Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô
[MINH HUỆ 31-01-2025] Ngày 15 tháng 4 năm 1994, tôi đắc Pháp nhờ tham gia lớp truyền công giảng Pháp của Sư phụ tại thành phố Hợp Phì, tỉnh An Huy.
Trước khi đắc Pháp, tôi mắc nhiều bệnh tật như viêm khớp dạng thấp, viêm dạ dày thể teo độ trung, sỏi mật, [khối u] tiểu thùy tuyến vú, đau nửa đầu, suy nhược thần kinh, rối loạn nhịp tim, tay phải tàn tật do tai nạn lao động. Do thân nhiều bệnh tật, nên tôi hết sức thống khổ, tâm trạng luôn không vui, cả ngày mặt mày ủ dột.
Thông qua người khác giới thiệu, tôi bắt đầu học đủ loại khí công từ năm 1990, tuy tôi luôn muốn chữa lành bệnh bằng cách luyện khí công, nhưng vẫn không thấy hiệu quả. Một ngày nọ, khi tôi đang luyện tĩnh tọa của môn công pháp khác, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người, rất rõ ràng, nhưng tôi không biết là ai? Tôi luôn muốn biết rõ. Sau đó, tôi đọc thấy phần giới thiệu về Sư phụ Lý Hồng Chí truyền thụ Pháp Luân Công ở khắp nơi trên toàn quốc trong tạp chí khí công. Ngay khi xem, [tôi nghĩ] đây chẳng phải là quý ông có nét mặt hiền từ và khôi ngô tuấn tú mà mình nhìn thấy lúc đả tọa sao! Ông mang đến cho tôi cảm giác rất thân thiết, cảm thấy rất vững vàng, đáng tin cậy.
Thông qua tìm hiểu, tôi biết Pháp Luân Công là Đại Pháp tu luyện Phật gia thượng thừa, dạy người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, phải chú trọng tu luyện tâm tính, đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu, đâu đâu cũng nghĩ cho người khác, hành thiện tích đức, làm một người cao thượng tốt hơn cả người tốt trên thế gian. Còn có năm bài công pháp ưu mỹ chậm rãi khiến thân thể khỏe mạnh, khiến người tu luyện nhanh chóng đạt đến trạng thái thân thể nhẹ nhàng, không có bệnh trong thời gian ngắn. Tôi thầm nghĩ, đây chính là Sư phụ mà tôi muốn tìm! Vì vậy, tôi không hề do dự khi tham gia khóa học Pháp Luân Công thứ hai mà Sư phụ tổ chức ở thành phố Hợp Phì, tỉnh An Huy vào tháng 4 năm 1994.
Năm đó, tôi đảm nhiệm công việc của bộ phận kế toán và hội phụ nữ trong đơn vị. Trong quãng thời gian làm việc, tôi chưa từng xin nghỉ phép, nhưng lần này tham gia khóa học, tôi đã xin nghỉ phép ba ngày. Sau khi lên lớp, tôi nghe Pháp lý Đại Pháp mà Sư phụ giảng thật bác đại tinh thâm, hơn nữa từ nông cạn vào thâm sâu, đó là bài giảng khí công mà tôi chưa từng nghe qua, mỗi câu đều đi vào tâm trí tôi! Tôi rất thích nghe, và rất phấn khởi, tôi thường rơi lệ khi nghe giảng bài.
Ôi, thời gian ba ngày quá ngắn! Tôi đã hết hạn nghỉ phép, và phải quay về đơn vị. Tôi đã viết nghi vấn chưa rõ trong tâm vào một phong thư, và nhờ đồng tu cùng theo Sư phụ tổ chức khóa học chuyển cho Sư phụ. Đồng tu khuyên tôi đừng rời đi sớm, nói tôi chưa nghe xong toàn bộ khóa học, sau này sẽ hối hận! Đúng vậy, tôi muốn ngày ngày nhìn thấy nụ cười và nghe thấy giọng nói của Sư phụ đến thế, muốn nghe Pháp lý cao thâm mà mình chưa từng nghe qua đến thế, nhưng tôi lại lo lắng lãnh đạo và đồng nghiệp không hiểu tôi xin nghỉ phép vì để tham gia khóa học khí công, trong tâm vô vàn mâu thuẫn.
Thật không ngờ, khi lên lớp buổi chiều vào ngày mà tôi phải rời đi, Sư phụ từ bi vĩ đại đã giải đáp câu hỏi mà tôi đề cập trong bức thư! Tôi phấn khích đến rơi lệ, chính khi tôi viết bài chia sẻ này, nước mắt vẫn cứ giàn giụa! Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ, tôi đã quyết định ở lại tiếp tục lên lớp, cho đến khi lớp học kết thúc. Quyết định này thật sự là một quyết định trọng đại, khiến tôi thu hoạch tràn đầy, từ đó đã thay đổi cuộc đời của tôi! Lần này, tôi cho mình một lựa chọn: Tôi quyết tâm đi theo Sư phụ, tu luyện đến viên mãn!
Sau khi trở về từ khóa học, hàng ngày tôi đều đắm mình trong niềm vui đắc Pháp! Sáng sớm thường có người gọi tên tôi khiến tôi tỉnh ngủ, tôi biết đó là Sư phụ từ bi gọi tôi thức dậy luyện công. Tôi nghe lời Sư phụ, ngồi bật dậy và nhanh chóng luyện công buổi sáng. Vì chân tôi bị sưng do viêm khớp dạng thấp, hơn nữa chân vừa ngắn lại vừa thô, nên rất khó ngồi song bàn luyện tĩnh công, chân thường đau đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi và nước mắt thấm ướt áo sơ mi của tôi. Khi nhìn lại chân, tôi thấy chân có màu tím, khiến tôi rất kinh ngạc! Như vậy, tôi nhớ lời Sư phụ giảng: “chịu khổ có thể tiêu nghiệp” (Chuyển Pháp Luân), tôi đã lựa chọn con đường tu Đại Pháp này! Dù khổ dù đau chăng nữa, tôi đều kiên trì đến khi nhạc luyện công kết thúc. Bây giờ nghĩ lại, cơn đau đó, thật là xuyên thấu tim gan, sông biển quay lộn! Tôi ngày ngày đều kiên trì, cắn răng chịu đựng, tôi không thể cô phụ sự khổ độ của Sư phụ!
