Bài viết của Quy Chân, đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 22-05-2024] Với tấm lòng biết ơn vô hạn đối với Sư tôn, tôi viết về một số giai đoạn trong quá trình tu luyện của mình để chứng thực sự vĩ đại của Sư phụ và sự siêu thường của Đại Pháp, để cảm tạ Sư tôn vì đã từ bi cứu độ!

Tôi là [đệ tử] đắc Pháp vào tháng 7 năm 1998, năm đó tôi 50 tuổi.

Tôi lớn lên ở vùng nông thôn, lại gặp nạn đói lớn kéo dài ba năm, tôi sống qua ngày bằng cách ăn trấu và rau trong nửa năm; bởi vì gia cảnh khó khăn, tôi chỉ học bốn năm rưỡi tiểu học, rồi đến đội sản xuất để lao động, nên từ khi còn nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt.

Năm 1977, sau khi kết hôn, tôi theo chồng lên thành phố. Chúng tôi không có hộ khẩu, không có công việc và nhà cửa. Hàng tháng chồng tôi kiếm được 39 nhân dân tệ, cuộc sống của gia đình ba người chúng tôi rất khó khăn, tôi không có tiền khám bệnh, nên sức khỏe còn tệ hơn nữa.

Sư phụ an bài cơ duyên đắc Pháp và nhóm học Pháp cho tôi

Tháng 7 năm 1998, một người bạn của tôi thấy tôi cả ngày buồn bã, nên anh giới thiệu cho tôi học Pháp Luân Công. Anh nói, môn công pháp này tốt đến thế nào, chữa bệnh khỏe người rất hiệu quả. Vì để chữa bệnh, nên tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, và tham gia nhóm học Pháp.

Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đến nhóm học Pháp là xem băng hình Sư phụ giảng Pháp ở Tế Nam. Khi thấy Sư phụ, tôi đặc biệt rất vui, cảm thấy rất thiết thực. Sư phụ chính [trực] đến thế! Sư phụ giảng hay đến thế! Mặc dù tôi chưa thể ghi nhớ những lời Sư phụ giảng, nhưng tôi rất thích nghe. Tôi còn thấy thân thể của Sư phụ được thứ gì đó giống như ngọn lửa bao quanh, khắp đầu ngón tay đều có lửa; miễn là Sư phụ nói chuyện thì ngọn lửa sẽ lóe sáng.

Vì tôi lần đầu xem Sư phụ giảng Pháp, nên không hiểu gì, tôi cho rằng mọi người đều thấy giống như vậy. Sau đó, tôi hỏi đồng tu, và mọi người đều nói rằng họ không thấy gì. Đồng tu nói rằng căn cơ của tôi tốt, tôi cảm thấy Sư phụ không phải là người bình thường, cảm thấy đời này có được Sư phụ cao đến vậy thì hạnh phúc lắm! Khi ấy, tôi hạ quyết tâm sẽ theo Sư phụ tu đến cùng!

Vì học vấn có hạn, giọng phương ngữ nặng, lại thêm nhân tâm quá nhiều, nên tôi học Pháp rất khó khăn. Các đồng tu đọc Pháp, thì tôi nghe. Chính như vậy, học Pháp chưa đến một tháng, tôi vẫn không hiểu tu luyện là gì, chỉ biết Sư phụ và Đại Pháp rất tốt, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Nhiều căn bệnh mà tôi tốn rất nhiều tiền nhưng không thể chữa lành đều được Sư phụ chữa lành mà không cần uống thuốc, toàn thân tôi nhẹ nhàng. Đại Pháp siêu thường lắm!

Quan điểm sống và thế giới quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi! Bất cứ ngôn từ nào cũng không thể biểu đạt tâm trạng vui mừng của tôi, bất cứ ngôn từ nào cũng không thể diễn tả tấm lòng biết ơn vô hạn của tôi đối với Sư phụ! Tôi chỉ muốn cười, đôi khi đi ngủ thì tôi tỉnh dậy và mỉm cười, toàn thân tràn đầy năng lượng đến mức dùng không hết. Trước khi tu luyện, tôi suốt ngày mặt mày ủ dột, ai nói chuyện với tôi cũng thấy áp lực; sau khi tu luyện, tôi vui vẻ mỉm cười cả ngày, đó là niềm vui từ tận đáy lòng. Mọi người quen biết tôi đều nói rằng, tôi giống như trở thành một người khác.

Nhưng hoàn cảnh tốt đẹp không lâu, khi tôi học Pháp còn chưa đến một năm, thì ĐCSTQ đã bắt đầu cuộc bức hại. Tôi còn nhớ, sau cuộc bức hại thì không có nhóm học Pháp nữa, tôi rất thống khổ. Sư phụ thấy tôi có tâm muốn tu luyện, nên Ngài an bài cho tôi và hai chị đồng tu không quen biết học Pháp cùng nhau. Tôi rất vui. Cả hai chị đều là sinh viên đại học, có học vấn khá cao, họ đọc Pháp rất lưu loát, hầu như không đọc sai, nhưng tôi đọc Pháp thì sai chữ, thêm chữ và sót chữ, thậm chí tình trạng này còn thường xuyên xuất hiện. Hai chị rất kiên nhẫn giúp tôi sửa lại.

