Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-07-2024] Tôi đắc Đại Pháp vào năm 1996, năm nay tôi đã 70 tuổi. Khi còn nhỏ, tôi học đến lớp ba thì xảy ra Cách mạng Văn hóa, tôi phải theo cha mẹ về nông thôn, nên trình độ văn hóa của tôi hạn chế. Tôi không giỏi viết lách, giao tiếp cũng không tốt, nhưng hôm nay tôi lấy hết can đảm viết bài chia sẻ này để báo cáo lên Sư phụ và trao đổi với các đồng tu. Nếu có điều gì sai sót, mong các đồng tu từ bi chỉnh sửa giúp tôi.

So với những người thường khác, tôi là người khá hiền lành. Tôi cư xử tốt với mọi người và chưa bao giờ có mâu thuẫn với ai. Sau nhiều năm tu luyện, tôi ít khi gặp tình huống chấn động nhân tâm và tôi nghĩ cuộc sống bình thường như vậy cũng ổn. Nào ngờ vài ngày trước tôi cùng đồng tu đi ra ngoài giảng chân tướng và có một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Vì tôi không biết đi xe đạp, nên lần nào cũng là đồng tu chở tôi bằng xe ba bánh của cô ấy đến các thôn làng lân cận để giảng chân tướng.

Một hôm, trên đường về, tôi nhìn thấy một chiếc xe đạp, đồng tu chỉ vào chiếc xe đạp đó và nói: “Chiếc xe này đẹp thật.” Tôi nói: “Đúng đấy, tôi không dám đi, nếu không tôi cũng mua một chiếc như này. Đến những chỗ xa không đi bộ được mà đi xe này thì tiện quá.” Không ngờ cô ấy nói: “Nếu cháu không chở dì, mà đến lúc phải đi thì dì đã biết đi xe rồi.” Lời nói của cô ấy khiến tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi không nói gì. Cô ấy nghĩ rằng tôi không nghe rõ, nên đã nhắc lại hai lần. Cô ấy thậm chí còn hỏi tôi: “Dì thấy có phải vậy không?” Không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể trả lời: “Ừ.” Nhưng trong tâm thực sự cảm thấy khó chịu.

Sau khi trở về nhà, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại tại sao đồng tu nói như vậy. Trong suốt năm, sáu ngày, tôi không ngừng nghĩ về chuyện đó! Một buổi trưa, tôi nằm nghỉ một lúc và lại nghĩ đến việc này, cảm thấy thực ra nó không phải chuyện gì to tát, sao một việc nhỏ như vậy mà tôi không thể bỏ qua được. Là chấp trước nào đang dẫn động tôi? Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi vẫn không thể hiểu ra, bèn đứng lên chuẩn bị đi học Pháp, đồng tu sắp đến rồi. Tôi thầm nghĩ, học Pháp xong tôi sẽ hỏi đồng tu một chút về chuyện này. Sau khi học Pháp xong, tôi kể cho đồng tu nghe và cô ấy hỏi: “Có phải là tâm tranh đấu không?” Tôi bảo rằng tôi không biết. Đồng tu nói: “Có phải bác nghĩ quả thực mình không thể đi xe nên cô ấy nói vậy thì bác cảm thấy khó chịu phải không?” Tôi trả lời: “Đúng vậy, đúng là như vậy.”

Đồng tu khích lệ tôi, nói rằng nếu tôi cứ lần theo chấp trước này, có thể tìm ra tiếp những chấp trước khác. Tôi lại tìm kiếm và thấy được tâm bất bình, tâm không để người khác nói, còn thấy cả tâm chấp vào lợi ích. Chúng tôi phát chính niệm trong nửa giờ và tôi liên tục thanh lý những chấp trước mà tôi tìm thấy. Sau đó, khi đi ra ngoài, chân tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn cảm giác nặng như chì không nhấc nổi lên được nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự hướng nội, và tôi muốn nói lời cảm ơn tới đồng tu đã giúp tôi!

Qua trải nghiệm hướng nội lần này, tôi nhớ lại trước đây từng rơi vào tình huống tương tự như vậy nhưng lúc đó tôi không nhận ra. Một lần, khi tôi đang “đầu đỉnh bão luân” trong bài công pháp thứ hai, một đồng tu nói rằng tôi giơ tay không chuẩn. Tôi liền nói với cô ấy: “Trước đây, tôi từng bị phẫu thuật, nên tôi không thể nâng tay cao lên được.” Cô ấy nói: “Chị không nên có niệm đầu đó.” Tôi cảm thấy không vui, bèn đáp lại: “Nếu răng của cô sắp rụng và cô không thể ăn được, liệu cô có thể không nghĩ như vậy mà vẫn ăn được không?”.

Thấy tôi không ngộ ra, một tối nọ Sư phụ đã triển hiện cho tôi thấy một Pháp Luân khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai.

Sư phụ giảng:

“Tôi nói rằng điều đó không ảnh hưởng, cái [thân] thể ở không gian khác của chư vị không bị [phẫu] thuật, mà luyện công là cái [thân] thể ấy khởi tác dụng.” (Bài giảng thứ bảyChuyển Pháp Luân).

Tôi nghĩ: “Phải rồi, cơ thể của tôi ở không gian khác không hề bị phẫu thuật.” Tôi liền cố hết sức để giơ hai cánh tay lên. Thật ngạc nhiên, chúng thực sự đã nâng cao đến đúng vị trí. Tôi vui mừng bảo chồng tôi xem và ông ấy ngạc nhiên nói: “Ồ, bà làm thế nào vậy?” Tôi nói: “Luyện công xong tôi sẽ kể cho ông.” Từ đó trở đi, tôi có thể giữ cánh tay của mình ở vị trí đúng trong bài công pháp thứ hai.

Tâm tranh đấu này đã khiến tôi không thể tu luyện tinh tấn trong suốt nhiều năm như vậy. Mãi đến bây giờ tôi mới thực sự hiểu ra và tôi thật tâm hổ thẹn về bản thân mình. Từ giờ trở đi, tôi phải học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm nhiều hơn, hướng nội nhiều hơn, làm tốt ba việc, theo kịp tiến trình Chính Pháp và trở về nhà cùng Sư phụ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/8/479383.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/5/219825.html

Đăng ngày 02-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share