Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-02-2008] Cứu độ chúng sinh là công việc khẩn cấp đối với đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Để hoàn thành sứ mệnh lịch sử vĩ đại của chúng ta, khi chúng ta làm sáng tỏ sự thật và loại trừ ma quỷ, chúng ta hãy từ bỏ những quan niệm người thường cản trở chúng ta chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Đặc biệt đối với những học viên mà chưa loại bỏ những chấp trước căn bản của họ, xin hãy nắm lấy cơ hội cuối cùng này. Tôi đã học được nhiều bài học trong lĩnh vực này tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu.

Tôi đã đắc Pháp năm 1996. Vào năm 2004, Sư Phụ đã điểm hoá cho tôi trong một giấc mơ: tôi đang làm bài thi với 10 câu hỏi. Vì nhiều loại can nhiễu khác nhau, tôi không thể ngồi tại bàn cho đến khi cuộc thi gần như kết thúc.Tôi chỉ có thể trả lời được một câu hỏi. Thời gian gần như kết thúc và tôi thực sự rất lo lắng. Sau đó tôi tỉnh dậy. Tôi cảm thấy tôi đã tinh tấn trong tu luyện. Tôi đã học Pháp tốt và tôi đã đến Bắc Kinh ba lần để chứng thực Pháp. Tại sao tôi chỉ có thể hoàn thành một câu hỏi thôi? Tôi không thể tìm ra lý do tại sao. Sau đó, sau khi học thuộc lòng và nhớ lại Pháp và đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm trên “Tuần Báo Minh Huệ”, tôi đã nhận ra rằng có phải là những chấp trước căn bản của tôi vẫn còn được che dấu.

Sau khi đọc bài giảng của Sư Phụ: “Tiến Về Viên Mãn”, tôi đã nhận ra tầm quan trọng của việc loại bỏ những chấp trước căn bản và nhìn vào bên trong. Tôi cảm thấy rằng mục đích tu luyện đầu tiên của tôi là rất trong sạch. Chỉ bởi vì tôi cảm thấy Đại Pháp tốt. Tôi lại xem xét lại bản thân mình một cách cẩn thận, và cuối cùng đã tìm thấy những chấp trước căn bản của tôi vào cuộc sống, vào tiện nghi thoải mái và vào bản thân. Tôi bước vào tu luyện với một vài quan niệm con người. Chỉ vì những quan niệm căn bản này mà tôi đến Học Pháp và tu luyện với mong muốn “truy cầu viên mãn” mạnh mẽ và “truy cầu thăng tiến”. Tôi đã học Pháp với những quan niệm người thường và mang theo những chấp trước mạnh mẽ, chúng đã làm cho việc học Pháp của tôi không có hiệu quả.

Nhìn lại con đường của mình, tôi đã một tay nắm chặt thế giới con người và tay kia nắm Phật không bỏ. Tôi đã không thể loại bỏ nhiều chấp trước. Đây là bài học sâu sắc đối với tôi.

Có nhiều chấp trước tai hại đã trở thành những chướng ngại to lớn trong tu luyện của tôi. Chúng làm chậm lại bước đi của tôi trên con đường tu luyện. Tôi đã tìm thấy những chấp trước mạnh mẽ của tôi vào viên mãn và thăng tiến. Tôi đã quá tập trung vào tu luyện cá nhân và không thể vượt mình ra khỏi nó. Bởi vậy, tôi đã không thể thoát khỏi sự điều khiển của cựu thế lực. Sư Phụ đã điểm hoá nhiều cho tôi một vài lần trong những giấc mơ của tôi. Tôi đã không thể nhận ra Sư Phụ thực sự. Lúc đó, tôi rất bối rối và không hiểu được vấn đề ở chỗ nào. Khi tôi đọc thuộc lòng Pháp, tôi bỗng nhiên nhận ra và tìm thấy chấp trước ẩn sâu đã hạn chế tôi trong thời gian lâu như vậy: trong thế giới con người, tôi là người có tính cách yếu đuối và yếu năng lực thấp kém. Khi đối đãi với những quan hệ phức tạp của con người, để chắc chắn rằng tôi không bị tổn thương, tôi luôn luôn bảo vệ mình bằng cách tạo ra một tấm chắn dày. Chấp trước vào viên mãn và thăng tiến đã được che đậy và bảo vệ bởi tôi dùng hàng nghìn lớp chắn. Sư Phụ đã không thể giúp đỡ tôi.