Khi ấy tôi không thể ngộ trên Pháp, chỉ cảm thấy không thể chịu nổi tâm hư vinh và tâm sợ mất thể diện đó, tôi rất sốt ruột, càng sốt ruột thì càng đọc sai. Áp lực rất lớn, tôi muốn rời khỏi nhóm học Pháp. Tôi nói rõ suy nghĩ của mình cho hai chị nghe. Đồng tu rất tốt, không chỉ khuyên tôi đừng bỏ đi, mà còn không bỏ rơi tôi, khích lệ tôi, khuyên tôi đừng nôn nóng, cần tận tâm, chỉ cần cố gắng hết sức, thì Sư phụ sẽ quản, và tôi nhất định đọc tốt. Đồng tu vô tư và vị tha khiến tôi hết sức cảm động, thực ra tôi cũng không nỡ rời đi, chỉ là tôi không cố gắng mà thôi. Tại thời điểm đó, [chúng tôi] không dễ tìm được nhóm học Pháp! Và tôi đã ở lại. Tôi hạ quyết tâm, nhất định phải học thật tốt, phải xứng đáng với sự kỳ vọng của đồng tu đối với tôi.

Khi ấy, nhóm học Pháp học một tuần một lần, thời gian còn lại thì [chúng tôi] tự học ở nhà, tôi xin Sư phụ giúp mình. Mỗi khi học Pháp tôi đều phải có thái độ đoan chính, đọc rõ ràng từng chữ từng câu, không truy cầu số lượng và tốc độ. Tôi chỉ mong đọc tốt và không đọc sai. Sau một quãng thời gian nỗ lực, nhờ Sư phụ gia trì và đồng tu kiên trì giúp đỡ, tôi đọc Pháp càng ngày càng tốt, về cơ bản tôi đã có thể hòa nhịp với mọi người. Chính nhờ Sư phụ gia trì, nhờ đồng tu bao dung và vô tư giúp đỡ, tôi mới có thể đi đến hôm nay! [Đệ tử] khấu bái ân Sư! Cảm ơn các đồng tu!

Sư phụ giúp tôi vứt bỏ tâm lợi ích và thăng hoa trong Pháp

Tháng 3 năm 2001, mẹ của một chị có ơn với tôi nhập viện. Mắt chị không tốt, ban ngày tôi đi làm, ban đêm tôi và chị cùng nhau chăm sóc mẹ chị. Em trai của chị là ông chủ của một công ty, nhiều lần thấy tôi đến bệnh viện để chăm sóc mẹ anh, nên anh đã cho tôi một ngàn nhân dân tệ, và nói đó là tiền để tôi đi xe. Khi ấy, tôi từ chối không được nên đã nhận tiền. Tối hôm sau, khi ngủ đến giữa đêm, một cơn đau dữ dội khiến tôi tỉnh giấc, cảm giác giống như rất nhiều mũi kim đâm vào ngực trái, càng lúc càng đau, sau đó tôi chỉ có thể thở ra, chứ không thể hít vào, về cơ bản tôi không thể nằm xuống. Tôi cảm thấy tính nghiêm trọng của việc này. Tôi phải làm gì đây? Giữa canh ba thế này. Tôi ngủ không được, nên đứng dậy luyện công. Sau khi tôi luyện xong bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư, cơn đau giảm bớt một chút.

Khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi nghĩ: Cuối cùng mình sai ở đâu? Sao đột nhiên xuất hiện việc lớn này? Chắc chắn là mình có vấn đề. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ đến một ngàn nhân dân tệ, mình có nên nhận số tiền này không? Trong Pháp giảng người tu luyện giúp người mà không cầu báo đáp, mình nhận tiền là muốn báo đáp phải không? Huống chi mình giúp chị ấy là vì đền ơn! Mình sai rồi, mình không nên nhận số tiền này.

Khi tôi đang bão luân trước bụng, cùng lúc hai tay đưa xuống, thì tôi cảm thấy “xòa” một cái giống như một chén nước lạnh chảy thẳng xuống ngực trái của mình, ôi, rất thư thái! Đột nhiên lại có sự thay đổi 180 độ, trong tâm tôi cảm thấy rất tuyệt, động tác bão luân nhẹ nhàng, hết sức mỹ diệu. Tôi biết mình đã ngộ đúng, và Sư phụ đang khích lệ mình.

Tiếp theo, tôi luyện bài công pháp thứ năm, xuất hiện trạng thái như trong Pháp nhắc đến, giống như ngồi trong vỏ trứng gà, cảm giác rất thư thái, nhưng tay và chân của tôi đều ở đó, chỉ là chúng rất nhẹ, tôi được năng lượng bao trùm, hết sức dễ chịu. Mặc dù cảm giác đó rất mỹ diệu, nhưng tôi không thể diễn tả. Tôi biết mình đã ngộ đúng, và Sư phụ gia trì cho mình. Sư phụ vất vả rồi! Sau khi ngộ được, tôi chắc chắn phải làm được, tôi phải trả lại số tiền đó! Sau khi trời sáng, tôi kể cho chồng nghe trải nghiệm này, và nói cho anh nghe quyết định của mình. Chồng tôi rất ủng hộ, sau khi dùng bữa xong, hai chúng tôi đến bệnh viện để trả lại số tiền. Cơn đau ở ngực tôi hoàn toàn biến mất, tu luyện thật tốt! Có Sư phụ thật tốt!

