Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-01-2025] Tôi sinh ra trong một gia đình vô thần, cha mẹ tôi đều rất nóng tính. Khi còn nhỏ, tôi yếu ớt và hay bị bệnh, điều này khiến họ phải chịu nhiều áp lực. Vì vậy, họ thường trút giận lên tôi, đánh đập và nói những lời làm tôi tổn thương. Dần dần, tôi trở thành người hướng nội và mặc cảm tự ti. Tôi không hiểu ý nghĩa của cuộc sống này là gì và thường nghĩ đến việc rời xa thế giới trần tục để trở thành một ni cô.
Khi còn nhỏ, tôi học rất giỏi, đặc biệt là môn Văn, dường như tôi có năng khiếu bẩm sinh. Các giáo viên đều quý mến tôi, cô giáo dạy Văn đối xử đặc biệt tốt với tôi—nhiều người nói cô ấy giống như mẹ của tôi vậy. Tuy nhiên, do những tổn thương mà cha mẹ gây ra và những sóng gió khác, tôi ngày càng trở nên sống nội tâm và trầm cảm. Sức khỏe của tôi sa sút, trí nhớ suy giảm. Đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi chỉ đủ điểm vào một trường dạy nghề.
Chính ở gần ngôi trường này, tôi đã được biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Ở gần trường có một điểm luyện công và ngày nào tôi cũng luyện công và học Pháp cùng các học viên khác. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Bầu trời trông xanh hơn, mây trôi bồng bềnh, chim hót líu lo vui vẻ trên cây—vạn vật đẹp lạ thường. Các học viên khác, dù là người lớn tuổi hay trung niên, đều đối xử rất tốt với tôi. Họ nấu những món ăn ngon cho tôi và mời tôi đến nhà họ ăn cơm. Họ thấy giày của tôi đã sờn cũ nên mua cho tôi đôi giày mới. Họ thậm chí còn cho tôi ở cùng. Tôi được bao bọc trong tình yêu thương và sự ấm áp, trái tim tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện. Tôi đã tự mình trải nghiệm được về lòng tốt mà Sư phụ đã dạy. Với kinh nghiệm cá nhân của mình, tôi có thể nói một cách chắc chắn với mọi người rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người lương thiện và đáng kính.
Tuy nhiên, vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân, vì sự đố kỵ và động cơ cá nhân, đã phát động một cuộc bức hại tàn bạo đối với nhóm người lương thiện này. Nhiều học viên đã mất đi sinh mệnh, vô số gia đình tan cửa nát nhà, người thân ly tán. Kinh hoàng hơn nữa, chính quyền còn tiến hành thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống, phạm phải tội ác chưa từng thấy trên hành tinh này. Cuộc bức hại này là một cuộc tấn công trắng trợn vào đạo đức và công lý của nhân loại. Chỉ bằng cách chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nhân loại mới có thể tìm thấy được ánh sáng và con đường phía trước.
Thiện đãi chồng và gia đình nhà chồng
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi phải chịu áp lực rất lớn—từ bầu không khí khủng bố do ĐCSTQ tạo ra và từ chính gia đình tôi. Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm nặng. Sau này, tôi đã kết hôn. Tuy nhiên, chồng tôi lại có tính khí nóng nảy. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau và thậm chí còn đánh nhau. Nhiều lần, anh ấy đánh tôi thậm tệ đến mức mặt mũi tôi bầm tím, sưng húp. Cảm giác như chúng tôi là oan gia từ kiếp trước, không ngừng làm tổn thương nhau.
Một đêm nọ, khi tôi vừa bước ra khỏi nhà, anh ấy đã khóa cửa nhốt tôi ở ngoài. Là một phụ nữ trẻ đơn độc trong đêm tối không nơi nào để đi, tôi đã rất sợ hãi. Kể từ ngày đó, tôi thường kiểm tra xem mình có mang theo chìa khóa không trước khi ra ngoài, vì sợ anh ấy có thể mất kiểm soát và lại làm điều gì đó vô lý.
Có lần, anh ấy đi chơi về rất khuya, tôi lo lắng gọi điện bảo anh ấy về nhà. Khi anh ấy về đến nơi, tôi bắt đầu phàn nàn. Đáp lại, anh ấy quay video tôi và gửi cho người phụ nữ mà anh ấy đang trò chuyện, rồi kể với cô ấy rằng tôi tệ như thế nào. Mỗi khi tôi nổi nóng, anh ấy lại ghi âm giọng nói của tôi. Tôi không biết anh ấy định làm gì với những đoạn ghi âm đó. Ngôi nhà của tôi không còn cảm giác an toàn nữa, tôi đã hoàn toàn kiệt sức—cả về thể chất lẫn tinh thần.
Vào năm 2004, một số học viên ở hải ngoại đã giảng chân tướng cho tôi qua mạng, điều này đã khiến tôi thức tỉnh. Tôi vô cùng biết ơn lòng từ bi của Sư phụ. Nếu không có những học viên đó, tôi không biết mình sẽ còn lạc lối trong bể khổ trần gian bao lâu nữa. Kể từ giây phút đó, tôi đã tiếp tục hành trình tu luyện phản bổn quy chân của mình.
Tôi đã tích tụ rất nhiều oán hận trong lòng. Theo lời dạy của Đại Pháp, tôi biết mình phải buông bỏ nó, nhưng đây là một quá trình tu luyện khó khăn. Chồng tôi thường trò chuyện với những người phụ nữ khác trên mạng, đi chơi khuya, đôi khi anh ấy suốt cả đêm không về nhà. Anh ấy thường xuyên say xỉn, chơi mạt chược và hát ở các quán karaoke. Trong khi đó, chúng tôi đang phải vật lộn về tài chính, không có nhà riêng, và sống cùng con nhỏ trong một căn nhà thuê không có hệ thống sưởi vào mùa đông. Chồng tôi cũng không chịu làm việc nhà. Tôi phải vừa làm công việc kinh doanh của gia đình, vừa lo việc nhà cửa, vừa chăm sóc con nhỏ, điều này khiến tôi hoàn toàn kiệt sức. Tuy nhiên, anh ấy vẫn tiếp tục buông thả bản thân, thường xuyên say xỉn, lăng mạ tôi và con, la hét chúng tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt. Đó là cuộc sống gia đình của tôi.
