2012] Tôi chưa từng gặp trực tiếp Sư Phụ, và Ngài cũng chưa từng đòi hỏi một xu từ tôi. Tôi chỉ trả 12 nhân dân tệ để có một cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng những gì tôi nhận lại là vô cùng to lớn và vô giá. Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới và đã cứu gia đình đã từng một lần tan vỡ của tôi. Thậm chí nhiều thành viên trong gia đình và bạn bè tôi đã được hưởng lợi rất nhiều từ sự tu luyện của tôi. Sư phụ từ bi, làm sao con có thể đền đáp được cho Ngài?
Những ngày khốn khổ
Tôi có sức khỏe rất kém từ khi tôi còn trẻ. Khoảng thời gian tôi tốt nghiệp trung học, tôi đã bị tất cả các loại vấn đề sức khỏe, bao gồm suy nhược thần kinh, viêm khớp, viêm dạ dày, và chảy máu tử cung bất thường. Xương trong cơ thể của tôi bị đau bất cứ khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi hoặc thời tiết thay đổi. Trong hai năm cha tôi đã dẫn tôi đến tất cả các bệnh viện trong khu vực của chúng tôi, nhưng không có một loại thuốc hay sự điều trị nào có thể chữa các chứng bệnh của tôi.
Tu luyện đã mang đến những điều kỳ diệu
Vào mùa đông năm 1997, người bạn trai lúc bấy giờ, bây giờ là chồng tôi, đã khuyến khích tôi thử tập luyện Pháp Luân Công, mà mẹ của anh ấy đang tập, nhưng tôi không chú ý đến. Tuy nhiên, anh ấy đã không nản chí và không lâu sau đó đưa chủ đề này ra một lần nữa. Anh ấy đã nhấn mạnh rằng mẹ của anh, người trong quá khứ phải vào bệnh viện mỗi tháng để kiểm tra sức khỏe, đã hồi phục sức khỏe thông qua việc tập luyện. Anh ấy thực sự muốn tôi thử tập luyện, vì anh ấy không muốn nhìn thấy tôi bị đau đớn vì bệnh tật. Tuyệt vọng để tìm cách trị bệnh của mình, tôi đã thay đổi cách suy nghĩ và nhờ anh ấy mua một cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi.
Ngay sau khi tôi bắt đầu đọc cuốn sách, tôi đã kinh ngạc về các nguyên lý được trình bày trong đó. Tôi nhanh chóng học năm bài công pháp và tham gia nhóm luyện công địa phương của chúng tôi. Mỗi sáng, tôi thức dậy vào lúc bốn giờ sáng để luyện công trong công viên, và vào ban đêm, tôi tự mình đọc sách.
Chỉ hơn một tuần tập luyện, một đồng nghiệp hỏi tôi sử dụng mỹ phẩm gì, vì cô ấy nhận thấy rằng nước da của tôi trở nên hồng hào. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã bắt đầu tập Pháp Luân Công. Cô ấy ngạc nhiên về những thay đổi của tôi và hôm sau đã tham gia vào nhóm luyện công. Cô ấy cũng đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân. Người mẹ ốm yếu của tôi cũng đã chứng kiến sự thay đổi ở tôi và đã cũng tập luyện.
Sư Phụ đã tịnh hóa cơ thể của tôi vào lúc tôi bắt đầu tập. Trong tháng đầu tu luyện của mình, tôi ho cả ngày lẫn đêm không ngớt. Tôi đã không thể ngủ được chút nào.
Mặc dù khó chịu nhưng tôi nhớ trong tâm những gì Sư Phụ giảng:
“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)
Cơn ho đã dừng lại khoảng một tháng sau đó, và tôi đã không bao giờ ho nữa kể từ hơn 15 năm qua.
Các triệu chứng khác của tôi cũng dần dần biến mất. Tôi đã kết hôn năm 1998 và sớm mang thai. Mặc dù tôi bị ốm nghén dữ dội và không thể kìm lại, tôi vẫn đi làm như bình thường và thậm chí đôi khi làm ca đêm. Sau khi tôi trở về nhà mỗi ngày, tôi nằm trên giường và nghe các bài giảng của Sư phụ. Cuối cùng tôi sinh một bé trai một cách nhẹ nhàng. Nếu tôi không bắt đầu tu luyện, thì tôi sẽ không thể có thai và sinh nở được. Một ngày trên đường đi làm, một chiếc xe máy húc vào tôi. Cú húc rất mạnh làm tôi ngã trên mặt đất, và phần đuôi xe bị hỏng. Cột sống của tôi cảm thấy như bị gãy, nhưng tôi biết rằng tôi không sao bởi vì Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi nhờ người lái xe kéo tôi lên và đưa tôi về nhà. Tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư Phụ, và tôi đã có thể trở lại làm việc vào ngày thứ ba.
