Bài viết của Du Du ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 31-05-2024] Nhân kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới sắp tới, tôi muốn viết ra những trải nghiệm đắc Pháp của mình để chứng thực cho tác dụng chữa bệnh khỏe người thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp đối với thân thể con người.

Năm 1997, tôi mắc bệnh tim nghiêm trọng, nhập viện điều trị không hiệu quả nên đành về nhà chờ chết. Khi ấy tôi nằm bẹp trên giường mấy ngày liền, không thể đi lại hay ăn uống gì cả. Trong lúc tuyệt vọng, tôi chợt nhớ trước kia có người hàng xóm nói rằng cô ấy từng mắc rất nhiều bệnh, nhưng đã khỏi nhờ luyện Pháp Luân Công. Khi đó người hàng xóm đã khuyên tôi cùng luyện với cô ấy, nhưng vì điều kiện kinh tế gia đình khó khăn, mỗi ngày tôi phải dành nhiều thời gian để làm việc, về nhà còn phải chăm sóc con cái và việc nhà, cảm thấy không có thời gian học luyện, nên đã từ chối.

Tôi từng nghĩ: “Khi nào có thời gian thì mình sẽ học”. Nào ngờ đời người vô thường, tôi còn chưa đợi được đến khi có thời gian thì đã sắp chết vì bệnh tật rồi. Hồi đó tôi nghĩ: “Nếu có thể sống sót qua đêm nay thì ngày mai mình sẽ sang nhà hàng xóm để học Pháp Luân Công. Dù bệnh có thể khỏi [nhờ tu luyện Pháp Luân Công] hay không, thì cũng coi như cũng đã hoàn thành tâm nguyện của bản thân”.

Đêm hôm đó thực sự rất gian nan, tôi đã ngất đi mấy lần, nhưng may là chồng tôi đã liên tục bấm huyệt cho tôi nên mỗi lần tôi đều tỉnh lại. Cuối cùng, tôi đã đợi được tới khi trời sáng. Nhắc tới chuyện này lại thấy thật thần kỳ, đúng lúc tôi muốn đi sang nhà người hàng xóm thì nhịp tim của tôi đột nhiên bình thường trở lại. Mặc dù tôi không còn chút sức lực, mắt nhắm nghiền không mở nổi, vậy mà chồng tôi lại có thể dìu tôi đi sang nhà hàng xóm, trong khi trước lúc đó, tôi không thể đứng lên, huống hồ là di chuyển.

Thấy chúng tôi đến, hàng xóm mời tôi ngồi xuống ghế, rồi nhanh chóng dọn qua căn phòng rồi đọc một số bài kinh văn của Sư phụ cho chúng tôi nghe. Cô ấy nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng, sau đó bắt đầu dạy tôi luyện công. Không rõ lúc ấy tôi đã lấy đâu ra sức để luyện một mạnh luyện hết bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư. (Tổng cộng có năm bài công pháp, bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thư tư là đứng để luyện.) Sau khi học xong thì tôi luyện một lượt ba bài hết khoảng 10 phút. Khi học lần thứ nhất, do cần xem động tác mẫu, lại phải nhớ động tác, nên mỗi bài kéo dài hơn 3 phút.

Khi vừa luyện xong bài công pháp thứ nhất, người hàng xóm bảo tôi nghỉ một lát rồi hãy học tiếp, nhưng tôi một lòng muốn nghiêm túc học xong và không sai một chút nào, vậy nên tôi không nghỉ mà tiếp tục học bài công pháp thứ ba và thứ tư. Sau khi học xong, người hàng xóm lại bảo tôi nghỉ một lát, nhưng tôi không muốn mà chỉ muốn học xong càng sớm càng tốt. Cô ấy lo thân thể tôi không chịu đựng nổi, bèn bảo tôi ngồi bên thành giường học bài công pháp thứ hai, lúc đó tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, cũng không sợ mệt, liền kiên trì tiếp tục đứng để học các động tác.

Bài công pháp thứ hai cần phải đứng khá lâu. Người hàng xóm bảo tôi về nhà nghỉ ngơi, ngày mai quay lại học, chồng tôi cũng bảo tôi ở nhà cả ngày và có nhiều thời gian, nên không cần cố quá, ngày mai anh ấy sẽ cùng tôi qua đây học tiếp. Tôi thấy vậy cũng hợp lý nên chúng tôi bèn chào người hàng xóm để ra về. Cô ấy tiễn chúng tôi ra cửa và nói chuyện với chồng tôi, tôi cũng không suy nghĩ gì mà cứ thế một mình bước đi trước. Mãi khi về đến cửa nhà, tôi mới chợt nghĩ ra: “Chẳng phải mình không thể đi lại ư? Làm sao mình lại có thể tự đi về nhà? Leo cầu thang không thấy mệt chút nào, mình mới chỉ học và luyện các bài công pháp có một lần mà bệnh đã khỏi rồi sao?!”

Tôi vui mừng những vẫn nửa tin nửa ngờ, cảm thấy tất cả những điều này đều không phải là sự thật. Tôi đi vào nhà và rót một cốc nước. Trước đó, tôi không thể ăn uống, nếu uống vào thì nước sẽ tự trào ra ngoài. Tôi nghĩ: “Mình đã có thể đi lại được vậy thì thử uống nước xem có nuốt xuống được hay không“. Nghĩ đoạn tôi bèn uống một vài ngụm lớn vài ngụm nhỏ và đều có thể nuốt xuống được. Tôi vui mừng khôn xiết! Không ngờ là một người vốn bị bệnh viện từ chối chữa trị trả về nhà nằm chờ chết như tôi lại có thể khỏi bệnh sau một lần học các bài công pháp của Pháp Luân Công.

Tôi lại có thể tự chăm sóc bản thân và làm việc nhà trở lại. Tôi giặt tay tất cả quần áo, khăn trải giường bẩn mà không mệt mỏi chút nào, như thể tôi đã đổi một cơ thể mới vậy. Trước đây ngoài mắc bệnh tim, tôi còn bị đau dạy dày, viêm gan, cao huyết áp, u vú, nặng tai… đầu tôi cũng có bệnh, cả ngày đầu cứ ong ong, khiến tôi luôn ở trong tình trạng không tỉnh táo. Những căn bệnh lâu năm này khiến tôi không ngày nào được sống yên ổn, vậy mà bây giờ tất cả đều đã khỏi, tôi cảm thấy thư thái và vui sướng suốt cả ngày. Những thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần như vậy là điều mà trước nay tôi chưa từng trải qua.

Sư phụ đã ban tôi một cuộc đời mới khi tôi đang cận kề cái chết. Tôi vô cùng cảm kích ơn cứu độ của Sư phụ và vô cùng cảm ân sự từ bi hồng đại của Sư phụ. Tôi thật may mắn khi có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!

Tôi chân thành hy vọng rằng những ai bị Trung Cộng tẩy não mà vẫn chưa biết chân tướng Pháp Luân Đại Pháp có thể thanh tỉnh lại càng sớm càng tốt, hiểu được “Pháp Luân Đại Pháp hảo” là phúc báo lớn nhất của mỗi sinh mệnh.

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/31/478214.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/6/218499.html

Đăng ngày 27-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share