[Chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi còn là sinh viên đại học
Bài viết của Xuất Phàm, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-05-2025] Vào đầu những năm 1990, tôi học đại học ở Bắc Kinh, cuộc sống của tôi cũng giống như hầu hết các thanh niên khác. Tôi uống rượu và hút thuốc lá, mỗi ngày hút hết một bao thuốc. Vì hút thuốc quá nhiều nên ngón trỏ và ngón giữa của tôi ngả vàng, người tôi lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc lá. Cuối tuần, tôi thường tụ tập với một vài người bạn đồng hương học ở một trường đại học gần đó. Tôi học không quá chăm chỉ, nhưng cũng không trốn học, nên điểm số của tôi ở mức trên trung bình.
Sức khỏe suy giảm
Dần dần, tôi mắc một số chứng bệnh. Vì ký túc xá ẩm thấp nên các khớp của tôi bị đau nhức, phải dùng thuốc ibuprofen để giảm đau. Tuy rất khó chịu nhưng tôi không để ý đến việc này quá nhiều vì nghĩ rằng mình còn trẻ.
Đến mùa xuân năm 1992, sức khỏe của tôi xuống dốc rõ rệt. Ký túc xá của tôi nằm trong một tòa nhà năm tầng và tôi ở tầng ba. Mỗi khi về đến phòng tôi đều kiệt sức. Một hôm, sau khi bước lên cầu thang, tôi bị đau ngực và bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi thấy toàn thân toát mồ hôi, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau, tôi đến phòng khám của trường để kiểm tra điện tâm đồ và được chẩn đoán mắc chứng ngoại tâm thu nhĩ khá nghiêm trọng. Bác sĩ kê cho tôi vài loại thuốc Tây và dặn tôi tránh vận động mạnh. Tôi đã uống thuốc nhưng không có hiệu quả. Trước đây mỗi tối tôi đều chạy bộ nhưng giờ đã phải ngừng lại. Mỗi lần tụ tập bạn bè, tôi uống ít rượu hơn và thường xuyên kiểm tra mạch xem tim có loạn nhịp không. Tôi vẫn tiếp tục hút thuốc vì chưa nhận thức được tác hại của nó.
Mặc dù tôi đã uống thuốc để tránh bị nhồi máu cơ tim, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp thất thường. Tôi luôn căng thẳng, lo lắng, mất ngủ. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận rõ ràng rằng, dù tuổi còn trẻ, nhưng cái chết đã rất cận kề. Cảm giác như từng tế bào trong cơ thể tôi đều đang sợ hãi. Tôi tự hỏi: “Mình đến từ đâu? Tại sao mình lại khổ sở thế này? Tại sao còn trẻ mà đã bị bệnh nặng như vậy? Nếu mình chết vì đau tim, mình sẽ đi về đâu?”
Để tìm câu trả lời, tôi đã đến Nhà sách Tân Hoa ở khu Vương Phủ Tỉnh, Bắc Kinh và mua kinh Phật. Tôi cũng mua những tác phẩm kinh điển của Đạo gia như Đạo Đức Kinh và đọc cả Kinh Thánh của Cơ Đốc giáo. Đọc những cuốn sách này giúp tôi tạm thời bình tĩnh, nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy đáp án cho những câu hỏi về nhân sinh.
Trong tuyệt vọng, tôi đã thử nhiều cách để chữa bệnh. Ngoài việc uống thuốc Tây, tôi còn châm cứu tại một phòng khám Đông y. Tôi đã tập Thái Cực Quyền với một người bạn cùng lớp và đọc kinh Phật. Tuy nhiên, sau khi gặp vài hiện tượng khó lý giải, tôi đã bỏ cuộc. Tôi cũng tập một số môn khí công khá phổ biến vào thời đó, nhưng không hề biết rằng những môn này không tốt, chẳng những bệnh không khỏi mà còn gây ra nhiều vấn đề khác.
Bạn tôi học ở một trường đại học khác rất thích triết học và cậu ấy thường đọc Kinh Dịch. Tôi đã nhờ cậu ấy xem cho mình một quẻ, kết quả nội dung của quẻ đó là “bế tắc”. Đó là tình trạng chân thực của tôi trong giai đoạn này.