Sau khi tôi nhận ra quan niệm bảo vệ mạnh mẽ này, tôi cảm thấy cứ như thể tôi là một người khác. Tôi đã loại trừ được nhiều chấp trước và loại trừ được sự can nhiễu của cựu thế lực. Tôi đã nhanh chóng tiến lên trên con đường tu luyện.

Một suy nghĩ khác mà tôi muốn chia sẻ là đối với những chấp trước ẩn sâu, chúng thường rất dễ dàng để nhận ra nếu bạn bắt đầu xem xét tâm tính và tính cách của chính bản thân mình. Tôi đã từng nghĩ rằng một người sinh ra với tính cách của anh ta. Bằng việc học Pháp, tôi đã nhận ra rằng đó là những dàn xếp của cựu thế lực. Qua chuyển sinh, chúng ta có những chấp trước khác nhau. Gốc rễ của những chấp trước này được che đậy rất sâu trong tâm và tính cách của chúng ta. Sau đó, tôi thấy một số chấp trước và nhân tố khác mà nên bị loại trừ. Ví dụ, tôi có một tính cách yếu đuối và tôi sợ những người xấu. Tôi luôn luôn tránh né mâu thuẫn xung đột. Tôi thường bị hại trong khi phải đối mặt với nhiều việc. Trong tu luyện Chính Pháp, đây là những nhân tố xấu. Đó là một trong những lý do tại sao tôi đã đi chệch đường.

Hơn nữa, tôi thường không chú ý đến những điều nhỏ nhặt. Tôi luôn nghĩ đó là một tính cách tốt. Trên thực tế, đối với những người tu luyện, đó là những thứ bại hoại. Tu luyện là nghiêm túc. Sự khác biệt giữa tư tưởng người và thần được phản ánh chỉ trong một niệm! Tính “không để ý những điều nhỏ nhặt” này đã làm tôi buông lơi những chấp trước của mình và làm tôi lỡ nhiều cơ hội đề cao tâm tính bản thân. Không coi trọng mỗi một niệm, mỗi tư tưởng, mỗi suy nhĩ là một trong những lý do tại sao tôi đã đi chệch đường. Thêm vào đó, tôi lại là người lười biếng. Đồng thời, tôi lại sợ chịu đựng gian khổ, và có chấp trước vào sự thoải mái. Những thứ này đều là những nhân tố xấu đã cản trở tôi thăng tiến trong tu luyện. Tôi đã nhận ra rằng những chấp trước ẩn sâu trong tính cách của tôi là những khảo nghiệm và thử thách mà cựu thế lực đã dàn xếp cho chúng ta. Chúng ta phải hoàn toàn loại trừ chúng. Nếu không, chúng ta sẽ bị bỏ lại đằng sau giống như hạt cát bị đãi đi mà không nhận ra điều đó!

Chỉ khi một người hiểu Pháp rõ ràng, người đó sẽ có thể loại bỏ những chấp trước hoàn toàn và nhanh hơn. Chỉ có cái tâm đến thế giới con người này để trợ giúp Sư Phụ trong Chính Pháp, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh mới là bản thân chúng ta thực sự. Những quan niệm hình thành hậu thiên kia không thuộc về chúng ta. Những chấp trước và dục vọng đó là những thứ của con người. Chúng ta nên phủ nhận chúng và loại trừ chúng, đặc biệt trong những thời gian thử thách và khảo nghiệm. Xác định rõ tự ngã là điều rất quan trọng vì tầng cấp của chúng ta được xác định bởi tâm tính của chúng ta.