Sư phụ giúp tôi tiêu nghiệp, và đề cao trong Pháp

Một buổi sáng nọ, sau khi ăn xong, tôi thấy mới 6 giờ rưỡi, còn sớm mới đến giờ đi làm. Tôi ngồi song bàn trên ghế sofa để học Pháp, chuẩn bị đến 7 giờ rưỡi thì đi làm. Ngay khi học Pháp thì tôi quên mất thời gian, đến khi tôi xem đồng hồ thì đã sắp 8 giờ. Tôi vội vàng bỏ chân xuống và nhanh chóng đi làm, trong khi tôi còn chưa đứng vững, thì nghe thấy tiếng “rắc”, theo đó tôi ngã xuống. Sau khi tôi ngồi dậy xem, thì thấy lòng bàn chân trái bị ngửa lên trời. Cảnh tượng bất ngờ này khiến tôi rất kinh ngạc! Trong khoảnh khắc đó, Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ mình là người luyện công, có Sư phụ bảo hộ, nên không có vấn đề gì, do đó tôi bẻ chân lại, và chân đã trở lại. Tôi đứng dậy thử, chân vẫn có thể chạm đất, không đau lắm, chỉ cảm thấy tê. Tôi vội vàng chạy xuống nhà, và đạp xe đi làm.

Công ty rất gần nhà, tôi đạp xe khoảng mười phút. Sau khi đến công ty, chân tôi bắt đầu đau và hơi sưng, [sau đó] càng ngày càng sưng hơn. Vì đi lại hơi khó, nên tôi đã về nhà. Khi đến dưới nhà, chân không thể dùng sức, tôi vịn tay tắm cầu thang rồi nhảy lò cò lên tầng bốn. Sau khi vào nhà, tôi nghĩ không biết có ảnh hưởng mình luyện công hay không? Tôi nhanh chóng ngồi song bàn và đả tọa trên giường. Ôi! Chân không hề đau, sau khi ngồi một lúc, cảm giác như có một luồng khí chạy xuống đùi trái, rồi chạy thẳng đến đầu ngón chân, và từ đầu ngón chân trái xuất ra khí lạnh. Mỗi lần tôi luyện bài công pháp thứ năm đều như vậy. Cảm giác này rất tuyệt, đó chẳng phải là Sư phụ tiêu nghiệp cho tôi bằng hình thức này sao?! Tôi rất vui, tôi ngồi một giờ, mặc dù chân không hề đau, nhưng có vết bầm tím.

Hơn 1 giờ chiều, chồng tôi trở về, anh thấy tôi như vậy, và muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi không đồng ý. Anh đến nhà thuốc và mua một chai thuốc bôi, anh nói loại thuốc này tốt đến thế nào, và kêu tôi tự bôi. Anh để chai thuốc xuống rồi rời đi. Sau khi anh đi khỏi, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công. Mỗi lần tôi luyện xong bài công pháp thứ năm, thì vết bầm trên chân lan rộng ra ngoài một chút. Buổi tối, khi chồng trở về, anh thấy chân tôi không những không lành, mà còn nặng hơn. Anh tiện tay cầm chai thuốc và muốn bôi thuốc cho tôi, [nhưng] khi thấy chai thuốc chưa mở nắp, anh lập tức nổi giận và nói: “Em không đến bệnh viện, cũng không bôi thuốc, em muốn chết à? Em chết thì anh cũng chẳng quan tâm!” Chồng tôi không ăn cơm, nằm trên giường và giận dỗi. Tôi biết rằng mình đã sai, nếu tôi mở nắp chai thuốc, dù tôi có bôi hay không thì anh đâu biết, và sẽ không khiến anh nổi giận. Một lát sau, khi thấy tâm tình của anh ổn định hơn, tôi mới nói: “Anh đừng giận, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em là người luyện công, em biết nên làm gì, em sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình. Anh cho em ba ngày nhé, nếu sau ba ngày chân vẫn không lành, thì em giao cho anh cái chân này!”

Chồng nói: “Em chết thì anh cũng không quan tâm.” Mặc dù anh nói không quan tâm, nhưng chỉ cần có mặt ở nhà thì anh sẽ quan sát chân của tôi. Tôi buông bỏ tâm xuống, và giao tất cả cho Sư phụ. Tôi học Pháp và luyện công thật nhiều. Chân vẫn còn sưng và bầm, tôi luyện bài công pháp thứ năm nhiều lần, mỗi lần đều giống nhau. Đến tối hôm sau, cả chân sưng như trái cà tím, lòng bàn chân và đầu ngón chân có màu tím đen, tôi không thể mang vừa giày cỡ lớn. Nhưng điều kỳ lạ là, tôi không hề cảm thấy đau. Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu thay cho mình. Sư phụ vất vả rồi! Đến sáng ngày thứ ba, tôi thấy chồng luôn nhìn chân của mình, nhưng anh không nói gì, cảm thấy bất lực rồi anh đi làm. Đến tối, anh đi làm về, anh vừa thấy chân tôi, ôi, chân đã lành lặn! Chân không có vết thương nào, giống như chân lành lặn, thật quá thần kỳ! Thực ra tôi chỉ lo học Pháp và luyện công, tôi còn không biết khi nào chân đã lành lại. Chồng tôi hết sức kinh ngạc, anh cảm khái: “Thực sự thần kỳ, buổi sáng chân vẫn còn sưng đến thế, làm sao nói lành là lành ngay rồi? Thần kỳ lắm!” Tôi lại cảm ơn Sư phụ vì đã từ bi bảo hộ và gánh chịu thay cho mình!

