Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam

[MINH HUỆ 31-12-2007] Tôi cần gấp những tảng xi măng để xây nhà trong một ngày mùa đông năm 2003. Chiếc xe hơi chở chúng bị kẹt trên đường gập ghềnh. Tôi nói với người lái xe, “Chiếc xe có sao không? Nếu không, chúng ta có thể chất đồ xuống.” Người lái xe trả lời, “Nó sẽ ra được nếu có nhiều người đẩy.” Ông ta là một người lái xe không có kinh nghiệm. Tôi đứng bên cạnh đường và cầm một cái đèn bấm để cho những người đẩy chiếc xe. Người lái xe để nhầm cái cần số ở mức không. Chiếc xe mất thăng bằng, đè lên tôi. Dân chúng hết hồn. Bốn người đàn ông cố đỡ chiếc xe lên, nhưng không di chuyển nó được. Họ kêu thêm nhiều người đến giúp sức. Sau đó họ đỡ được chiếc xe ra khỏi tôi.

Tôi không ngừng nôn ra máu và bị nhiều chỗ gãy. Đầu óc tôi rất sáng suốt, nhưng tôi không cử động được. Tôi bảo người lái xe đưa tôi về nhà. Tôi nói, “Tôi tập luyện Pháp Luân Công và Sư Phụ tôi sẽ chăm sóc cho tôi.” Người lái xe cố nài để đưa tôi đến một bệnh viện nhỏ. Sự kiểm tra cho thấy rằng xương sống tôi bị gãy, chất sụn giữa hai xương sườn bị xé rách, bàn tay trái của tôi bị gãy và xương bánh chè bên chân phải bị tách lìa. Bác sỹ nói với người lái xe đưa tôi đến một bệnh viện lớn ngay nếu không tôi có thể trở thành tàn tật. Tôi từ chối. Người lái xe, lo lắng rằng tôi sẽ gây khó khăn cho ông ta sau này, đưa tôi đến một sở cảnh sát. Ông ta muốn có một giấy chứng nhận rằng tôi từ chối sự chữa trị y khoa.

Tôi nằm nghỉ trên giường tại nhà trong ba tháng. Tôi không thể tập Công, nhưng tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ. Dần dần, sức khoẻ của tôi thăng tiến chậm chạp. Tôi ngồi dậy, sau đó tôi đứng lên và cố bước đi. Đầu tiên tôi cần nghiêng về phía trước, dùng một cái gậy để bước tới. Hai ngày sau, tôi vẫn còn bước đi khó khăn và cần dùng một cây gậy. Tôi nhận ra rằng tôi không nên như vậy. Tôi nghĩ, “Tôi không phải là một người thường. Tôi là một học viên. Tôi không nên nhìn sự việc với một đầu óc người thường.” Vì vậy, tôi liệng cây gậy đi. Ngay lúc đó, tôi có thể bước đi. Nhưng tôi không thể dở bàn tay trái của tôi lên. Vì vậy, tôi tập công pháp chỉ với một cánh tay. Đến đầu năm âm lịch hai tuần lễ sau, tôi đi ngủ vào khoảng 11:00 giờ đêm, khi tôi thình lình cảm thấy Sư phụ kéo bàn tay trái của tôi và sửa lại cái xương gãy. Tôi tỉnh dậy ngay và dơ bàn tay trái lên. Nó đã hoàn toàn bình phục.

Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của Sư phụ. Kinh nghiệm này rất giá trị để làm sáng tỏ sự thật về Đại Pháp.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/12/13/168294.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/12/31/92805.html)

Đăng ngày 29-02-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share