Có một thời gian để loại bỏ can nhiễu của cựu thế lực, tôi đã phát chính niệm hàng ngày: “Tôi là đệ tử Pháp Luân Công. Tôi là một lạp tử trong Pháp. Tôi đến thế giới này để trợ giúp Sư Phụ Chính Pháp. Tôi sẽ cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Sư Phụ, xin hãy giúp con tăng thêm sức mạnh.” Tôi cảm thấy tôi đã tiến bộ rất nhiều trong những ngày đó. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân: “Trong vũ trụ này, có một nguyên lý rằng: ”không mất không được”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân). Tôi ngạc nhiên rằng sau khi đọc sách nhiều năm như vậy, tôi cẩm thấy đây là lần đầu tiên tôi để ý đế từ “mất”. Có phải “mất” là ý nghĩa tu luyện thực sự? Tôi luôn dại dột tập trung vào “được” và giữ những dục vọng người thường khi tu luyện. Đây cũng là do những chấp trước căn bản chưa được loại trừ.

Chúng ta nên chú ý đến mỗi một niệm, suy nghĩ của mình. Có phải mục đích của tu luyện là tu tâm tính của chúng ta không? Chúng ta nên tu luyện những tư tưởng, suy nghĩ của mình và làm cho chúng trở nên trong sạch, thuần khiết và sống theo tiêu chuẩn của Pháp. Tôi luôn luôn nghĩ về bản thân mình và đặt “tôi” lên hàng đầu và ở vị trí ưu tiên nhất. Tại sao tôi không nghĩ về những sinh mệnh đã đến thế giới này dù đã biết đầy rủi ro và hiểm nguy, với mục tiêu cứu độ chúng sinh mà đã bị mê lạc trong thế giới con người? Khi tôi nghĩ về điều này, tôi cảm thấy một cảm giác từ bi vĩ đại. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy rằng trong không gian này, điều này có thể chỉ là một suy nghĩ đơn giản. Nhưng trong những không gian khác, nó có thể là một sự thăng tiến căn bản rất lớn. Tôi cũng nhận ra rằng một khảo nghiệm trong tu luyện của chúng ta không nhất thiết phải là những sự kiện và thử thách lớn lao.

Trên thực tế, nó tồn tại cả trong một suy nghĩ đơn giản của chúng ta.
Su Phụ nói: ”Tinh tấn có nghĩa là một người có thể quan sát những lời nói và hành động của mình trong mọi lúc, đặc biệt chú ý đến những tư tưởng, suy nghĩ của mình, và có thể nghiêm khắc với chính mình, và thường xuyên có thể kiểm soát mình chặt chẽ. Điều đó nói lên rằng người đó tinh tấn trong tu luyện” (Giảng Pháp tại Pháp Hội thủ đô Mỹ Quốc).

Sư Phụ cũng nói: ”Sợ có thể làm cho một người gây ra lỗi lầm, và sợ có thể làm cho một người đánh mất cơ duyên. Sợ là một cái bẫy chết người trên hành trình của một con người tiến đến thần thánh”. (“Vượt Qua Cửa Tử”)

Bởi vậy, chúng ta nên loại bỏ chấp trước sợ hãi. Sư Phụ cũng dạy chúng ta rằng làm sáng tỏ sự thật và cứu độ chúng sinh là điều chân chính nhất trong vụ trụ. Chúng ta nên làm điều đó với phong thái cao. Không ai dám bức hại chúng ta. Tuy nhiên, mặc dù chúng ta hiểu điều này từ quan điểm nguyên lý của Pháp, nhưng tại sao chúng ta vẫn không thể thực sự loại bỏ nó? Đó có phải là vì chúng ta vẫn chưa đủ kiên định tin vào Pháp và Sư Phụ một cách vững chắc? Sư Phụ đã nói với chúng ta đây là con đường vàng. Nhưng chúng ta vẫn cảm thấy rằng hình như vẫn còn có đá. Vậy đâu là vấn đề? Đó có phải là vấn đề tâm của chúng ta?