Năm 2003, tôi bị nhiễm SARS. Hôm đó, tôi đang làm việc ở công ty, cảm thấy rất buồn ngủ, và muốn đi ngủ. Nhưng tôi cần làm bản báo cáo cuối tháng, tôi mơ màng buồn ngủ, và không thể làm việc. Thật không dễ gì tôi mới chịu được đến hết giờ làm việc. Sau khi về nhà, tôi leo lên giường nằm ngủ, đến gần 7 giờ, chồng đến giường gọi tôi: “Em dậy ăn chút cơm rồi ngủ tiếp.” Anh vừa nói vừa kéo tay tôi. Ái chà! Tay của em sao nóng thế? Em bị sốt à? Anh nhanh chóng lấy nhiệt kế để đo thân nhiệt của tôi, 39,8 độ. Thời điểm đó là đỉnh điểm của đại dịch SARS, có rất nhiều người tử vong. Nếu tôi đến bệnh viện thì chắc chắn bị cách ly, tôi lại chưa bàn giao công việc. Vậy tôi nên làm gì? Chồng tôi nói: Không thể đến bệnh viện được, anh mua thuốc cho em uống nhé, em không uống thuốc trong nhiều năm rồi, uống thuốc là ổn. Sau đó chồng tôi đã đi mua thuốc. Tôi cũng sốt ruột, trong tâm nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, con nên làm gì đây?”

Sau khi chồng mua thuốc về, anh sắc thuốc để tôi uống. Tôi còn chưa kịp uống, khi ngửi thấy mùi thuốc thì tôi bắt đầu nôn, đến mức nôn ra dịch mật. Chồng thấy tôi thực sự không thể uống, nên anh lại đến nhà thuốc để mua thuốc dạng viên. Anh nói thuốc viên dễ uống, uống nước rồi nuốt xuống là được. Tôi bỏ viên thuốc vào miệng, và uống một ly nước. Chồng thấy tôi uống xong, anh hài lòng và nói: “Lần này em ngủ một giấc là được.” Sau khi nói xong, anh yên tâm quay về phòng của mình để nghỉ ngơi. Thực ra tôi chưa nuốt viên thuốc. Viên thuốc dính chặt dưới đầu lưỡi, dùng tay để móc ra cũng không được, tôi rất vất vả mới lấy viên thuốc ra được. Chồng canh giờ để tôi uống thuốc, mỗi lần đều giống như vậy, tất nhiên anh không biết chuyện này. Cứ 30 phút thì anh lại đo thân nhiệt một lần, cơn sốt không hạ, tôi luôn nửa tỉnh nửa mê. Chồng cảm thấy hơi lo, anh sợ tôi xảy ra chuyện gì. 11 giờ rưỡi đêm, anh kêu cháu gái đang học ở trường đại học Cát Lâm về nhà. Cháu gái đo thân nhiệt cho tôi và giúp tôi uống thuốc đúng giờ, hai ông cháu thức suốt đêm. Hôm sau, thân nhiệt vẫn còn 39,8 độ.

Đến giữa trưa, chồng nói: “Đến tối nếu em vẫn còn sốt, thì anh gọi điện cho cha em, để nói cho ông biết chuyện này.” Ngay khi nghe xong, tôi rất sốt ruột, trong tâm nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, Ngài tuyệt đối đừng để chồng con gọi điện cho cha con, cha con đã hơn 80 tuổi rồi, cha không thể đến được, nếu ông biết chuyện này, thì thân nhân của con sẽ lo lắm.” Khi nghĩ như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng đặc biệt thư thái và thiết thực. Khi này, cháu gái đo thân nhiệt cho tôi, nhiệt độ còn 36,7 độ. Đến 6 giờ tối, cháu lại đo thân nhiệt còn 36,6 độ, và tôi đã hoàn toàn bình phục. [Thân nhiệt] từ 39,8 độ hạ xuống còn 36,7 độ, đó thực sự là kỳ tích!

Sư phụ thực sự biết tôi nghĩ gì, Sư phụ lại cứu tôi vào thời khắc quan trọng. Sư phụ vất vả rồi! Tôi bắt đầu luyện công, luyện một mạch năm bài công pháp. 3 giờ 50 phút sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, đo thân nhiệt còn 36,6 độ, rồi tôi lại luyện công, và luyện một mạch năm bài công pháp. Sau khi phát chính niệm, ăn sáng xong, tôi thấy hai ông cháu vẫn còn ngủ, tôi viết lại vài chữ để nói cho họ biết tôi đã hoàn toàn bình phục, tôi để nhiệt kế ở đây, mọi người tự xem nhé. Sau đó, tôi đi làm. Đến tối đi làm về, tôi vào nhà bếp nấu ăn, hai ông cháu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cả hai gần như đồng thanh hỏi tôi thực sự khỏe rồi à. Có vẻ như cả hai đều không tin. Hóa ra hai ông cháu đều bị cảm mạo. Tôi đáp lại: Nếu em không khỏe, thì có thể tràn đầy tinh thần như thế này à? Em có thể nấu cơm cho hai ông cháu à? Người tu luyện có Sư phụ quản, đó không phải là bệnh, mà là tiêu nghiệp, đây chính là người tu luyện! Đây chính là kỳ tích! Em kiên định tin vào Sư phụ, và Sư phụ lại giúp em tiêu nhiều nghiệp, chứng thực sự siêu thường của Đại Pháp! Sư ân lớn như trời, đệ tử không thể báo đáp!