Tìm được Pháp Luân Đại Pháp
Tôi biết anh Lâm (bí danh), một nhà trị liệu châm cứu tại phòng khám của trường. Cuối năm 1992, trong lần châm cứu cho tôi, anh nói thuốc và châm cứu có thể không giúp ích được gì cho tôi. Anh ấy đưa cho tôi một vé tham gia Hội chợ Sức khỏe phương Đông và nói rằng có thể ở đó sẽ tìm được môn khí công tốt. Tôi không ngờ đây chính là tấm vé dẫn tôi bước sang một cuộc đời mới.
Tôi đã đến hội chợ sức khỏe mà anh Lâm giới thiệu. Nó cũng tương tự như các cuộc triển lãm mà chúng ta thấy hiện nay với đủ loại môn khí công. Mỗi môn đều có một gian hàng với một vị khí công sư hoặc nhân viên và những mô tả ngắn gọn về môn khí công đó.
Một số “khí công sư” nhìn già nua, có người dường như sức khỏe cũng không tốt lắm, và một số người trông không được phúc hậu. Tôi chú ý đến gian hàng của Pháp Luân Đại Pháp, gian hàng này lớn gấp đôi các gian hàng khác. Có một biểu tượng Pháp Luân và một tấm áp phích minh họa Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) đang thực hiện các động tác luyện công. Có hai thanh niên mặc áo choàng trắng (dành cho bác sĩ hoặc y tá) đang đứng ở đó. Tôi nhìn vào tấm áp phích và cảm thấy các động tác hơi phức tạp. Sau này tôi mới nhận ra rằng các kinh sách mà tôi đã đọc và các môn khí công mà tôi đã tập đang cản trở tôi tìm hiểu thêm về Đại Pháp, nên lúc đó tôi chỉ lấy một tờ rơi rồi rời đi.
Tôi đã đến Viện Nghiên cứu Y học Trung Quốc ở Bắc Kinh để chữa bệnh. Một bác sĩ đã kê cho tôi một vài loại thuốc thảo dược.
Vào ngày 23 tháng 2 năm 1993, tôi liên lạc với Trung tâm Phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh bằng số điện thoại trên tờ rơi. Anh Đường, một điều phối viên, cho biết một khóa giảng sẽ bắt đầu vào tối hôm đó và anh ấy đề nghị sẽ đưa tôi đi. Anh ấy đón tôi bằng chiếc xe tải nhỏ của mình và tôi đã tham dự Khóa giảng 9 ngày lần thứ 7 của Sư phụ.
Sau khi nghe bài giảng đầu tiên, tôi đã minh bạch tất cả mọi điều. Từ khi còn nhỏ, tôi vẫn luôn tìm kiếm đáp án cho rất nhiều câu hỏi, ví dụ như chúng ta đến từ đâu? Mục đích của sinh mệnh là gì? Tại sao chúng ta bị bệnh? Tương lai của chúng ta là gì? Tôi cũng rất tò mò về vũ trụ và cuộc sống. Sau khi nghe bài giảng đầu tiên, tôi đã tìm thấy câu trả lời cho tất cả những câu hỏi này. Tôi tràn ngập niềm vui, như thể mọi tế bào đang nhảy múa và ca hát trong hạnh phúc. Mọi lo âu, căng thẳng từng hành hạ tôi đều biến mất.
Mỗi ngày Sư phụ Lý giảng Pháp trong khoảng hai giờ. Ngài cũng dạy chúng tôi năm bài công pháp vào cuối mỗi buổi học. Trong khi nghe các bài giảng, tôi nhận ra rằng lối sống và quan niệm người thường của tôi đều chịu sự ảnh hưởng của xã hội biến dị. Chúng khác xa với nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn và tiêu chuẩn vô tư vô ngã của người tu luyện. Kể từ đó, tôi đã tuân theo lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp để trở thành một người tốt và một người tốt hơn nữa. Tôi đã thay đổi, bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công), tôi thường xuyên uống rượu và hút thuốc. Khi lên cơn thèm mà không có thuốc lá, tôi thậm chí còn tìm những mẩu thuốc lá trên mặt đất để hút lại. Tôi uống rượu vào cuối tuần. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, chứng lo âu, trầm cảm và mất ngủ của tôi đã biến mất. Cơn đau khớp, nhịp tim không đều và các vấn đề sức khỏe khác cũng không còn nữa. Tôi như người suýt chết đuối được một bàn tay ấm áp cứu sống, đưa đến một nơi an toàn, tốt đẹp.
