Bài viết của Tiểu Vân, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 31-07-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2004, không lâu sau khi được xuất viện. Trước đó, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gần 10 năm. Tôi làm hóa trị, thường xuyên nhập viện, và chịu đựng cơn đau khôn thấu sau mỗi đợt điều trị. Thuốc thang không thể ngăn cản tế bào ung thư di căn và tôi cảm thấy bất lực. Tôi tự hỏi tại sao cuộc đời lại đau khổ đến thế, nhưng không ai có thể cho tôi câu trả lời, cho đến khi tôi trở thành học viên.

Trong khi trải qua nhiều khảo nghiệm và ma nạn trên con đường tu luyện, tôi cũng trở nên khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần. Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi đều muốn khóc vì vui sướng.

Tôi biết ơn Sư phụ từ bi đã gánh chịu quá nhiều cho tôi, và tôi cũng biết ơn sự động viên của các đồng tu. Trong giai đoạn Chính Pháp cuối cùng này, tôi sẽ tu luyện bản thân thật tốt để hoàn thành thệ nguyện. Tôi sẽ buông bỏ các tâm chấp trước, làm tốt ba việc, và cứu nhiều chúng sinh hữu duyên hơn nữa. Sau đây tôi xin chia sẻ một số câu chuyện tu luyện của mình.

Tu luyện bản thân vượt qua mâu thuẫn gia đình

Chồng tôi là anh cả trong gia đình có bốn anh chị em. Anh là người con trai rất hiếu thảo và cố gắng chăm sóc cho đại gia đình hết sức có thể. Để cuộc sống của cha mẹ đỡ vất vả hơn trong những năm họ về hưu, anh đề nghị tôi san sẻ một số trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, vốn dĩ vượt quá khả năng của tôi vì tôi đang mắc bệnh ung thư.

Cha chồng sở hữu một miếng đất và em trai út cứ nhất định đòi bán miếng đất này. Để giữ miếng đất, tôi và chồng phải mượn nợ để có thể mua được hai phần ba miếng đất. Sau này, khi em trai út mắc nợ, cha chồng đã tự vay tiền để trả nợ thay cho chú ấy. Điều này có vẻ không công bằng khiến tôi cảm thấy oán hận, và căng thẳng bắt đầu hình thành trong gia đình.

Một buổi tối, tôi nghĩ đến việc mình đã phó xuất biết bao cho gia đình chồng mà không nhận được bất kỳ sự công nhận nào. Tôi tức giận đến mức cơ thể bắt đầu phản ứng và tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi phát chính niệm và nhanh chóng bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến uy lực phi thường của Đại Pháp.

Sau đó tâm oán hận lại quay lại, vậy nên tôi hướng nội và tìm thấy những chấp trước của mình là ôm giữ hận thù, tật đố và oán hận. Khi làm việc gì, tôi cũng quan tâm quá nhiều đến lợi ích cá nhân. Tôi nghĩ mình đã loại bỏ những chấp trước này rồi. Cho đến một lần gần đây, tôi cảm thấy không vui khi nhìn thấy cha mẹ chồng đến mức tôi đã không hành xử như một học viên. Sau đó tôi cảm thấy rất tệ và quyết tâm đào sâu tìm nguyên nhân gốc rễ.

Thông qua việc học Pháp tôi nhận ra rằng tôi có mối quan hệ nghiệp lực với cha mẹ chồng. Tôi không thể thực sự tu luyện cho đến khi tất cả nghiệp lực của tôi được hoàn trả. Họ giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực và tạo ra hoàn cảnh cho con đường tu luyện của tôi.

Giảng chân tướng tại điểm du lịch miền núi

A Lý Sơn là điểm du lịch nổi tiếng ở Đài Loan có nhiều du khách đến tham quan, gồm cả người Trung Quốc. Dù tôi bị say xe và sợ lái xe trên đường núi, hàng tháng tôi vẫn sắp xếp đi giảng chân tướng ở điểm du lịch này. Có khi tôi ổn khi lên đến đỉnh núi, nhưng những lần khác tôi cảm thấy cực kỳ thống khổ. Tôi kiên định nhắc nhở bản thân phải tiếp tục lên núi. Sau vài lần như vậy, nỗi sợ hãi của tôi đã biến mất và chứng say xe cũng không còn nữa.

