Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-03-2025] Tôi làm nhân viên vệ sinh dọn dẹp cho một khu dân cư trong thời gian xảy ra đại dịch COVID-19 năm 2022. Trong mắt người thường, làm nhân viên vệ sinh là một công việc thấp kém, thường bị coi thường và nhận ánh mắt lạnh nhạt từ chủ hộ. Do trạng thái tâm lý mỗi người khác nhau, nên việc bị chủ hộ nghi ngờ, nói lời lạnh nhạt, trút giận là chuyện thường xuyên xảy ra. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết mình cần hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và dùng tâm thái bình hòa đối đãi với mọi việc xảy ra xung quanh.

Mỗi ngày đi làm, trước hết tôi tuân theo yêu cầu công việc của quản lý và tận tâm hoàn thành nhiệm vụ. Tôi giữ cho môi trường sạch sẽ và cố gắng hết sức để quán xuyến khu vực mình phụ trách. Có những việc không thuộc phạm vi trách nhiệm của mình, nhưng khi thấy bẩn tôi cũng tiện tay dọn dẹp luôn. Ví như, khi thấy đường ống sưởi bị bám lớp bụi dày, tôi đã lau chùi đường ống từ tầng trên cùng xuống đến tầng hầm. Mặc dù tốn thời gian và công sức nhưng tôi không cảm thấy khổ, bộ phận dịch vụ khách hàng rất hài lòng với kết quả công việc của tôi.

Công việc dọn dẹp thường tiếp xúc với cư dân, đôi khi có thể phát sinh mâu thuẫn, nhưng đó cũng là cơ hội tốt để tôi đề cao tâm tính. Trong thời gian đại dịch, vào những ngày nghỉ lễ, học sinh thường chơi ở sân chung của khu dân cư. Có lần, một học sinh phóng uế bên ngoài cửa sổ của một căn hộ. Chủ nhà nhìn thấy nhưng không làm gì cả và yêu cầu tôi dọn dẹp. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ lấy dụng cụ và bắt đầu dọn dẹp. Vì sàn xi măng khó làm sạch nên tôi đã xách một xô nước đến và xối rửa sạch sẽ để chủ nhà vừa lòng.

Chủ nhà ở tầng bảy rất khó tính. Bà ấy thường bắt lỗi và cãi nhau với các đồng nghiệp của tôi. Có lần tôi đang lau sàn từ tầng mười xuống tầng năm thì bà ấy và mẹ bà ấy nói giọng tức giận: “Sao cô không lau tầng của chúng tôi?” Tôi biết mâu thuẫn đã nảy sinh và chủ nhà đang kiếm chuyện.

Tôi bình tĩnh trả lời: “Chúng ta cùng lên trên xem thử.” Sau khi lên đến tầng của họ, chủ nhà chỉ tay nói chỗ đó không sạch, vẫn bụi. Tôi lau lại lần nữa, tâm thái tường hòa, nhưng kết quả vẫn như cũ. Người mẹ đột nhiên nhấc tấm thảm trước cửa lên và nói: “Sao cô không lau hay chùi chỗ này?” Tôi giữ bình tĩnh và kiên nhẫn nói với họ rằng chúng tôi không lau những chỗ trải thảm, và sẽ còn tệ hơn nếu cây lau nhà làm bẩn thảm.

Đồng thời, tôi cũng nói bản thân có chỗ làm chưa tốt, xin lỗi họ, sau này có sai sót gì có thể trao đổi với nhau để kịp thời xử lý, khu dân cư quá lớn, có những chỗ không đi tới được khó tránh khỏi sai sót, mong chủ hộ thông cảm. Lúc này, thái độ của bà ấy dịu đi và bà ấy cười nói: “Tôi thấy cô rất chân thành. Thực ra, chúng tôi không phải nhắm vào cô đâu.” Mâu thuẫn đã được hóa giải và tôi không còn xảy ra va chạm khó chịu với họ nữa.