Các bạn cùng lớp của tôi rất ngạc nhiên trước những thay đổi tích cực của tôi, họ nói: “Bây giờ trông cậu như một người khác vậy.”
“Pháp Luân Đại Pháp không nhận tiền”
Sau khi tốt nghiệp đại học vào tháng 7 năm 1993, tôi và một người bạn cùng lớp đã tìm được việc làm ở một thành phố ven biển. Công việc rất tốt và chúng tôi rất hài lòng.
Ký túc xá nằm cạnh một con sông được bao quanh bởi các nhà máy. Khu vực này rất ồn ào. Tuy nhiên, tôi vẫn luyện công đều đặn. Khi ấy, tôi chỉ có cuốn “Pháp Luân Công” xuất bản vào mùa hè năm 1993.
Nhìn lại, tôi thấy mình bước vào tu luyện vì lý do sức khỏe. Các bài giảng của Sư phụ Lý đã dạy tôi rằng bệnh tật là do nghiệp lực tạo thành. Vì vậy, tôi đặc biệt chú ý đến việc không sát sinh. Tôi hối hận khi nhớ lại rằng khi còn nhỏ mình đã giết một con chim sẻ và các sinh vật khác.
Một buổi sáng khi luyện công ở ban công, tôi vô tình giẫm chết một con thạch sùng. Tôi rất lo lắng, không biết hỏi ai, nên đã viết thư gửi Hiệp hội Nghiên cứu Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng một tuần sau, tôi nhận được một lá thư trả lời trích dẫn lời dạy của Sư phụ:
“Con người chúng ta sống thì có quyền lợi duy trì sự sinh hoạt của con người, do đó hoàn cảnh sinh hoạt cũng phải thích ứng với yêu cầu sinh sống của con người. Chúng ta không thể cố ý làm hại các sinh linh; nhưng chúng ta cũng không thể câu nệ thái quá đến những sự việc nhỏ bé kia. Ví như rau và lương thực đều có sinh mệnh, chúng ta cũng không thể vì chúng có sinh mệnh mà không ăn không uống; như thế còn luyện công gì nữa? Cần phải xét rộng. Ví như khi chư vị đang đi trên đường, thì kiến, côn trùng chạy vào dưới chân, và bị dẫm chết; như thế có thể chúng cần phải chết, bởi vì chư vị không cố ý làm hại chúng. Trong giới sinh vật hoặc trong các vi sinh vật khác cũng nói về vấn đề cân bằng sinh thái; nhiều quá thì cũng là thái quá; do đó chúng tôi giảng tu luyện một cách đường đường chính chính.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Đọc xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn. Pháp Luân Đại Pháp thật trân quý, nên tôi muốn nhiều người hơn nữa biết đến pháp môn này. Tôi quyết định gửi thư cảm ơn cùng 2.000 nhân dân tệ đến Hiệp hội Nghiên cứu Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng một tuần sau, tôi nhận được thư trả lời và cả số tiền 2.000 tệ. Người học viên nhắc nhở tôi hãy chú ý đề cao tâm tính và nói thêm: “Pháp Luân Đại Pháp không nhận tiền!” Tôi đã rất xúc động.
Vào tháng 12 năm 1994, tôi được học viên báo tin Sư phụ sẽ mở khóa giảng tại Quảng Châu từ ngày 21-29 tháng 12. Tôi đã đến tham dự.
Dù đã hơn 30 năm trôi qua, nhưng khi viết bài chia sẻ này, tôi vẫn nhớ mọi chuyện một cách rõ ràng. Tôi luôn biết ơn Sư phụ Lý và Pháp Luân Đại Pháp. Qua trải nghiệm của bản thân, tôi muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp không nhận tiền.
Ghi chú: Tôi đã từng bị cảnh sát bắt sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Vào đêm trước khi bị bắt, tôi đã hủy tất cả các lá thư được đề cập trong bài viết này và thông tin liên lạc của các học viên khác.
(Bài viết mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2025 được chọn đăng trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/19/494066.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/21/228138.html