Có một lần, một cơn bão mạnh ập đến làm lở đất và đường lên núi bị đóng cửa vài ngày. Tôi dự tính sẽ đến điểm du lịch khi đường được mở lại. Chồng tôi cố gắng ngăn cản tôi và các học viên khác cũng không đi, vì nghĩ rằng không an toàn, nhưng tôi vẫn quyết định đi.

Sau khi đường được mở lại, tôi tự bắt chuyến xe buýt sớm để đến đó. Trên đường đi không có chiếc xe hơi nào, và khi tôi đến đỉnh núi, bãi đậu xe trống trơn. Lúc đầu tôi nghĩ rằng hôm đó là một ngày lãng phí rồi nhưng lập tức nhận ra suy nghĩ này không chính và tôi cần quy chính lại.

Khi tôi đến quầy giảng chân tướng, có bốn học viên từ thành phố Gia Nghĩa đã đến trước bằng xe hơi. Chúng tôi bắt tay chào hỏi nhau và dựng các bảng trưng bày. Chúng tôi động viên nhau, nói rằng việc đến đây là điều đúng đắn. Khi chúng tôi dựng các bảng trưng bày, đột nhiên một lượng lớn du khách Trung Quốc đổ dồn đến từ mọi phía, khiến điểm tham quan nhanh chóng đông đúc. Một hướng dẫn viên hỏi tôi rằng sao chúng tôi biết họ sẽ đến vào hôm đó. Tôi mỉm cười và nói: “Chúng tôi cũng mới biết thôi, và chúng tôi đang đợi các bạn“.

Hôm đó, nhiều người Trung Quốc đã biết chân tướng về Pháp Luân Công và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi rất vui vì hôm đó đã đi đến điểm du lịch.

Một dịp khác, chân tôi bị thương và bị đau khi tôi đi bộ. Tôi không chắc mình có nên lên núi hay không vì tôi sẽ phải đứng ở bảng chân tướng trong vài giờ. Đó là khảo nghiệm, nhưng cuối cùng tôi đã quyết định đi đến đó.

Khi tôi đang dựng các bảng trưng bày, thì hai phụ nữ đến đọc bảng thông tin. Tôi lập tức giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ngày hôm đó, nhiều khách du lịch Trung Quốc thoái xuất khỏi tà đảng. Tôi đứng đó trong vài giờ mà chân không hề đau.

Gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng

Gọi điện thoại cho người Trung Quốc là một khảo nghiệm lớn đối với tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái và sợ gọi điện thoại. Hơn một năm, tôi liên tục trả tiền hóa đơn điện thoại mỗi tháng mặc dù tôi không thực hiện một cuộc gọi nào. Một hôm, một học viên đến điểm học Pháp nhóm của chúng tôi để quảng bá hạng mục gọi điện thoại. Tôi nhận ra mình cần đột phá điều này. Từ đó trở đi, tôi kiên trì gọi điện thoại giảng chân tướng mỗi ngày.

Lúc đầu tôi cảm thấy sợ, và thở phào nhẹ nhõm khi không có ai bắt máy, vì tôi rất ngại khi nói chuyện với mọi người. Với sự gia trì của Sư phụ, và sự động viên từ các học viên, tôi đã tiếp tục hạng mục thần thánh này. Bây giờ tôi có thể gọi và nói chuyện tự tin với bất kỳ ai, thậm chí các quan chức cấp cao của ĐCSTQ.

Giảng chân tướng cũng là một cách để tu luyện và loại bỏ chấp trước. Khi thực hiện cuộc gọi, tôi từng có những chấp trước như ham muốn, tranh đấu và cầu danh. Tôi rất lo lắng về việc tôi sẽ giúp được bao nhiêu người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi một chấp trước xuất hiện trong cuộc gọi, tôi nhận ra rằng đó là vì nhân niệm của tôi và sau đó loại bỏ nó đi. Dần dần, tâm của tôi trở nên thanh tịnh hơn và kết quả giảng chân tướng được cải thiện.