Sau một thời gian dài tiếp xúc với các chủ hộ trong khu dân cư, họ đã thấy sự chân thành và thiện lương, thấy tôi luôn nghĩ cho họ, nên dần dần thay đổi thái độ. Họ mỉm cười mỗi khi gặp tôi, đôi khi còn nói với giọng đầy quan tâm: “Làm công việc này thật không dễ dàng, cô phải vất vả cả ngày rồi!.” Tôi trả lời: “Miễn là mọi người hài lòng là được ạ.”

Khu dân cư có một ông cụ bị đột quỵ, liệt nửa người. Ông ấy thường xuống lầu đi dạo, nên tôi hay giúp ông ấy lấy ghế đẩu để ngồi và đỡ ông ấy. Lúc lên xuống thang máy bất tiện, tôi cũng giúp đỡ ông. Ông ấy rất cảm động nói: “Thời nay người như cô hiếm lắm.” Ông ấy kể rằng có lần ông bị gió thổi ngã và nhờ người qua đường đỡ dậy, nhưng họ đều chạy xa, không ai dám giúp ông một tay vì họ sợ bị vạ lây.

Tôi nói với ông ấy rằng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó, tôi giảng cho ông ấy chân tướng về cuộc bức hại và khuyên ông thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Ông nói ông là cựu chiến binh và đã gia nhập ĐCSTQ, nhưng ông không còn đóng Đảng phí nữa.

Tôi đáp: “Thoái ĐCSTQ và tránh xa tà ác, ông sẽ có một tương lai tốt đẹp!” Ông đã đồng ý thoái. Tôi cũng bảo ông thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, ông sẽ được phúc báo. Ông ấy nhờ tôi đọc lại vài lần chín chữ chân ngôn này cho đến khi nhớ được. Ông liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói với ông ấy: “Bác hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi. Chính Sư phụ đã bảo chúng tôi cứu người.”

Thợ theo hợp đồng do chủ nhà thuê để sửa chữa thường đến khu dân cư. Tôi cố gắng tìm cơ hội để giảng chân tướng cho những người thợ này và khuyên họ tam thoái (thoái xuất khỏi ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên). Tôi cũng nói với họ rằng họ sẽ được phúc báo nếu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Hầu hết họ đều đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Khi làm việc với các đồng nghiệp, tôi dùng thiện tâm mà Đại Pháp ban cho để thể hiện phong thái của đệ tử Đại Pháp, để qua đó họ có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết đồng nghiệp của tôi là phụ nữ, nên tôi chủ động làm những việc nặng nhọc, bẩn thỉu, cố gắng không tranh giành lợi ích, nhường sự thuận tiện cho mọi người. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành khu vực mình phụ trách, tôi đều giúp đỡ người khác làm việc của họ. Khi lấy dụng cụ vệ sinh, tôi nhường những cái tốt cho họ. Việc tuy nhỏ nhưng có thể cảm động lòng người. Họ đã không chỉ một lần cảm kích thốt lên: “Sao chị tốt thế? Chị luôn nghĩ cho chúng tôi, chúng tôi không làm được như vậy.”

Lúc này, tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, là Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt. Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn cho mọi hành xử của chúng tôi.” Sau khi tôi giảng cho họ chân tướng về Đại Pháp, họ sẵn lòng thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và học niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”

Cũng có những lúc tôi làm không tốt. Có lần, một nhóm người tụ tập trong một cửa hàng để chơi mạt chược. Sau khi ăn tối xong, thức ăn thừa, bát, đũa và giấy vụn họ vứt vương vãi khắp nơi trước cửa hàng. Tôi bị bẩn khi dọn rác và đã không giữ vững tâm tính. Sau đó tôi đã trút sự bất mãn của mình trước mặt người quản lý. Sau đó nghĩ lại và đối chiếu với Pháp, tôi nhận ra đó là tâm tật đố, tâm bất bình, đều là những chấp trước tôi cần tu bỏ.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp! Cảm ơn các đồng tu.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/6/491321.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/1/226056.html

Đăng ngày 16-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share