Vào buổi tối, tôi cùng các đồng tu học Pháp, luyện công và giao lưu tâm đắc. Một đêm nọ, chúng tôi luyện bài công pháp “Phật triển thiên thủ pháp”, khi làm đến động tác duỗi “tay xoay quả cầu”, tôi cảm thấy phần ngực có một luồng nhiệt nóng tuôn ra ngoài. Sau khi về nhà, tôi kiểm tra mới biết đó là chất lỏng chảy ra từ tuyến vú của mình, kể từ đó khối u tiểu thùy khiến tôi thống khổ lâu năm đã biến mất! Cho đến hôm nay, nhiều năm đã qua như vậy, tôi chưa từng bị đau lại, [khối u] cũng chưa từng tái phát.
Thông qua một quãng thời gian tu luyện gian khổ và tu tâm, bệnh tật trên thân tôi đều hết sạch, không tốn tiền, không uống thuốc, diện mạo tinh thần của tôi cũng hoàn toàn thay đổi! Tôi ngày ngày đều vui vẻ, Sư phụ đã ban cho tôi mùa xuân thứ hai của sinh mệnh!
Không chỉ như vậy, Đại Pháp mà Sư phụ truyền đã khiến tôi đề cao cảnh giới tư tưởng, khiến tôi mọi lúc mọi nơi đều nghĩ cho người khác, không còn so đo được mất cá nhân, đối với bất cứ người nào cũng phải thiện lương. Sự thuần tịnh trong nội tâm, vô dục tắc cương, khiến tôi cảm nhận được sự rộng mở và khoáng đạt của nội tâm. Sư phụ ơi! Đệ tử làm sao để cảm tạ Ngài! Ngàn vạn lời cũng không nói hết!
Không lâu sau khi về nhà, tôi lại nghe nói Sư phụ sắp đi thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông truyền Pháp dạy công vào tháng 6, tôi rất muốn đi nghe Sư phụ giảng Pháp lần nữa, nhưng vì nguyên nhân công việc nên không thể như ý muốn. Tôi đã nhờ đồng tu địa phương thay tôi chuyển bài tâm đắc tu luyện cho Sư phụ, báo cáo với Sư phụ tình trạng tu luyện trong hai tháng gần đây.
Không lâu sau, vào một đêm nọ, tôi đã có một giấc mơ rất rõ ràng, mơ thấy Sư phụ đến thăm tôi, và vuốt ve tay phải bị tàn tật của tôi một chút, lập tức tôi cảm thấy tay phải bị sưng đau ấm lên, khoan khoái và nhẹ nhàng, cảm giác dễ chịu đó thật khó hình dung bằng ngôn từ! Trong tâm tôi vô vàn cảm tạ ân cứu độ của Sư phụ! Sư phụ giúp tôi điều chỉnh xong, rồi rời đi. Tôi nhìn bóng hình cao lớn của Sư phụ đi xa, tôi quỳ trên đất, khóc và kêu lớn: “Sư phụ! Sư phụ!” Tôi không muốn Sư phụ rời đi! Đột nhiên, dường như từ nơi xa tận chân trời, giọng nói của Sư phụ truyền đến từ xa đến gần: “Ta sẽ còn đến thăm con.” Tôi càng khóc không thành tiếng! Tôi cứ quỳ ở đó khóc, khóc đến khi tỉnh giấc. Ngay khi tỉnh dậy, chiếc gối đã ướt đẫm!
Nhìn lại con đường tu luyện trong 30 năm, mỗi bước mà đệ tử đi đều không rời khỏi sự khán hộ và gia trì của Sư phụ. Mỗi khi tôi gặp khó khăn và vượt quan ma nạn, tôi đều sẽ nhớ đến lời dạy ân cần khi Sư phụ còn truyền công truyền Pháp, từ bi hồng đại đó, tựa như người cha giảng Pháp, nhẫn nại trả lời câu hỏi cho chúng ta, [nó] càng kiên định cái tâm tu luyện của tôi. Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, không có quan nào không thể vượt qua, không có nạn nào không thể bước qua!
Sư ân hạo đãng! Sư phụ đã cho đệ tử quá nhiều quá nhiều rồi, [đệ tử] duy chỉ có tinh tấn thực tu, trong quãng thời gian tu luyện Chính Pháp còn lại không nhiều, theo sát tiến trình Chính Pháp của Sư phụ. [Đệ tử] chỉ đi con đường mà Sư phụ an bài, đoái hiện thệ ước thần thánh của mình, không cô phụ sự kỳ vọng của thân nhân trên thiên quốc, theo Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình.
Tôi đã viết bài này trong vài ngày, không ngừng khóc trong vài ngày, nước mắt theo tôi mãi cho đến khi viết xong, quãng thời gian ở cùng Sư phụ mãi mãi khích lệ tôi đi về phía trước! Trong dòng sông dài của sinh mệnh, Sư phụ mãi mãi ở trong tim tôi!
Bản quyền © 1999-2025 thuộc Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/1/31/憶師恩-師父給我生命的春天-488539.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/4/225324.html
Đăng ngày 15-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.