Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục
[MINH HUỆ 30-08-2024] Tôi năm nay 80 tuổi, đã tu luyện trong Đại Pháp được 28 năm rồi. Khi ở độ tuổi 30, tôi bị mất ngủ trầm trọng và thường bị cảm lạnh. Đôi khi, tôi không thể ngủ trong hơn 10 ngày ròng và sau đó ban ngày tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi cũng bị các bệnh khác, chẳng hạn như loét dạ dày. Tôi đã thử mọi cách, bao gồm cả tập các môn khí công khác, nhưng không có cách nào hiệu quả. Khi tuổi tác ngày một tăng, tôi mắc nhiều bệnh hơn. Chứng mất ngủ trở nên nghiêm trọng hơn và tôi còn bị tắc ống dẫn mật.
Năm 1996, một ngày trước khi tôi nhập viện để phẫu thuật cắt ống mật, tôi đã may mắn được biết đến Pháp Luân Đại Pháp, rằng môn tu luyện này có thể chữa khỏi bệnh một cách kỳ diệu. Vì vậy, tôi lập tức rời bệnh viện về nhà. Sau khi luyện các bài công pháp của Đại Pháp chưa đầy ba tháng, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất và tôi tránh được phẫu thuật. Ở đây, tôi muốn nói rằng tôi vô cùng biết ơn sức mạnh phi thường của Pháp Luân Đại Pháp! Cảm ân Sư phụ từ bi và vĩ đại đã cứu tôi!
Khi mới bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đọc Chuyển Pháp Luân và đặc biệt chú ý đến chữ “Nhẫn” trong Chân-Thiện-Nhẫn, vì tôi tính khí nóng nảy. Hồi tôi còn đi làm, các đồng nghiệp ở công ty nói rằng tôi lòng dạ ngay thẳng, không có ý định làm tổn thương người khác, cũng không đề phòng người khác. Mặc dù muốn cải thiện bản thân, nhưng tôi luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể thay đổi được tính nóng. Vậy mà, thông qua tu luyện Đại Pháp, tôi đã thay đổi và học được cách kiên nhẫn. Khi rất tức giận, tôi kìm nén và không nói gì cả. Về sau, tôi dần quen với việc nhẫn, sau đó tôi có thể thực sự bình yên từ tận đáy lòng và nghĩ cho người khác trước.
Không tức giận khi bị sỉ nhục nơi công cộng
Năm 2008, tôi liên quan đến một đồng tu khi đi giảng chân tướng và bị kết án bất hợp pháp ba năm sáu tháng tù. Người quản giáo ở khu giam giữ thứ hai rất quyết liệt. Khi thấy tôi không chuyển hóa, cô ta bèn tổ chức một nhóm để đối phó với tôi. Họ lăng mạ và làm nhục tôi. Họ còng tay tôi và treo lên song cửa sổ để đe dọa tôi. Có lần, quản giáo tập hợp hơn 300 tù nhân ở khu giam giữ thứ hai, gọi tôi ra trước hội trường, tay cầm dùi cui điện chửi rủa tôi thậm tệ trong khoảng một giờ, và còn ra lệnh cho mỗi tù nhân viết các nội dung chỉ trích tôi.
Lúc đó, tôi thầm niệm lời dạy của Sư phụ:
“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Trong khi nhẩm đoạn Pháp này, tôi trở nên bình tĩnh như thể người quản giáo mắng không phải là tôi. Nội tâm tôi cảm thấy một sự bình yên và tĩnh lặng phi thường, như thể những lời buộc tội và lăng mạ đó không liên quan gì đến tôi cả.
Khi trở về phòng giam để ngủ, tôi vẫn nghĩ: “Đại Pháp hảo. Tôi sẽ không tức giận nữa. Nếu các người chỉ trích tôi, tôi sẽ bình tĩnh hô lên trên bục của hội trường: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Tôi sẽ không tức giận, tức giận chính là ma”. Tôi cảm thấy thoải mái khi nghĩ về điều đó theo cách này.
