Bài viết của Vũ Canh, đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 13-06-2025] Gần đây, “Đạo luật Một Dự luật Lớn và Đẹp” (One Big Beautiful Bill Act, OBBBA) về cải cách thuế của ông Trump đã thu hút sự quan tâm lớn trong giới cầm quyền và phe đối lập ở Mỹ, thậm chí còn gây ra sự chia rẽ công khai giữa tỷ phú Musk và ông Trump. Phe phản đối viện dẫn báo cáo của Văn phòng Ngân sách Quốc hội (Congressional Budget Office, CBO), cho rằng dự luật sẽ làm tăng thâm hụt ngân sách thêm 2,5 nghìn tỷ đô la trong 10 năm tới, gây bất lợi cho tăng trưởng kinh tế.

Trên thực tế, CBO, vốn có xu hướng ủng hộ Đảng Dân chủ, thường xuyên mắc sai lầm nghiêm trọng trong các dự toán ngân sách hàng năm. Ví dụ, trong “Dự luật Giảm lạm phát” (Inflation Reduction Act)của chính quyền Biden vài năm trước, CBO dự đoán chi tiêu trợ cấp cho năng lượng xanh trong dự luật này là 391 tỷ đô la. Nhưng ngay sau đó, báo cáo của Goldman Sachs (The Goldman Sachs Group, Inc.) đã chỉ ra rằng khoản trợ cấp này dự kiến sẽ vượt quá 1,2 nghìn tỷ đô la, gây áp lực rất lớn lên thu chi ngân sách.

Nghiên cứu kinh tế học được xây dựng trên nhiều giả định. Nếu những giả định này không phù hợp với thực tế, thì kết luận rút ra chắc chắn là sai. Nếu nghiên cứu kỹ lưỡng dự báo của CBO, thì có thể thấy một giả định rất lớn (mà sai lầm), đó là giả định rằng kinh tế sẽ không tăng trưởng do giảm thuế. Tuy nhiên, nhận thức thông thường trong kinh tế học là giảm thuế sẽ kích thích kinh tế, mặc dù thuế suất có giảm, nhưng do kinh tế tăng trưởng, thì mức thuế cơ bản sẽ tăng theo. Khi một mức thuế cơ bản cao hơn nhân với một mức thuế suất thấp hơn, thì tổng nguồn thu thuế có thể không giảm, thậm chí có thể tăng. Nếu mức thuế thu về tăng, thì thâm hụt ngân sách tất nhiên sẽ không tăng.

2025-6-12-taxbill2.jpg

Vào những năm 1970, trường phái kinh tế học trọng cung do nhà kinh tế học nổi tiếng Arthur Laffer của Đại học Chicago đề xuất, cùng với đường cong Laffer (Laffer Curve) tương ứng, chính là dựa trên kiến thức thông thường này. Laffer là cố vấn kinh tế Nhà Trắng trong giai đoạn 1981-1989, và trường phái kinh tế học trọng cung đã trở thành yếu tố then chốt giúp Tổng thống Reagan xoay chuyển nền kinh tế, đưa nước Mỹ thoát khỏi cuộc suy thoái kinh tế do khủng hoảng dầu mỏ những năm 1970 gây ra.

Đường cong Laffer cho rằng, nếu tăng thuế suất, ban đầu sẽ làm tăng nguồn thu thuế. Nhưng vì tăng thuế sẽ tác động tiêu cực đến kinh tế, gây ra suy thoái, nên khi thuế suất tiếp tục tăng, cuối cùng sẽ làm giảm thu ngân sách. Điều ngược lại cũng đúng. Vì vậy, mối quan hệ giữa tổng thu thuế và thuế suất là một đường cong mà cuối cùng sẽ uốn xuống, chứ không phải là đường thẳng đi lên như mọi người vẫn nghĩ. Cốt lõi của trường phái kinh tế học trọng cung là giảm thuế, để các nhà sản xuất (bên cung) sản xuất nhiều hơn, từ đó mang lại sự thịnh vượng kinh tế. Cùng với việc giảm sự can thiệp của chính phủ (deregulation), để các quy luật kinh tế, tức “bàn tay vô hình”, phát huy tác dụng, cho phép kinh tế tự do phát triển, đó chính là sức sống của nền kinh tế tự do, mà đặc trưng là chú trọng cạnh tranh tự do, kinh doanh tự do, và thương mại tự do. Thực ra, cuộc cải cách mở cửa của Trung Quốc bắt đầu từ năm 1978, về bản chất cũng là nới lỏng cho kinh tế, để kinh tế tự do phát triển.

2025-6-12-laffer_curve.jpg

Những người trong cộng đồng dùng tiếng Trung giản thể quen gọi kinh tế phương Tây là kinh tế “tư bản chủ nghĩa”. Kinh tế tư bản chủ nghĩa chú trọng vốn, do đó tất yếu phải trải qua ba giai đoạn lịch sử: chủ nghĩa tư bản tự do, chủ nghĩa tư bản độc quyền và chủ nghĩa tư bản độc quyền nhà nước. Các nhà độc quyền không thể tránh khỏi việc can thiệp vào kinh tế, mà sự can thiệp này không chỉ giới hạn ở chính phủ, mà cả các tập đoàn tư bản độc quyền cũng can thiệp vào kinh tế. Thực ra, “kinh tế tự do” không đồng nghĩa với “kinh tế tư bản chủ nghĩa”, còn “chủ nghĩa tư bản độc quyền” và cái gọi là “kinh tế hỗn hợp” lại có nhiều điểm chung (cả về quá trình và hậu quả) với “kinh tế xã hội chủ nghĩa”.