Sự chính nghĩa, hành động thiện lương và phúc báo của chồng tôi

Chồng tôi là người rất thiện lương và chính trực, nhưng anh rất cứng đầu. Mặc dù anh không tu luyện, nhưng anh hiểu sự thật, anh rất ủng hộ tôi tu luyện. Tôi còn nhớ chồng đã làm tam thoái đợt đầu tiên, hơn nữa anh còn sử dụng tên thật. Tôi lấy cho anh hóa danh, anh không đồng ý và nói: “Anh sử dụng tên thật để làm tam thoái, tuyệt đối không đổi tên. Để xem họ có thể làm gì được anh?” Khi ấy, tôi rất cảm động trước cách làm của anh.

Chồng tôi biết Đại Pháp rất tốt, anh giúp tôi làm rất nhiều việc để chứng thực Pháp. Anh cũng thường dẫn bạn bè của mình về nhà để tôi giảng chân tướng cho họ và khuyên tam thoái. Vài năm trước, tôi tặng tài liệu, có khi anh cũng giúp tôi, tôi dán tờ chân tướng, anh chê tôi dán thấp, và anh cũng giúp tôi dán. Một năm nọ, anh đi tuần và gõ kẻng ở khu phố, một hôm anh thay ca và thấy trong sân mới treo một tấm biểu ngữ phỉ báng Đại Pháp của tà ác dài 7 hay 8 mét, anh nghĩ, đó không phải là thứ tốt, đó là thứ hại người, ngày mai có người đến khu phố làm việc, người ta vào sân thì sẽ thấy, vậy không được, mình phải vứt bỏ nó. Nhưng anh lại nghĩ, vậy cũng không được, buổi tối chỉ có mình ở đây, tấm biểu ngữ này biến mất, nếu lãnh đạo hỏi thì mình biết làm sao? Anh chưa dám động vào [tấm biểu ngữ]. Đến giữa đêm, anh vẫn còn suy nghĩ việc này, mình phải vứt nó trước khi trời sáng, nếu không thì sẽ không có cơ hội nữa. Nếu lãnh đạo hỏi thì mình thà chết chứ không nhận, vả lại cũng không có ai thấy, cùng lắm thì mình không làm nữa. Sau khi suy xét, anh đã đốt tấm biểu ngữ, rồi bỏ tro vào thùng rác ở ngoài đường. Anh đốt xong lúc 1 giờ rưỡi khuya, anh nằm lên giường và ngủ một giấc đến khi trời sáng. Sáng hôm sau, mọi người đến làm việc, và không có ai hỏi về tấm biểu ngữ. Với sự bảo hộ của Sư phụ, việc này đã kết thúc dở dang như vậy. Khi đồng tu trong nhóm chúng tôi nghe kể chuyện này, mọi người đều khâm phục hành động thiện lương của anh. Vì anh đã làm việc tốt cho chúng sinh, nên anh được phúc báo.

Ngày 31/05/2023, chồng tôi bị nhiễm Covid. Sốt cao không hạ, hô hấp khó khăn. Chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện. Khi anh chụp hình ở phòng khám, phổi trắng đến 80%. Bác sỹ nói rằng, bệnh tình của anh rất nghiêm trọng, phổi trắng đến mức này, bệnh viện gần như không thể chữa lành. Bác sỹ bảo tôi chuẩn bị tinh thần. Đến phòng bệnh, sau khi bác sỹ kiểm tra, xem hình chụp xong, thì [bác sỹ] cũng nói bệnh tình rất nghiêm trọng, bảo tôi cần chuẩn bị tinh thần, và nhanh chóng thông báo cho con cái ở nơi khác về nhà. Tôi thấy anh lăn qua lăn lại, luôn phải dùng máy thở, và không thể ăn.

Đến ngày thứ ba, con tôi về tới, khi thấy con, tôi giống như có một chút điểm tựa. Đến ngày thứ năm, chồng tôi không thể uống nước, vết loét trong miệng rất nghiêm trọng, bác sỹ nói, vì anh không thể ăn cơm, nên cơ thể thiếu kali trầm trọng, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Anh chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì sự sống. Sau hai ngày truyền dịch, [tình trạng của anh] không thay đổi nhiều, những căn bệnh nền như cao huyết áp và bệnh tim đều xuất hiện. Bác sỹ không thể làm gì. Tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, thành kính xin Sư phụ: Con xin Sư phụ nhất định phải cứu sinh mệnh đáng quý này!

Sau khi chồng tôi đã có sức sống, tôi nói với anh: “Anh đừng sợ, Đại Pháp có thể cứu anh, chỉ có Sư phụ Đại Pháp mới có thể cứu anh! Anh nhanh chóng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhé. Anh không có sức, thì mặc niệm trong tâm là được, em cũng giúp anh niệm.”

