Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-12-2024] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi mắc rất nhiều bệnh. Sau khi bước vào tu luyện, tất cả bệnh tật đều biến mất và kể từ đó tôi luôn khỏe mạnh.
Vào tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động một chiến dịch bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên đã đến Bắc Kinh để lên tiếng bảo vệ Đại Pháp và Sư phụ. Tôi cũng muốn tham gia, nhưng khi đó tôi đang điều hành một doanh nghiệp dịch vụ vận tải nhỏ nên không đi được, điều này khiến tôi cảm thấy rất day dứt.
Một buổi sáng, khi đang nửa tỉnh nửa mê, tôi nhìn thấy một cảnh tượng: một phiên bản hoàn toàn mới của tôi tách ra khỏi thân thể. Những người khác đều gọi người này là “chị cả” và bà ấy trông giống tôi một cách kỳ lạ. Hôm đó tôi xong việc sớm và đến cửa hàng quần áo của một đồng tu. Có một vài học viên ở đó, ăn mặc chỉnh tề. Tôi nhận ra họ lại chuẩn bị đến Bắc Kinh, tôi liền nói tôi muốn đi cùng. Họ do dự, đặc biệt là em gái tôi, cô ấy lo lắng rằng gia đình tôi có thể không lý giải được và sẽ phàn nàn.
Tôi kiên quyết nói: “Hôm nay không ai có thể ngăn cản tôi. Tôi phải đi. Nếu các vị không cho tôi đi cùng, tôi sẽ tự mình đi.” Thấy tôi quyết tâm, họ đã đồng ý cho tôi đi cùng. Họ trìu mến gọi tôi là “chị cả” vì tôi lớn tuổi hơn hầu hết tất cả mọi người. Điều này làm tôi nhớ đến giấc mơ sáng hôm đó, mà tôi tin rằng đó là cách Sư phụ khích lệ tôi. Xe buýt đã khởi hành vào buổi trưa, trong tâm tôi tràn ngập niềm vui.
Khi kinh doanh dịch vụ vận tải, tôi thường chứng kiến sự tranh giành gay gắt giữa các tài xế khi khách ra khỏi nhà ga. Các tài xế taxi và xe buýt tranh giành khách hàng, gây ra cảnh hỗn loạn, thậm chí là cãi vã. Là một học viên Đại Pháp, tôi không tranh giành với họ. Thay vào đó, tôi kiên nhẫn đợi và để các tài xế khác đón khách trước. Mặc dù vậy, tôi vẫn luôn có đủ khách.
Một hôm, có một nhóm rất đông bước ra khỏi nhà ga, mang theo hành lý nặng. Như thường lệ, các tài xế ập đến tranh giành khách. Tuy nhiên, một tài xế bất ngờ quay lại và nói với tôi: “Đến lượt chị rồi.” Hành động của cô ấy khiến tôi ngạc nhiên-việc các tài xế sẵn lòng nhường khách cho người khác là điều rất hiếm. Tôi cảm động và rất tò mò về quyết định của cô ấy.
Khi tôi nói chuyện với nhóm khách, tôi biết rằng họ đi từ một thành phố xa xôi đến để làm việc nhưng đã bị người chủ lừa gạt. Họ đã đi bộ một quãng đường dài, giày của họ đã mòn và họ không còn tiền để đến ga tàu. Tôi lập tức hiểu tại sao nữ tài xế kia lại nhường họ cho tôi. Không chút do dự, tôi nói: “Hãy lên xe, tôi sẽ đưa các vị đến ga tàu.” Nhà ga cách đó khoảng 60 dặm, nhưng tôi vẫn quyết tâm giúp họ. Khi chúng tôi đến nơi, họ vô cùng cảm động và liên tục bày tỏ lòng biết ơn, họ nói: “Cảm ơn chị rất nhiều! Chị thật tốt bụng-chị đúng là một người tốt!”
Gia đình em trai tôi có một nhà hàng, tôi giúp em trai quản lý nhà hàng đó. Nhà hàng có hai người phục vụ, nhưng vì công việc quá bận rộn, chúng tôi đã thuê thêm người thứ ba-một cậu bé khoảng 16-17 tuổi. Tôi ở trong một phòng ngủ, trong khi ba nhân viên ở chung trong phòng khách. Một hôm, tôi phát hiện ra chiếc điện thoại di động của mình-món quà trị giá 2.000 nhân dân tệ từ con trai tôi- đã bị mất cùng với chiếc ví của tôi. Trong ví có số tiền thu được trong ngày của nhà hàng. Cùng lúc đó, chúng tôi nhận ra cậu bé mới đến đã biến mất. Khi tôi thảo luận tình hình với em trai, em trai tôi lập tức nghi ngờ là cậu bé đã lấy tiền và bỏ trốn.
Em trai tôi đề nghị kiểm tra các quán Internet ở địa phương, nghĩ rằng cậu bé có thể đang trốn ở đó, quả thực chúng tôi tìm thấy cậu bé ở đó. Khi trở lại nhà hàng, cậu bé quỳ xuống trước mặt tôi, rõ ràng là đang sợ hãi. Em trai tôi và những nhân viên khác rất tức giận và muốn đánh cậu, nhưng tôi đã ngăn họ lại.
Tôi đỡ cậu bé dậy và nhẹ nhàng nói: “Cháu không thể làm những việc như thế này. Nếu cháu cần giúp đỡ, hãy nói ra, có thể mọi người sẽ giúp được cháu. Nếu không, cháu phải dựa vào sự chăm chỉ làm việc của bản thân. Cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy cô có thể tha thứ cho cháu. Nhưng hãy nghĩ xem điều gì có thể xảy ra nếu người khác bắt được cháu. Họ có thể đã đánh cháu và đưa cháu đến đồn cảnh sát. Cuộc đời của cháu sẽ bị hủy hoại.”
Cậu bé bắt đầu khóc và nói: “Cô tốt quá.” Cậu bé quay người định rời đi, nhưng tôi đã gọi cậu lại. “Đợi đã!” tôi gọi. Tôi nhanh chóng lấy một ít quần áo và đưa cho cậu bé. Cậu bé nhận lấy, vẫn khóc, và chạy đi. Tôi tin rằng việc thể hiện lòng tốt có thể giúp cứu một tâm hồn trẻ thơ. Đây là điều Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi làm.
Trước đây tôi là một người ích kỷ, dễ nổi nóng và luôn cho mình là đúng. Bất cứ ai làm tôi khó chịu đều sẽ gặp rắc rối lớn. Bây giờ tôi đã là một người khác. Pháp Luân Đại Pháp đã hoàn toàn cải biến tôi.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/27/485074.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/12/225440.html
Đăng ngày 19-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.