Trong đợt quảng bá Shen Yun, tôi buông lơi việc gọi điện thoại một thời gian. Một buổi tối, tôi nhận ra điều này không đúng và bắt đầu thực hiện cuộc gọi lúc 9 giờ 30 tối. Ngạc nhiên là tôi đã nói chuyện với ba đảng viên minh bạch chân tướng và thoái xuất khỏi tà đảng ngay lập tức. Kể từ đó, tôi quyết tâm không vuột mất bất kỳ cơ hội nào để cứu người Trung Quốc và sắp xếp thời gian gọi điện thoại song song với những nhiệm vụ khác.

Trước đây tôi hiếm khi gọi điện thoại cho những cán bộ cấp cao trong ĐCSTQ hay những người có địa vị cao trong xã hội. Sau này tôi nhận ra việc giúp những người chủ chốt này minh bạch chân tướng sẽ giúp ích hơn cho các học viên ở Trung Quốc trong việc giảng chân tướng của họ.

Tôi tham gia khóa đào tạo gọi điện thoại cho những người chủ chốt này. Sau vài tháng đào tạo, tôi đã có sự tự tin và nắm vững nhiều tài liệu chân tướng. Đó là một bước tiến lớn trong việc giảng chân tướng của tôi, và tôi biết ơn tất cả học viên đã phó xuất vô tư vô ngã thu thập và tổng hợp tài liệu. Tôi nhận ra tầm quan trọng của việc chân thành nói chuyện với mọi người từ quan điểm của họ và cho họ thấy thiện niệm của tôi.

Sau khi đại dịch COVID-19 bùng phát, tôi biết mình phải tăng cường việc gọi điện thoại. Nhiều người thức tỉnh sau khi biết được sự che đậy của ĐCSTQ đối với đại dịch. Cũng có người cảm thấy bất lực khi phải đối phó với đại dịch. Khi tôi gọi cho họ, họ vui mừng khi biết được chân tướng Đại Pháp và đồng ý thoái ĐCSTQ.

Một nữ giáo viên ở Bắc Kinh nói: “Tôi là người theo đạo Thiên chúa. Tôi đã bị lừa bởi những lời dối trá của ĐCSTQ từ khi còn nhỏ. Nhưng đại dịch này cuối cùng đã thức tỉnh tôi về sự tà ác của ĐCSTQ. Nó che giấu đại dịch, khiến các ca bệnh bùng phát và giết chết nhiều người. Nó không bao giờ thừa nhận sai lầm mà lại đi đổ lỗi cho Hoa Kỳ. Bất cứ điều gì mà ĐCSTQ phản đối thì nhất định là tốt”.

Trước đây người giáo viên này đã hiểu lầm về Pháp Luân Đại Pháp. Ở Hồng Kông, cô ấy có lần từ chối nhận tài liệu Đại Pháp từ một học viên. Sau này cô ấy cảm thấy rất tiếc nuối về việc này.

Tôi nói: “Bây giờ chị đã thức tỉnh rồi. Chị nên có trách nhiệm và nói với mọi người xung quanh chị càng sớm càng tốt để họ cũng thức tỉnh và hiểu ra sự thật“. Cô ấy im lặng lắng nghe và đồng ý.

Một người đàn ông mà tôi thực hiện cuộc gọi hỏi tôi đến từ đâu. Khi biết tôi đến từ Đài Loan, ông ấy buồn bã nói rằng người ở Đài Loan sống trên thiên đàng còn người ở Trung Quốc sống trong địa ngục.

Tôi nói: “Anh không nên bi quan đến vậy. Bây giờ anh đã biết chân tướng rồi. Anh nên nói với người thân và bạn bè thoái ĐCSTQ càng sớm càng tốt. Họ sẽ được ban phúc và tránh được thiên tai và bệnh dịch”.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/17/480241.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/29/221058.html

Đăng ngày 18-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share