Anh đã hiểu, [nhưng] vì không thể nằm xuống, nên anh gác gối lên đầu giường và mặc niệm, niệm tới niệm lui thì anh ngủ lúc nào không biết. Khoảng 20 phút sau, anh tỉnh dậy, kể từ khi nhập viện, anh chưa từng ngủ lâu đến thế. Sau khi tỉnh dậy, anh rõ ràng có tinh thần hơn, mọi người đều thấy rất vui. Tôi nói với anh rằng, chúng ta về nhà nhé, về đến nhà, thì nghe Sư phụ giảng Pháp, anh sẽ mau bình phục, và anh đã đồng ý. Ngày hôm sau, anh kiên quyết đòi xuất viện, bác sỹ nói anh ở lại hai ngày để quan sát, [nhưng] anh nói không cần, bác sỹ đành phải đồng ý [cho anh xuất viện], nhưng anh phải ký tên và tự chịu trách nhiệm.

Anh xuất viện vào ngày 10/06. Khi xuất viện, chúng tôi đẩy anh về bằng xe lăn. Sau khi về đến nhà, vừa ngồi lên giường, anh lớn tiếng nói: “Anh tin Đại Pháp rồi!” Đây là suy nghĩ xuất phát từ nội tâm của anh.

Và kỳ tích đã xuất hiện, anh có thể nằm xuống, còn trước khi xuất viện, anh không thể nằm được! Đó là kỳ tích! Thực sự là kỳ tích! Sau khi nằm xuống giường, anh đòi nghe Pháp. Nghe tới nghe lui, không biết anh ngủ từ lúc nào. Sau khi tỉnh dậy, anh cảm thấy đói và muốn ăn cơm, đây là việc chưa từng thấy trong nhiều ngày qua. Đó lại là một kỳ tích nữa! Khi anh ngủ, tôi đã nấu cháo. Tôi nghĩ, mình chờ anh tỉnh dậy thì khuyên anh ăn. Thật không ngờ, anh tự đòi ăn, thực sự rất thần kỳ! Anh ăn nửa tô cháo, cuống họng vẫn còn đau và khó chịu, nhưng anh có thể chịu được, và nuốt cháo xuống. Khi xuất viện, bác sỹ kê cho anh mấy ngày thuốc trung y, ngoại trừ uống thuốc trung y ra, anh luôn dùng máy thở mà con trai mua, và anh không uống bất kỳ loại thuốc nào khác. Trong quãng thời gian này, ngoài việc ngủ và ăn cơm ra, anh sẽ nghe Sư phụ giảng Pháp, và niệm chín chữ chân ngôn. Tình trạng của anh ngày càng tốt lên, ăn cơm nhiều hơn, và có tinh thần hơn. Ba ngày sau, anh không cần dùng máy thở. Một tuần sau, anh có thể đi lại trong phòng, và ăn cơm như bình thường.

Nửa tháng sau, anh đến bệnh viện để kiểm tra lại, bác sỹ thấy anh đi vào, lập tức đứng dậy vỗ tay [chúc mừng] anh. Tại thời điểm đó, vị bác sỹ này đang giảng bài cho một số sinh viên thực tập, bà nói: “Đây là bệnh nhân nặng mà tôi đã nói với các em vài ngày trước, bây giờ các em hãy nhìn xem …” Những sinh viên thực tập này cũng vỗ tay. Cảnh tượng này rất cảm động.

Sau khi chồng tôi bình phục, anh không hề bị di chứng. Cho đến bây giờ, anh vẫn bình thường. Chỉ cần thế nhân tin Đại Pháp, thì Sư phụ Đại Pháp sẽ giúp họ trừ bỏ ma bệnh. Đại Pháp đã cứu chồng tôi! Sư phụ đã ban cho anh sinh mệnh thứ hai! Đệ tử khấu bái Sư tôn! Pháp Luân Đại Pháp ban ân đức vô lượng cho chúng sinh!

Sư phụ giúp tôi trừ bỏ tâm sợ hãi và đề cao tâm tính

Tôi là một người nhút nhát, tâm ỷ lại rất mạnh. Tôi còn nhớ lần đầu tiên đồng tu dẫn tôi đi tặng tài liệu. Tôi vừa khẩn trương, vừa sợ hãi. Tà ác đã nhắm vào nhân tâm để can nhiễu tôi, tôi vừa ra khỏi cửa thì chân bị đau. Khi đó, tôi vẫn chưa hiểu phát chính niệm, đồng tu khích lệ tôi rằng, đó là giả tướng, càng đau càng nên đi, Sư phụ sẽ bảo hộ tôi, tôi sẽ không sao. Tôi nhẫn chịu cơn đau và đi tặng tài liệu. Với sự gia trì của Sư phụ, tôi tặng tài liệu rất nhanh, và chân không còn đau nữa.