Những khổ nạn liên tiếp
Năm tôi sinh con trai, năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, nhưng tôi vẫn kiên định tu luyện.
Gia đình chồng tôi đang sống một cuộc sống khó khăn. Anh ấy phải hỗ trợ chị gái tàn tật của mình (chị ấy cũng là học viên). Con trai mới sinh của chúng tôi thường ốm và cần rất nhiều chăm sóc y tế làm cho tài chính của chúng tôi eo hẹp hơn. Để chấm dứt khó khăn, chồng tôi đã lén làm một số việc: anh ấy vay một khoản vay lãi suất cao và mua một chiếc xe hơi được sử dụng như xe taxi sau công việc hàng ngày của anh ấy. Chiếc xe đòi hỏi phải được bảo dưỡng thường xuyên, và cảnh sát giao thông thậm chí đã cấm sử dụng nó. Không thể sử dụng xe, chồng tôi bắt đầu cờ bạc, với hy vọng kiếm nhiều tiền hơn, và bị nợ nần chồng chất nhiều hơn. Tôi đã không hề biết tất cả những điều này cho đến một ngày, một người đòi nợ đến gõ cửa và đe dọa sẽ kiện chúng tôi nếu chúng tôi không trả tiền sớm. Tôi không còn sự lựa chọn nào, mà đi lòng vòng xin tiền từ gia đình và bạn bè. Mẹ tôi cho tôi mượn tiền tiết kiệm, và bố chồng tôi sử dụng nhà của ông để vay thế chấp một khoản trong ngân hàng.
Ngay khi tôi cố gắng trả hết nợ cho chồng và muốn nghỉ ngơi, bà chủ nhà xuất hiện và đòi tiền. Bà ta đe dọa bắt con của tôi nếu tôi không trả tiền. Tôi giải thích tình hình nợ nần của chúng tôi và đưa cho bà ấy vài trăm nhân dân tệ, đó là tất cả số tiền tôi đã có.
Tuy nhiên, đây chưa phải là kết thúc của câu chuyện. Chồng tôi cũng đã bị dính líu trong một vụ tai nạn giao thông và chịu trách nhiệm trả hơn 7.000 nhân dân tệ bồi thường thiệt hại cho người lái xe kia. Điều này thực sự làm tăng thêm sự khó khăn!
Ngay sau khi chúng tôi đã giải quyết tất cả mọi thứ, cả chồng tôi và tôi đã bị mất việc và mất tất cả các nguồn thu nhập. Chồng tôi tìm thấy một công việc mới, nhưng tiền lương rất thấp. Bản thân anh ấy không thể đối mặt với thực tế và trở nên thất vọng. Anh ấy rời bỏ công việc mới và thay vào đó đã đi đến một quán Internet để chơi game mỗi ngày. Tôi thành ra phải nuôi cả gia đình. Tôi đã làm tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc bán quần áo và các sản phẩm khác và làm việc như một kế toán viên. Sau hai năm, tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa và bỏ nhà đi trong một cuộc cãi vã với chồng. Tôi lang thang khoảng hai tháng. Tôi không có sách Chuyển Pháp Luân để đọc và cảm thấy như tôi đã đánh mất nguồn gốc của mình.
Tia hy vọng
Sư Phụ từ bi đã không từ bỏ tôi và đã an bài cho tôi gặp một đôi vợ chồng đều là học viên. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, tôi kể cho họ về kinh nghiệm tu luyện trong quá khứ và tình hình gia đình hiện tại của tôi. Họ cảm thông và đã cho tôi mượn 10.000 nhân dân tệ để mua một căn hộ mới. Lòng tốt của họ giống như một tấm gương phản chiếu những thiếu sót của tôi và nhắc nhở tôi về những kỷ niệm của mình về việc tu luyện Đại Pháp. Tôi quyết định trở về với chồng thay vì mua một căn hộ mới và sống một mình. Tôi làm việc chăm chỉ để đối đãi với gia đình bằng sự tốt lành.
Trong vài năm sau đó, tôi vẫn bị ám ảnh với việc kiếm tiền nhiều hơn để trả nợ. Kết quả là, tôi đã không thực sự tu luyện và bắt đầu có triệu chứng của bệnh tật.