Ngày hôm sau, một trưởng khu giam đến điều tra và hỏi tôi đã bị mắng chửi thế nào. Thật thú vị là tôi không nhớ gì cả. Sau đó, người quản giáo nhà tù chỉ thu lại các bài viết chỉ trích từ các tù nhân và đưa cho trưởng khu. Không có cuộc họp phê bình nào và kế hoạch của họ kết thúc trong vô vọng. Tôi nhận ra đó là sức mạnh của Đại Pháp và Sư phụ từ bi vĩ đại đã bảo hộ tôi. Trong suốt thời gian bị giam cầm, không ai cố gắng chuyển hóa tôi.
Trong trại tạm giam luôn ghi nhớ mình là một đệ tử Đại Pháp
Năm 2020, tôi bị những người không minh bạch chân tướng về Đại Pháp tố cáo vì phát tài liệu chân tướng. Nhà tôi bị lục soát và tôi bị đưa vào trại tạm giam. Trong một phòng giam nhỏ, có hơn 30 người bị giam và hơn chục người phải ngủ trên sàn vào ban đêm. Tất cả chúng tôi đều được số phận đưa đến với nhau, bất kể lý do gì. Họ đều là những chúng sinh mà tôi cần cứu. Vào ban ngày, tôi chủ động giảng chân tướng cho trưởng phòng giam. Cô ấy cũng có ấn tượng tốt về tôi.
Mỗi tối, có một “cuộc họp quản lý” kéo dài nửa giờ trong phòng giam và mỗi tù nhân phải nói một vài lời. Mỗi người chỉ nói vài từ về cảm xúc của họ, như “Tôi nhớ nhà” hoặc “Tôi nhớ các con”. Nhưng là một người tu luyện, đây là cơ hội tốt để tôi giảng chân tướng cho họ và cứu họ. Ngày thứ ba, đến lượt tôi phát biểu, tôi đã nhắc lại nội dung giảng chân tướng về vụ tự thiêu giả trên Quảng trường Thiên An Môn, những gì đã xảy ra trong cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, vì sao Đảng Cộng sản muốn đàn áp Pháp Luân Đại Pháp v.v. một cách đầy trí huệ.
Mỗi tối, tôi kể cho họ nghe một đến hai nội dung chân tướng. Lúc đầu, họ hơi sợ vì camera giám sát và yêu cầu tôi đổi chủ đề, nói rằng camera được kích hoạt bằng giọng nói và lính canh cùng nhân viên trực sẽ kiểm tra. Tôi nói: “Ai nghe sẽ được lợi ích và may mắn”.
Vào ngày tôi bị thẩm vấn, tôi kể cho những người trong phòng giam về cuộc trò chuyện trong quá trình thẩm vấn với nhân viên “xử lý vụ án”, về cơ bản là tôi đang giảng chân tướng cho họ. Các tù nhân và trưởng phòng giam dám nghe điều này, vì họ nghĩ rằng chúng tôi đang nói về cuộc thẩm vấn và lính canh sẽ không chú ý đến điều đó.
Mỗi tối, tôi sử dụng hình thức này để nói về một chủ đề và họ thích lắng nghe. Đôi khi, tôi cũng kết hợp giảng về văn hóa truyền thống hoặc lợi ích sức khỏe của Đại Pháp, hoặc tùy duyên giảng. Ví như, một tù nhân nói: “Bà ơi, bà ngủ ngon quá. Vừa mới đặt lưng bà đã ngáy rồi”. Tôi liền tận dụng cơ hội này kể về trải nghiệm đau đớn của mình về chứng mất ngủ trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp và những thay đổi về thể chất và tinh thần của tôi sau khi tu luyện. Đôi khi, trưởng phòng giam chỉ tóm tắt tình hình trong ngày hôm đó và dành phần lớn thời gian cho tôi nói. Cô ấy cũng yêu cầu tôi ngồi lên phía trước để đảm bảo tôi có cơ hội phát biểu.