Một lần khác, hai chúng tôi đến một tòa nhà bảy tầng để tặng tài liệu, chúng tôi đi từ trên xuống, khi đến tầng hai, tôi tặng hết tài liệu, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đứng ở tầng hai, khoảng 40 tuổi. Anh ta ngước nhìn lên trên. [Anh ta] thực sự khiến tôi thấy sợ! Tình huống đột nhiên xảy ra, tôi không biết mình nên làm gì, tôi lo lắng và thầm nghĩ: Không cho phép anh ta phạm tội với Đại Pháp! Vì sự việc đột nhiên xảy ra, nên tôi thấy sợ và không thể nghĩ điều gì khác. Tôi phải chạy thật nhanh, nhưng anh ta đứng yên ở đó, thì làm sao tôi chạy được? Tôi định thần lại một chút, quan sát anh ta thật kỹ, tôi nhận thấy anh cao nhưng không mập, tôi lấy can đảm để lẻn qua trong khi anh ta nhìn xuống, [tôi thấy] anh không nói gì, và không hề di chuyển. Nói thật là, ngay khoảnh khắc đó, tôi thực sự rất sợ. Sau đó, tôi nhanh chóng xuống lầu, đi tìm đồng tu, khi gặp đồng tu, tôi vẫn còn căng thẳng và tim đập thình thịch. Tôi kể cho đồng tu nghe việc này, đồng tu nói: “Ôi, chị bảo anh ta đứng yên đó rồi.” Tôi nói: “Tôi không nói đứng yên, tôi nói là đừng để anh ta phạm tội với Đại Pháp.” Đồng tu nói: “Câu chị nói là vì anh ta, và phù hợp với Pháp, [nên] Pháp thân của Sư phụ đã giúp chị và cứu anh ta. Chị mau nói ‘giải’ đi, để anh ta hết đứng yên.” Và tôi đã nói “giải”. Tôi không biết sau đó anh ta như thế nào. Tôi nghĩ Pháp thân của Sư phụ chắc chắn sẽ để anh ta cử động, [đệ tử] cảm tạ sự từ bi cứu độ của Sư phụ!

Một ngày năm 2016, tôi còn nhớ mình và đồng tu đi tặng cuốn sách “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản”. [Chúng tôi đến] một nhà hàng nọ vừa mới mở cửa, chưa có thực khách nào. Tôi tặng cho ông chủ nhà hàng một cuốn sách “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản”. Anh ta nhận sách, lập tức giơ sách qua đỉnh đầu và lớn tiếng nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp vạn tuế!” Cảnh tượng đó rất cảm động. Tôi chỉ giảng chân tướng cơ bản, và anh đã làm tam thoái. Chúng sinh thực sự đang thức tỉnh, và mong chờ được cứu!

Một lần khác, chúng tôi đến một cửa hàng tạp hóa để tặng tài liệu, có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi và một bé gái khoảng 8 hay 9 tuổi, có lẽ họ là hai mẹ con, nhìn bé gái có vẻ hơi ngốc. Tôi lấy sách ra và nói rõ mục đích của mình với người phụ nữ đó, trong khi người mẹ chưa kịp nói, thì bé gái đã nhanh chóng đến gần tôi, nhận sách bằng hai tay và ôm trước ngực, cháu cúi chào tôi rất chân thành, lễ phép và trịnh trọng, cháu cũng không nói gì. Người mẹ cũng mỉm cười. Khi thấy cảnh tượng này, tôi rất cảm động, tôi nghĩ đến phần minh bạch của chúng sinh thực sự đang chờ Đại Pháp cứu độ!

Theo kịp tiến trình Chính Pháp, bước trên con đường tu luyện của mình

Vào năm 2008 và năm 2009, để theo kịp tiến trình Chính Pháp, nhóm chúng tôi đã đến nhà tù và trại lao động để phát chính niệm ở khoảng cách gần, giải thể cuộc bức hại của tà ác đối với đệ tử Đại Pháp.

Đầu năm 2009, chúng tôi tặng đĩa Shen Yun, mặc dù tôi không thể làm một mình, nhưng tôi hỗ trợ rất nhiều việc, đồng tu làm chính, tôi giúp đỡ phối hợp, cả ngày rất bận. Tại thời điểm đó, tôi coi làm việc là tu luyện, một ngày học Pháp rất ít. Mặc dù đồng tu lớn hơn tôi mười tuổi, nhưng làm việc vừa ổn định, vừa nhanh vừa tốt, không ngừng hoàn thiện, và rất tỉ mỉ. Tôi thấy đồng tu vất vả, nên muốn làm nhiều hơn một chút, vì tôi làm việc không dựa trên Pháp, nên tôi đã thêm rất nhiều phiền phức cho đồng tu.

Sư phụ giảng:

“Những việc chư vị làm ấy bản thân [chúng] không phải tu luyện. Chư vị mở công ty cũng vậy, hạng mục Đại Pháp của chư vị cũng vậy, chư vị làm gì đó cũng vậy, bản thân những cái đó không phải tu luyện; nhưng thái độ chư vị làm việc, đối đãi vấn đề này và giải quyết vấn đề kia như thế nào, dùng tiêu chuẩn đệ tử Đại Pháp người tu luyện mà đối đãi chúng và xử lý chúng cho tốt, thì đó là tu luyện!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019, Giảng Pháp tại các nơi XV)

Thái độ làm việc của tôi không đúng, [tôi] không dùng tiêu chuẩn của người tu luyện Đại Pháp để đối đãi. Tôi dùng tâm của con người, ý niệm của con người và cái tình của con người để làm việc nên mới không tốt. Bây giờ nghĩ lại việc này, tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình.

Theo nhu cầu của hình thế Chính Pháp, Sư phụ yêu cầu các điểm sản xuất tài liệu nở rộ như hoa ở Trung Quốc đại lục. Vào tháng 3 năm 2009, với sự giúp đỡ của đồng tu, tôi cũng mở điểm tài liệu, cung cấp tập san và tài liệu cho một số đồng tu lâu năm, còn có những đồng tu đến vùng nông thôn để tặng rất nhiều tài liệu. Khi ấy, mặc dù tôi rất bận, nhưng cảm thấy rất mãn nguyện.