Sau khi một số học viên địa phương nói chuyện với tôi nhiều lần trong năm 2009, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đã gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Tôi tự hỏi: Tôi đã thực sự khao khát điều gì trong cuộc sống? Tôi chú tâm vào việc đọc các bài giảng của Sư phụ và các bài giảng xuất bản sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Thông qua việc học Pháp, tôi đã biết được mức độ nghiêm trọng của cuộc đàn áp và cảm thấy sự khẩn cấp để giảng thanh chân tướng cho mọi người. Tôi tiếp tục học Pháp và tu chính bản thân mình. Tôi đã trở nên chu đáo và chăm sóc cho chồng tôi tốt hơn. Tôi đã làm tất cả việc nhà mà không hề phàn nàn gì.
Nhờ sự thay đổi của tôi, chồng tôi đã trở nên rất có trách nhiệm đối với gia đình và hỗ trợ của sự tu luyện của tôi. Anh ấy thậm chí còn khuyến khích con trai chúng tôi chuyên nhất tu luyện. Mẹ chồng tôi và tôi bắt đầu dạy con trai tôi luyện công khi cháu 8 tuổi. Bây giờ cháu đã 14 tuổi, cháu rất khỏe mạnh. Cháu cũng là một học sinh xuất sắc với hạnh kiểm tốt.
Một lần, một người bạn đưa con trai của anh ấy đến thăm tôi và rất cảm động sau khi nghe tôi nói về những thay đổi trong gia đình tôi. Sau đó anh ấy bảo con trai mình đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng với con trai tôi.
Ngay từ khi bắt đầu tu luyện, mẹ chồng tôi đã trở nên khỏe mạnh và trông trẻ hơn. Người con gái khuyết tật của bà bây giờ có thể tự chăm sóc cho bản thân mình. Cha chồng tôi cũng rất ủng hộ Đại Pháp.
Mẹ tôi đã chịu đựng nhiều năm chứng viêm khớp mãn tính, viêm đa khớp và đau vai mà không tìm ra cách gì chữa khỏi. Tuy nhiên, sau khi tập luyện năm bộ công pháp của Đại Pháp, bà đã có thể đi lại một cách nhẹ nhàng.
Mọi người trải nghiệm những thay đổi kỳ diệu sau khi biết sự thật
Các thành viên trong gia đình và tôi đã giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người bằng cách chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình. Chúng tôi đã thấy rất nhiều người trải nghiệm sự thay đổi tích cực. Dưới đây là một vài ví dụ.
Anh trai tôi bị chứng thận ứ nước. Sau khi tôi giải thích sự thật với hai vợ chồng anh ấy, cả hai đều thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Một tháng sau khi anh trai tôi rút khỏi ĐCSTQ, da của anh đã trở nên hồng hào.
Cô của chồng tôi bị viêm thận mãn tính, tiểu đường, huyết áp cao và bệnh động mạch vành trong 30 năm. Các thuốc sử dụng để điều trị viêm thận đã dẫn đến phát triển bệnh loãng xương. Trong năm 2009, mẹ chồng tôi và tôi đã giảng thanh chân tướng cho cô ấy và cô đã thoái ĐCSTQ. Cô bắt đầu niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” mỗi ngày, và thấy sức khỏe của mình nhanh chóng cải thiện. Một ngày cô ấy bị bong gân cổ tay. Cô vẫn tiếp tục niệm, và cổ tay của cô ấy đã hoàn toàn hồi phục. Cô ấy thường xuyên nhận xét rằng Pháp Luân Công là thực sự kỳ diệu.
Một người anh họ [của tôi] thường hay bị khối u khắp nơi trong các mạch máu. Gia đình đã đưa anh ấy đến rất nhiều bệnh viện, nhưng không có kết quả. Chi phí y tế của anh đã làm tài chính gia đình suy kiệt. Sau khi biết tình hình của anh ấy, mẹ tôi và tôi đến thăm. Chúng tôi thấy rằng anh đã bị phù nề toàn thân, và chân tay của anh rất yếu. Anh ấy đã phải ngồi xe lăn mỗi ngày và cần sự giúp đỡ để sử dụng nhà vệ sinh và tắm rửa. Ở tuổi 38, anh ấy đã nói chuyện rất khó khăn. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã bắt đầu tu luyện như thế nào và Pháp Luân Công là gì. Anh ấy đồng ý thoái đội và đoàn và hứa sẽ đọc “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” mỗi ngày. Một tháng sau, tình hình được cải thiện. Bây giờ anh ấy có thể tự chăm sóc bản thân và không cần sự trợ giúp nữa.
Tôi đã khuyên hai người quản lí trong công ty của tôi không viết bất cứ điều gì vu khống về Đại Pháp. Trong nửa năm, cả hai đều đã thăng chức lên vị trí lý tưởng của họ.
Tôi sẽ cố gắng tinh tấn hơn và làm tốt ba việc.
Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/26/【征稿选登】慈悲的师尊啊,我用什么来感激您-257374.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/10/133888.html
Đăng ngày 17-08-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.