Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2024] Tôi từng có chấp trước mạnh mẽ vào tâm oán hận. Mỗi khi sự việc không theo ý mình, tôi liền tức giận đến mức run cả người. Có những lúc nhớ đến việc Sư phụ yêu cầu chúng ta hướng nội, tôi đều nghĩ mình đã làm tốt rồi, việc này xảy ra là do đối phương vô cớ gây chuyện. Tôi nghĩ: “Nếu anh ấy không gây chuyện thì tôi đã không hành xử như vậy.”

Vì chấp trước của mình, tôi chỉ nhìn nhận vấn đề từ góc độ của bản thân. Càng nghĩ, tôi càng tức giận và càng cảm thấy bất công.

Sư phụ thấy tôi chưa ngộ ra Pháp lý về vấn đề này nên đã an bài cho tôi bị vấp ngã để nhắc nhở tôi. Hết lần này đến lần khác, tôi ngã đau đến mức toàn thân ê ẩm, nhưng vẫn không ngộ ra. Tôi biết mình gặp khó khăn trong việc lý giải Pháp, nên tự nhủ phải quyết tâm đạt đến trạng thái mà Sư phụ đã nói đến, đó là một người tu luyện dù đầu bị chặt lìa thân vẫn đang đả tọa. Tôi biết mình phải loại bỏ chấp trước vào tâm oán hận, bởi vì đó không phải là bản ngã của tôi.

Sau khi Sư phụ công bố các bài Kinh văn “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao muốn cứu độ chúng sinh”, nhiều học viên đã học thuộc và đọc lại cho mọi người trong khi giảng chân tướng về cuộc bức hại. Tôi cũng muốn học thuộc các bài kinh văn đó nên đã bắt đầu học thuộc bài “Tại sao muốn cứu độ chúng sinh”. Tôi đã mất hai ngày để học thuộc.

Trong quá trình học thuộc, tôi nhận ra rằng Sư phụ thật vĩ đại và đã phải chịu đựng những khổ nạn to lớn để cứu độ con người. Sư phụ không chỉ ban cho chúng ta sinh mệnh, Ngài còn dùng Thần thể của mình để giúp chúng sinh tiêu trừ tội nghiệp. Để cứu độ chúng sinh, Sư phụ đã phó xuất hết thảy mọi thứ của bản thân, thậm chí có những phó xuất mà chúng ta không thể tưởng tượng được. Sau đó, tôi đã học thuộc bài “Vì sao có nhân loại.”

Vào ngày 26 tháng 5 năm 2024, khi tôi chuẩn bị đưa cháu trai đến trường, chồng tôi nói ông ấy cũng muốn đi cùng. Ngay khi chúng tôi vừa đến nơi, chồng tôi đã lái xe đi. Khi trở về vào buổi chiều hôm đó, ông ấy nói: “Tôi lùi xe đâm vào người khác rồi.” Tôi hỏi có ai bị thương không, ông ấy nói không. Xe của người kia không bị hư hại, nhưng xe của chúng tôi bị móp một vết lớn.

Nghe xong, tôi nhận ra đây là cơ hội để tôi đề cao tâm tính. Lần này, thay vì tức giận, tôi đã lặng lẽ nhẩm Pháp. Càng nhẩm, tâm tôi càng thấy sáng tỏ và tôi không còn tức giận nữa.

Tôi nhận ra rằng chồng tôi không cố ý làm hỏng xe và ông ấy đang rất lo lắng. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã nổi cơn thịnh nộ và không quan tâm đến cảm xúc của ông ấy. Cho dù chỉ là một vết xước sơn nhỏ, tôi cũng đã nổi giận rồi. Lần này, vì đang học thuộc các bài Kinh văn của Sư phụ, tôi biết mình nên nhìn nhận vấn đề dựa trên Pháp. Tâm tôi bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra.

Lẽ ra tôi nên loại bỏ chấp trước này từ lâu rồi. Đây là bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện đầu tiên của tôi. Nếu có chỗ nào chưa phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/23/486544.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/21/223766.html

Đăng ngày 21-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share