“Tam Tự Kinh” mở đầu bằng câu “Nhân chi sơ, tính bản thiện”. Thật vậy, khi con người mới sinh ra chưa bị ô nhiễm bởi những yếu tố hậu thiên, thiện tính vốn vượt trội, đến mức sự thuần chân trở thành đặc tính nổi trội của hầu hết trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Tuy nhiên, những gì con người mang theo khi sinh ra vừa có thiện đức (phúc-lộc-thọ) vừa có nghiệp lực (đau khổ, ma nạn). Lớn lên, trong thế giới loạn lạc, trong tâm con người vừa sinh thiện niệm lại vừa sinh ác niệm. Môi trường thiện sẽ khuyến khích thiện niệm, còn môi trường ác thì đầy rẫy cám dỗ, kích động ác niệm. Các thế lực lớn như chính phủ lớn, các ông trùm thương mại, công nghiệp, công nghệ, pháp luật, công đoàn… dễ rơi vào trạng thái can thiệp và kiểm soát cuộc sống của người dân, chính là do dục vọng hay nhược điểm trong nhân tính gây ra. Cái gọi là chủ nghĩa xã hội “giải phóng sức sản xuất, phát triển sức sản xuất, xóa bỏ bóc lột, xóa bỏ phân hóa giàu nghèo để cuối cùng đạt đến sự thịnh vượng chung”, chính là các môn đồ của Marx lợi dụng cả sự thiện lương và nhược điểm trong nhân tính, dùng cách vẽ ra chiếc bánh lớn, một chiêu bài xã hội chủ nghĩa, để rồi không thể tránh khỏi đi đến độc quyền nhà nước và tham nhũng cá nhân.

Để duy trì nền kinh tế tự do, thì lòng người cần phải thanh tịnh, chứ không phải là ngược lại. Trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”, Võ Cát vào lúc “gánh một gánh củi, đổi ba thưng gạo; rau cỏ theo mùa, rượu mua hai bình; mời trăng cùng uống, vui giữ rừng sâu” là một điển hình của kinh tế tự do. Mỗi ngày ông lên núi đốn một gánh củi, gánh ra chợ đổi lấy gạo, rau, rượu, rồi về nhà hát sơn ca, ngắm cảnh, phụng dưỡng mẹ già. Ông không có lối tư duy phải làm thêm giờ, đốn thêm vài gánh củi để tích lũy vốn ban đầu, rồi dùng tiền đẻ ra tiền, để đổi lấy cuộc sống vàng son, thân phận hiển hách, thích gì làm nấy.

Trở lại với việc thanh tâm quả dục, kinh tế tự do, thực ra người Trung Quốc cổ đại đã sớm biết đạo lý này. Sách vỡ lòng của Trung Quốc cổ đại “Thiên Tự Văn” mở đầu đã nói: “Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng.” Nghĩa là, vạn sự vạn vật trong vũ trụ đều có quy luật phát triển, vận động của riêng mình, sự phát triển của kinh tế cũng vậy. Điều con người cần làm là hết sức thuận theo quy luật phát triển của sự vật, không đi ngược lại quy luật, không can thiệp quá nhiều bằng sức người, đó chính là điều mà Đạo gia gọi là “vô vi nhi trị” (vô vi mà trị).

Sau nhiều năm chiến loạn thời Chiến Quốc và cuối Tần, đầu thời Hán, Trung Quốc đã hưởng một thời kỳ đại trị. Hán Văn Đế tôn sùng thuyết Hoàng Lão, áp dụng chính sách “nhẹ tô thuế, ít lao dịch”, “để dân nghỉ ngơi dưỡng sức”, nhiều lần giảm mạnh thuế ruộng đất, thậm chí có những năm miễn toàn bộ thuế ruộng đất, khuyến khích nông dân sản xuất. Cùng với sự phục hồi và phát triển dần dần của kinh tế, đầu thời Hán đã xuất hiện một cảnh tượng ổn định và giàu có chưa từng có. Sử sách ghi lại: “Tiền trong kho ở kinh thành chất đống hàng vạn vạn, dây xâu tiền mục nát không đếm xuể. Lúa trong kho Thái Thương chất chồng, tràn ra cả ra ngoài, đến nỗi mục nát không ăn được.” (“Hán Thư – Thực Hóa Chí”). Mức sống của bách tính nâng cao vượt bậc, dân giàu nước mạnh, mở ra đỉnh cao trong nền văn minh 5.000 năm. “Thời kỳ Văn Cảnh trị vì” cũng đã đặt định cơ sở vật chất vững chắc cho việc mở mang bờ cõi, xác lập nền văn trị võ công của Hán Vũ Đế sau này.

Nhân tiện nói thêm, việc mở mang bờ cõi không phải để xâm chiếm đất đai, cướp đoạt tài nguyên kinh tế của các nước láng giềng lân bang, mà là để truyền bá văn hóa, vỗ về các dân tộc thiểu số ở xa, để người dân biên cương thoát khỏi cảnh chiến tranh, an cư lạc nghiệp.

Các nhà kinh tế học hay các vị tổng thống Hoa Kỳ có thể không biết đến triết học Hoàng Lão, nhưng chính sách kinh tế của Tổng thống Reagan, cũng như dự luật cải cách thuế của Mỹ hiện nay, về bản chất đều ngầm hợp với lý luận Đạo gia của người Trung Quốc từ mấy ngàn năm trước, đó là giảm bớt sự can thiệp của con người, thuận theo quy luật phát triển của vạn sự vạn vật trong vũ trụ. Mặc dù “Đạo luật Một Dự luật Lớn và Đẹp” không hoàn hảo, chứa đựng nhiều yếu tố cân bằng chính trị, nhưng mục đích chủ đạo của nó là đang lội ngược dòng, là nỗ lực quay về với truyền thống.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/13/496053.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/18/228541.html