Nếu bạn nghĩ phân phát tài liệu và làm sáng tỏ sự thật là điều gì đó nguy hiểm và khi bị ma quỷ bắt, bạn sẽ bị bức hại, như vậy chỉ một niệm đó cũng đã giữ các bạn lại tầng người thường và khi trạng thái của bạn ở trong cảnh giới người thường thì tiếp theo đó bức hại sẽ tự nhiên xảy ra. Nếu bạn nghĩ: “nếu tôi không bước ra, tôi sẽ không thể đạt viên mãn và sẽ không thể dựng lập uy đức và quyền năng”, như vậy một niệm này sẽ khiến bạn rơi vào bẫy của cựu vũ trụ và trong sự kiểm soát của cựu thế lực. Những thử thách và khổ nạn sẽ trở nên không thể tránh khỏi.

Bởi vậy, bức hại không phải là do những điều mà chúng ta làm. Nó là vì chúng ta để tâm mình ở đâu và để những quan điểm của mình ở đâu khi làm những việc đó. Nếu chúng ta hướng tâm mình đến người khác và luôn nghĩ về chúng sinh, như vậy chúng ta là những sinh mệnh của vũ trụ mới và chúng sẽ hoàn toàn không thể động đến chúng ta được. Làm sao chúng xứng đáng khảo nghiệm chúng ta? Tầng thứ của một người được xác định bởi tâm tính. Khi chúng ta có những tâm chân chính, kiên định tin vào Pháp và Sư Phụ và cứu độ chúng sinh với phong thái cao, thì bức hại sẽ không tồn tại.

Trên thực tế, “sợ” là tình. Nó là một trường vật chất được tạo nên vì chúng ta không loại bỏ chấp trước sợ hãi. Trong vài năm qua, vì lo lắng ma quỷ nhận ra chữ viết của tôi, tôi đã không bao giờ dùng chữ thật của mình khi viết sự thật trên tiền. Một lần, tôi đọc qua một đồng tiền mà có chữ viết đã thay đổi của tôi. Chữ viết thì rất xấu đến mức không thể nhận ra được. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi biết Sư Phụ đã điểm hoá cho tôi: loại bỏ chấp trước sợ hãi. Thực tế là tôi có chấp trước đó. Nhưng tôi luôn nghĩ sẽ an toàn hơn nếu không dùng chữ viết của mình và vẫn giữ chặt chấp trước đó và đã không muốn bỏ nó. Tôi đã không thực sự tin vào Pháp và Sư Phụ. Thực tế, tôi đang cầu bức hại. Tu luyện rất nghiêm túc. Nếu không loại bỏ chấp trước đó, Tôi sẽ không thể thoát ra khỏi cạm bẫy. Tôi phải loại bỏ nó để không bỏ lỡ cơ hội. Sau khi tôi nhận ra điều đó, tôi bắt đầu dùng chữ viết riêng của mình một cách đường đường chính chính. Tôi cũng đã cảm thấy một sự nâng cấp trong tâm tính của tôi. Tôi đã bớt sợ hơn. Tôi cũng nhận ra rằng mặc dù làm nhiều việc là rất quan trọng, nhưng điều then chốt nhất là giữ một cái tâm trong sạch tinh khiết để thực sự cứu độ chúng sinh. Cái giải thể ma quỷ là chính niệm. Trên thực tế, Sư Phụ đã đẩy chúng ta đến vị trí. Chúng ta đã là những vị thần vĩ đại và có thần thông. Ma quỷ chỉ có thể sợ chúng ta. Chúng không xứng đáng bức hại chúng ta. Đó là ngộ tính của chúng ta không theo kịp đã trở thành những cản trở trên con đường riêng của chúng ta. Chính nguyên lý “tương sinh tương khắc” của cựu vũ trụ đã cản trở chúng ta loại trừ chấp trước sợ hãi và làm cho cuộc bức hại tiếp tục. Thực tế, khi chúng ta có Sư Phụ và Pháp, chúng ta không nên sợ gì cả.

Chúng ta hãy khuyến khích lẫn nhau và bay trên con đường thành thần

Xin chỉ ra những gì không đúng.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/6/171851.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/2/94959.html

Đăng ngày 13-3-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share