Ban đầu, việc buông bỏ oán hận không hề dễ dàng. Tôi thường khóc vì nỗi khổ của mình và cảm thấy cuộc sống thật bất công. Nhưng tôi tự nhủ phải làm theo lời dạy của Sư phụ. Tôi không chỉ cần ngừng oán hận chồng mình mà còn phải thực sự cảm ơn anh ấy. Tôi cần thiện đãi anh ấy từ đáy lòng và thấu hiểu những khó khăn mà anh ấy phải đối mặt.
Dần dần, tôi bắt đầu thay đổi. Khi anh ấy nổi nóng, tôi không còn cãi lại hay đánh trả. Tôi ngừng oán giận anh ấy và bắt đầu thấu hiểu những khó khăn của anh ấy. Tôi giặt giũ, nấu ăn và chăm lo cho nhu cầu hàng ngày của anh ấy—không phải với sự cay đắng như trước đây, mà giờ đây với một trái tim vui vẻ. Tôi không còn cố gắng kiểm soát cuộc sống của anh ấy hay khăng khăng rằng mình đúng. Tôi nhận ra rằng mỗi người đến thế gian này đều mang theo nghiệp lực và số phận riêng, và rất nhiều điều nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Điều tôi có thể làm là đối xử tử tế với anh ấy, để anh ấy trải nghiệm sự tốt đẹp của Đại Pháp, và hy vọng rằng anh ấy có thể được cứu khi đại nạn ập đến.
Chúng tôi mời bố mẹ chồng đến sống cùng, điều này đã giúp tôi loại bỏ nhiều quan niệm hiện đại, biến dị. Trước đây, tôi không muốn sống cùng họ, giữ khoảng cách, không muốn chấp nhận những yêu cầu và giáo huấn của họ. Nhờ lời dạy của Sư phụ, tôi đã học cách tôn trọng và quan tâm đến bố mẹ chồng, đồng thời kiên nhẫn và khoan dung. Suy nghĩ của tôi dần quay trở lại các giá trị truyền thống, phù hợp với các nguyên tắc của Đại Pháp.
Giờ đây, chồng tôi đã trở nên có trách nhiệm và hướng về gia đình hơn. Một người bạn từng hỏi anh ấy: “Anh lúc nào cũng đi chơi suốt—có phải anh có người phụ nữ khác không?” Anh ấy trả lời: “Tôi không bao giờ làm vậy. Vợ tôi đối xử với tôi rất tốt—sao tôi có thể phản bội cô ấy được?” Khi bạn tôi kể lại cuộc trò chuyện đó, tôi đã vô cùng cảm động. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu vãn gia đình tưởng chừng sắp đổ vỡ của tôi và hóa giải mối oán hận và nghiệp duyên của tôi.
Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi buông bỏ những ân oán cá nhân
Em gái của tôi kết hôn với một người chồng giàu có. Ở thành phố của chúng tôi giá nhà khá cao, nhưng cô ấy lại sở hữu nhiều bất động sản và mặt bằng kinh doanh. Em gái vừa ổn định về tài chính vừa nhàn rỗi, thường xuyên đi du lịch, ăn uống và vui chơi với bạn bè. Ngược lại, tôi phải vật lộn về tài chính, làm việc không mệt mỏi mỗi ngày và gánh vác trách nhiệm gia đình nặng nề. Cha mẹ và em gái tôi đều coi thường tôi. Em gái tôi thường chế nhạo tôi vì không bằng cô ấy, cũng như chế giễu và coi thường tôi. Còn việc giúp đỡ hay hỗ trợ tôi thì hoàn toàn không có. Cha mẹ tôi thường kể về những thứ mà em gái tôi mua cho họ, nhưng dường như phớt lờ tất cả những gì tôi đã làm cho họ.
Bây giờ tôi không còn để tâm đến những điều này nữa. Thay vào đó, tôi hết lòng chăm sóc cha mẹ, mua đồ dùng thiết yếu cho họ, cho họ tiền và ở bên cạnh khi họ ốm đau. Khi em gái tôi bị tai nạn, tôi đã chăm sóc cô ấy. Tôi chia sẻ sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp với họ, không để tâm đến cách họ đối xử với tôi. Hy vọng duy nhất của tôi là họ có thể được Pháp Luân Đại Pháp cứu độ. Em gái tôi đã thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong của ĐCSTQ, còn cha mẹ tôi đã nhận bùa hộ mệnh Đại Pháp và lịch giảng chân tướng. Giúp họ được cứu độ thông qua Pháp Luân Đại Pháp là sứ mệnh của tôi, còn những việc khác, hết thảy đều tùy duyên. Mọi việc đều thuận theo tự nhiên. Có nợ phải trả, có ân phải báo.
Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi sự bình yên và thanh thản nội tâm. Tôi biết ơn tất cả những người mà tôi đã gặp—những người đối xử tốt với tôi đã cho tôi sự tự tin và can đảm, còn những người gây khó khăn cho tôi đã giúp tôi thanh lọc bản thân, loại bỏ nhiều chấp trước, điều này khiến tôi trở nên khoan dung và thiện lương hơn. Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ từ bi!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/18/484569.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/26/225639.html
Đăng ngày 18-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.