Giảng chân tướng trực diện là khuyết điểm của tôi. Tôi rất kính trọng những đồng tu giảng chân tướng trực diện, và rất ngưỡng mộ họ. Theo nhu cầu của hình thế Chính Pháp, Sư phụ yêu cầu chúng tôi ra ngoài để giảng chân tướng trực diện. Tôi vẫn luôn không thể đột phá, và cảm thấy sốt ruột.

Sư phụ thấy tôi có tâm này, nên vào tháng 3 năm 2018, Ngài an bài cho tôi cùng hai đồng tu A và B có nhiều kinh nghiệm [giảng chân tướng trực diện] mỗi ngày đều ra ngoài giảng chân tướng. (Mỗi tuần chúng tôi học Pháp ba lần), buổi sáng học Pháp và buổi chiều ra ngoài giảng chân tướng, bất chấp mưa gió. Đồng tu A gần 80 tuổi, đã giảng chân tướng trực diện rất nhiều năm, và có rất nhiều kinh nghiệm. Khi giảng chân tướng, bà không bao giờ lựa chọn người, hễ gặp là giảng, bà giảng rất trí huệ, chính niệm rất mạnh. Trong quá trình đó, bà cười nói vui vẻ, không câu nệ bất cứ hình thức nào, giống như trò chuyện với thân nhân lâu ngày không gặp, thân thiết hiền hòa, và tỷ lệ người làm tam thoái rất cao. Tôi muốn bắt chước bà nhưng không được, dù làm thế nào cũng thấy không tốt. Sau đó, thông qua học Pháp, tôi mới hiểu ra, đó là cảnh giới tu luyện của đồng tu, bà đã tu luyện đến đó. Chính niệm đến từ Pháp, trí huệ cũng sinh ra từ Pháp. Tôi biết mình sai ở đâu, mình học người khác, chứ không đề cao trong Pháp, đây là điều tuyệt đối không được. Vì Sư phụ đã nói chúng ta không thể học người khác, cần dĩ Pháp vi Sư, nên tôi học Pháp thật nhiều vậy!

Pháp của Sư phụ khiến tôi ngộ được rất nhiều, tôi thường tự nhủ trong tâm: Chỉ có Pháp của Sư phụ mới là vạn năng! Mình phải nghiêm túc học Pháp, học Pháp thật nhiều. Với tâm thái như vậy, tôi tràn đầy tín tâm khi làm việc, và tâm tính cũng thăng hoa. Dần dần, tôi đã tìm ra phương thức cứu người khả thi. Tôi vận dụng tư duy mà mình nhận thức và ngộ được dựa trên Pháp để làm việc, mặc dù tôi vẫn chưa đạt hiệu quả giống như đồng tu, nhưng dần dần tôi đã bước trên con đường của mình. Trong quá trình này, có người rất tin, giống như họ đang chờ đợi tôi, miễn là tôi giảng [chân tướng] thì họ sẽ làm tam thoái; có người rất khó [tin], dẫu tôi nói như thế nào thì họ vẫn không tin, nhưng họ không có ý xấu; còn có người chửi mắng và gọi điện báo công an. Kiểu người nào cũng có, dưới sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, tôi gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm. Tôi biết mình còn rất nhiều chấp trước và thiếu sót: [ví như] không muốn giảng [chân tướng] ở tiểu khu của mình, thấy ai không vừa mắt thì không muốn nói chuyện, khi có nhiều người thì tôi không dám giảng [chân tướng], tất cả những thứ này đều là nhân tâm. Bây giờ tôi vẫn còn nhiều tâm chưa bỏ, và nên nhanh chóng đề cao trong Pháp. Cảm tạ Sư phụ vì đã từ bi bảo hộ đệ tử trong nhiều năm đến vậy, mặc dù con làm chưa tốt, nhưng con quyết tâm từ nay trở đi sẽ thêm tinh tấn, để xứng đáng với sự kỳ vọng của Sư phụ. Đệ tử khấu bái Sư tôn lần nữa, và cảm ơn tất cả các đồng tu đã từng giúp đỡ tôi!

Cả gia đình con rất biết ơn Sư phụ. Cảm ngộ của đệ tử là: Sư phụ vĩ đại! Pháp vĩ đại! Con đúc kết nhiều điều muốn nói thành một câu như sau: Đệ tử chỉ có tinh tấn, và tinh tấn hơn nữa, thì mới có thể xứng đáng với sự kỳ vọng vô hạn và từ bi cứu độ của Sư phụ đối với con.

Thành tâm hy vọng rằng mỗi thế nhân đều có thể minh bạch chân tướng, trân quý cơ duyên cứu độ vạn năm khó gặp này. Nhanh chóng làm tam thoái (thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ), ghi nhớ Chân-Thiện-Nhẫn hảo và Pháp Luân Đại Pháp hảo, vượt qua đại nạn mạt kiếp một cách bình an! Đại Pháp cứu người, ĐCSTQ hủy diệt nhân loại, những người có thể hiểu được sự thật và phân biệt rõ thiện ác chính là những người được cứu và có thể lưu lại.

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org )

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/5/22/【慶祝5.13】神跡背後是師尊的無量慈悲-477851.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/2/218425.html

Đăng ngày 14-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share