Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 02-09-2024] Tôi làm việc về truyền thông, và tôi phụ trách một số hợp đồng của khách hàng C từ năm 2018. Đây là một khách hàng lớn và chúng tôi đã cộng tác với nhau được tám năm rồi. Hàng năm, cứ vào tháng Năm, kênh truyền thông của chúng tôi lại chịu trách nhiệm lên kế hoạch và điều phối chương trình Giải thưởng Đêm Châu Á (Asia Night Awards) thường niên, và quay ba video cho lễ trao giải. Đặc biệt, quá trình tiền kỳ quay phim mất đến sáu tháng (từ tháng 9 năm trước đến tháng 2 năm sau): từ khâu chuẩn bị, quay phim, đặt lịch hẹn, xác nhận địa điểm, đến thuê quay phim, sắp xếp phương tiện cho buổi quay, v.v. Đối tượng quay phim bao gồm các giám đốc điều hành của bốn công ty bảo hiểm lớn tại New York, giám đốc điều hành của bảy bệnh viện lớn, trong đó có các bác sĩ, bệnh nhân và nhân viên của khách hàng C. Tôi phải có mặt trong mỗi cuộc phỏng vấn và quay phim để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Vào ngày 9 tháng 3 năm 2023, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn từ học viên D ở Argentina, người dựng phim. Anh ấy nói rằng máy tính của anh có vấn đề và toàn bộ thước phim về các giám đốc điều hành của bốn công ty bảo hiểm và ba bệnh viện được quay từ tháng 10 đến tháng 11 hồi năm ngoái đều mất hết. Điều tệ hơn là anh ấy đã không lưu lại bất kỳ tập tin dự phòng nào. Anh ấy nói rằng anh đã mang máy tính đến công ty tốt nhất ở Argentina nhưng họ cũng không thể khôi phục được. Tôi đã liên hệ ngay với các phòng ban khác để hỏi xem có ai lưu giữ bất kỳ dữ liệu quay phim nào không, nhưng câu trả lời là ‘không’. Làm sao điều này có thể xảy ra? Cảm giác như bầu trời sụp đổ và tôi đã choáng váng.

Tôi cứ nghĩ sau khi học viên D trở về Argentina, anh ấy có thể hoàn thành dựng video và chúng tôi có thể xuất bản các video vào tháng 3. Sự việc bất ngờ này khiến tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Các nhà quay phim và biên tập viên chuyên nghiệp phải có tệp sao lưu. Tại sao không ai làm điều này? Đây là kiến ​​thức cơ bản. Điều này có nghĩa là chúng tôi phải quay lại các cảnh quay bị mất. Khi tôi nghĩ đến việc phải làm lại nhiệm vụ to lớn là điều phối mọi thứ và giải thích cho khách hàng C cũng như tất cả các giám đốc điều hành, liệu họ có hiểu được tình hình không? Ngoài ra, thời gian đang rất gấp. Tôi nghĩ điều đó quá khó. Tôi không thể hình dung mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.

Tôi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Mình chẳng phải là một người tu luyện sao? Không gì xảy ra trong tu luyện là ngẫu nhiên. Tôi cần điều chỉnh trạng thái của mình. Tôi quyết định học Pháp và phát chính niệm. Tôi cũng suy ngẫm về những chấp trước mà mình vẫn còn.

Tôi phát hiện ra mình đã oán giận học viên D và đổ lỗi cho anh ấy về sơ suất này. Nhưng, xét cho cùng, anh ấy không cố tình quên sao chép tệp tin, và anh ấy hẳn là đã rất buồn và tự trách mình.

Nếu tôi nhắc nhở các học viên khác sao lưu dữ liệu, điều này đã không xảy ra. Có những điều tôi đã không làm tốt hoặc không suy nghĩ chu toàn. Tôi cũng sợ phải làm nhiều việc hơn và nghĩ rằng việc quay phim lại có nghĩa là tăng khối lượng công việc cho tôi. Tôi phải mất thêm thời gian quý báu. Những suy nghĩ ích kỷ của tôi hoàn toàn đã bị phơi bày. Tôi quyết tâm loại bỏ những chấp trước này.

Thay đổi tư duy

Một buổi sáng khi đang ngồi thiền, tôi đột nhiên nhớ ra điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy Sư phụ đang khích lệ tôi! Tôi cũng nghĩ đến bài giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008:

“Sư phụ ở thế [gian] này, gặp ma nạn ấy, áp lực ấy, là hơn mấy vạn việc mỗi ngày, [nhưng] không ai dao động được tôi, làm dao động không nổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008, Giảng Pháp các nơi VIII)

Phải rồi, một chút đau khổ mà tôi gặp có ý nghĩa gì; chẳng phải đó là điều tốt sao, là cơ hội để tôi đề cao trong tu luyện sao? Tôi ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi cảm thấy tự tin rằng mình có thể điều phối mọi thứ và hoàn thành việc quay phim lại. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã điểm hóa cho tôi!

Tôi chính lại tâm thái và liên lạc với các giám đốc điều hành, bác sĩ, bệnh nhân và nói rằng họ cần được phỏng vấn lại. Tôi cảm ơn họ đã cảm thông và phối hợp. Sau khi lên lịch phỏng vấn, tôi sắp xếp để thực hiện buổi quay hình. Tôi đã làm việc hiệu quả và mọi thứ diễn ra đặc biệt suôn sẻ. học viên D đã bay từ Argentina đến New York để tham gia các buổi quay. Anh ấy sụt cân rất nhiều và dường như đã phải chịu rất nhiều áp lực vì sự cố này. Tôi không khiển trách anh và thậm chí còn an ủi anh ấy rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Tình cờ là Shen Yun đã có buổi biểu diễn tại Trung tâm Lincoln, New York vào tháng 4. Mỗi lần đi quay phim, tôi đều mang theo tờ quảng cáo để giới thiệu chương trình với các giám đốc điều hành và bác sĩ. Một bác sĩ tại NYU Langone Health nói, “Trước kia tôi cứ tưởng đây là chương trình của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Mỗi năm khi tôi nhìn thấy quảng cáo quảng bá Shen Yun, tôi đều cảm thấy phản cảm. Bây giờ tôi đã biết rõ rồi, tôi sẽ đi xem nếu lịch trình của tôi cho phép.” Với sự giúp đỡ của các học viên khác, chúng tôi đã có thể quay lại tất cả các cảnh quay bị thiếu.

Vào tháng 5, trong tiếng vỗ tay, sự kiện của khách hàng C đã kết thúc thành công. Tất cả các vị khách đều hết lời khen ngợi ba video chúng tôi thực hiện cho lễ trao giải và chương trình. Giám đốc điều hành của khách hàng C cũng cảm ơn Đài truyền hình NTD vì sự chăm chỉ và nói rằng ông mong muốn được hợp tác với chúng tôi vào năm sau.

Lúc này, trong lòng tôi tràn đầy xúc động và cảm ân Sư phụ. Mọi thứ đều như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Thật tuyệt vời khi chúng ta nhìn nhận mọi thứ dưới góc độ người tu luyện.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/2/481408.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/6/219848.html

Đăng ngày 07-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share