Bài viết của Hồi Quy, đệ tử Đại Pháp tại Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-05-2024] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp tà ác phô thiên cái địa vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Bất chấp sự bao trùm của cuộc đàn áp đẫm máu này, vẫn có rất nhiều người thiện lương đưa tay ra giúp đỡ các đệ tử Đại Pháp, cũng chính là đang đặt nền móng để mở ra một tương lai tốt đẹp cho chính bản thân họ.
1. Người chồng chính trực
Sau ngày 20 tháng 7, bởi tôi tu luyện Pháp Luân Công nên người chồng là công chức của tôi phải đối mặt với áp lực rất lớn. Tuy nhiên anh ấy không ngần ngại mà một mực ủng hộ việc tôi tu luyện, để cho tôi một hoàn cảnh tu luyện tốt và trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Tôi quyết định đi đến văn phòng khiếu nại của tỉnh. Vào đêm trước ngày khởi hành, tôi đã đem tất cả những thứ quan trọng trong nhà, bao gồm cả mật mã thẻ ngân hàng đưa cho chồng. Anh ấy không cản trở và nói: “Nếu em bị bắt, anh sẽ đưa con đi thăm em“.
Tôi có thói quen là mỗi ngày khi về tới nhà là mở ti-vi ra xem, nhưng hầu như tôi chưa bao giờ xem trúng những tuyên truyền phô thiên cái địa của Trung Cộng nhằm vu khống và bôi nhọ Pháp Luân Công. Vì sợ tôi xem thấy sẽ buồn nên thời gian đó chồng tôi cũng không mở ti-vi.
Lại có lần, một cảnh sát tuần tra gặp chồng tôi và bảo: “Anh cần trông chừng vợ anh…” (ý là đừng để tôi luyện Pháp Luân Công). Không đợi anh ta nói hết, chồng tôi bèn nghiêm túc nói: “Vợ tôi rất tốt, tôi phải trông chừng gì vậy?” Người cảnh sát này không nói được gì bèn bỏ đi.
2. Anh trai và chị dâu dũng cảm của tôi
Khi cuộc bức hại bắt đầu, vì để bảo vệ các sách Đại Pháp, tôi đã tìm đến vợ chồng anh ba, tôi bảo họ rằng muốn để nhờ sách Đại Pháp trong nhà của họ. Chị dâu tôi vui vẻ đồng ý: “Được, em cứ để ở đây”. Trước thực tế kinh hoàng đang xảy ra trước mắt (cuộc đàn áp), hành động của họ quả thực là vô cùng dũng cảm. Tất nhiên, người nhà của họ cũng đắc phúc báo: cuộc sống ngày càng đủ đầy sung túc hơn; con gái của anh chị ấy cũng tìm được công việc ở một công ty nước ngoài và có thu nhập cao; họ cũng mua được một căn hộ mới với đồ nội thất và đồ điện tử cao cấp.
3. Người lãnh đạo chính nghĩa
Tôi là học viên Đại Pháp duy nhất trong chi nhánh này của công ty. Thời kỳ đầu của cuộc bức hại, lãnh đạo cấp cao đã yêu cầu chi nhánh giám sát tôi suốt cả ngày, nhưng cấp trên của tôi không hợp tác. Ông ấy nói với lãnh đạo cấp cao rằng: “Tôi không biết làm sao để giám sát cô ấy suốt cả ngày, chúng ta không thể thuê một phòng trong khách sạn và cử người trông chừng cô ấy cả ngày được phải không?” Mãi vài năm sau người lãnh đạo mới nói cho tôi biết chuyện này.
Do công ty tái cơ cấu, chi nhánh chỗ tôi đang làm bị giải thể, các quản lý, trong đó có tôi, được chuyển về trụ sở chính nơi có điều kiện làm việc tốt nhất. Bởi tôi tu luyện Pháp Luân Công nên ban đầu lãnh đạo trụ sở chính không cho phép tôi đi làm vì sợ bị liên lụy. Tuy nhiên, cấp trên của tôi tại chi nhánh cũ đã tiến cử tôi, nói rằng: “Luyện Pháp Luân Công thì có vấn đề gì nào, năng lực làm việc và nhân phẩm của cô ấy không vấn đề gì, vậy cô ấy có thể gây ra rắc rối gì đây?” Mãi 20 năm sau tôi mới biết chuyện này.
Khi tình hình cuộc bức hại rất nghiêm trọng, cấp trên đã yêu cầu các phòng ban tổ chức cuộc họp nhằm vạch trần và phê phán (công kích) Pháp Luân Công. Một hôm, trưởng phòng của chúng tôi (sau này được thăng chức làm lãnh đạo cấp cao của công ty) vội tới tìm tôi nói: “Bên trên bảo mở cuộc họp, nhưng không nhắm vào cô, cô có thể không cần tham dự. Cô vẫn còn rất nhiều công việc cần làm, không cần tốn thời gian vào những việc như vậy!” Cuối cùng, cuộc họp đó đã không tổ chức, bằng không sẽ khiến những công chức viên chức kia phạm tội với Đại Pháp.
4. Những đồng nghiệp thiện lương
Văn phòng của chúng tôi khá lớn với 30 người, chưa kể tới các phòng ban trực thuộc bên dưới. Trong nhiều năm như vậy, tôi không hề nghe thấy người nào nói những lời bất lợi đối với Đại Pháp, cấp trên và bạn đồng nghiệp đều chủ động bảo vệ tôi, hơn nữa còn rất tin tưởng tôi.
Khi hai người tranh luận với nhau một việc gì đó, nếu một bên không tin đối phương, thì một người trong số họ sẽ nói: “Không tin thì đi hỏi chị Nghiêm (là tôi)”.
Có khi người từ phòng bảo vệ của công ty đến điều tra tôi, các lãnh đạo và đồng nghiệp sẽ giúp tôi đuổi họ đi.
Còn nhớ khi cuộc đàn áp bắt đầu, có người đã sử dụng máy tính của chúng tôi để truy cập trang web Minh Huệ. Sau đó, người từ cục công an đã đến và tìm ra chiếc máy tính đó và còn biết đã truy cập vào trang Minh Huệ từ máy tính nào. Một người đồng nghiệp trong văn phòng nói: “Không biết ai đã dùng chiếc máy tính đó, ở đây người đến và đi nhiều lắm”. Cuộc điều tra không có kết quả và tôi không bị ảnh hưởng gì cả. Người đồng nghiệp đó sau này đã trở thành giám đốc chi nhánh của tôi. Trong những năm qua, về cơ bản tôi không bị can nhiễu ở nơi làm việc.
Lời kết
Tôi vô cùng biết ơn những con người thiện lương chính trực đã giúp tôi trong những thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời, đồng thời, tôi cũng rất vui vì họ đã lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng và được Đại Pháp cứu độ.
Hợp thập!
Con xin khấu bái Sư phụ tôn kính!
(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/31/478199.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/6/218498.html
Đăng ngày 28-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.