Mỗi khi tôi nói xong, mọi người đều vỗ tay để thể hiện sự đồng tình. Một người ở phòng giam bên cạnh hỏi trưởng phòng giam tại sao bên phòng tôi lại vỗ tay nhiều như vậy. Cô ấy trả lời: “Có chuyện vui”. Việc này kéo dài trong mấy tháng cho đến khi tôi bị đưa đến nhà tù, không có lính canh nào can thiệp, mọi người đều có cơ hội nghe sự thật.
Có 43 người đã làm tam thoái. Tôi nói với họ rằng chỉ bằng cách tam thoái, họ mới có thể tự cứu mình và được bình an! Tất cả họ đều tin tôi. Vì tôi bị giam cầm oan trong ba năm rưỡi, đáng tiếc là, tôi không có cơ hội đăng danh sách những người muốn thoái lên mạng. Trong năm đầu tiên ở tù, ngày nào tôi cũng nhớ lại danh sách vì sợ rằng mình sẽ quên tên. Sau đó, tôi không có cơ hội đưa danh sách ra, lúc trở về tôi chỉ còn nhớ tên của người trưởng phòng giam. Tôi hy vọng những người còn lại sẽ có duyên gặp các học viên.
Một câu chuyện ngắn khi giảng chân tướng
Có lần một người bạn chở tôi đi mua sắm trong thành phố. Một ông lão ở quê nhà bạn tôi cũng ở trên xe. Trên đường đi, tôi giảng chân tướng cho ông lão, nhưng ông không chấp nhận những gì tôi nói. Ông nhận xét: “Tôi có năm người con trai, tất cả đều có công việc tốt. Một người là chủ tịch huyện và một người khác là ông chủ. Tôi đã là đảng viên trong mấy chục năm và không muốn thoái đảng”. Chúng tôi phát chính niệm và nói với ông rằng thoái đảng là để được cứu. 40 phút trôi qua, khi chúng tôi sắp đến nơi, ông quay lại và nói với chúng tôi: “Tôi đồng ý thoái”. Tôi vui mừng vì ông đã đưa ra lựa chọn đúng đắn và đưa cho ông một tấm thẻ bình an. Ông nói: “Bà còn cái nào nữa không? Cho tôi xin một cái nữa”.
Tôi hỏi ông muốn tặng cho ai. Ông trả lời: “Cho cháu trai tôi”. Tôi đưa cho ông một thẻ bình an khác và chúc ông bình an hạnh phúc! Sau khi tạm biệt ông lão, chúng tôi về nhà.
Không ngờ vào lúc rạng sáng ngày hôm sau, ông lão đã đi bộ gần 10 dặm (5 km) từ quê lên nhà bạn tôi và hỏi: “Người hôm qua có ở đây không? Cả đêm qua tôi không ngủ được vì sợ bà ấy quên mất việc tôi thoái Đảng, nên tôi phải đi từ sáng sớm đến hỏi một tiếng”.
Bạn tôi nói: “Bà ấy không ở đây, nhưng bà ấy sẽ không quên đâu”. Ông lão mỉm cười và nói ông có thể yên tâm rồi.
Sự việc này khiến tôi vô cùng cảm động. Tôi biết mình không thể giải đãi nữa. Là một lạp tử của Đại Pháp, tôi có trách nhiệm to lớn là trợ giúp Sư phụ trong Chính Pháp.
Tôi biết ơn Sư phụ từ bi đã nâng tôi lên, cải biến tôi, và vớt tôi khỏi thế gian con người. Tôi biết ơn các đồng tu trên Minh Huệ Net vì sự nỗ lực không ngừng nghỉ của họ, các bài chia sẻ đã giúp tôi hiểu được nhiều điều và được thụ ích rất nhiều. Tôi thật may mắn biết bao. Chính Pháp đang đi đến hồi kết, tôi phải học Pháp thật tốt, tu luyện bản thân thật tốt, dùng chính niệm để cứu nhiều người hơn nữa, và trở thành đệ tử chân chính của Sư phụ.
Cảm ân Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/30/481032.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/16/221241.html
Đăng ngày 12-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.