Bài viết của Tịnh Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-05-2024] Tôi là một giáo viên, đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1997. Tôi đã vấp ngã trên con đường tu luyện của mình và luôn cảm thấy đang làm không tốt và rằng tôi tụt lại quá xa so với các đồng tu. Tôi không muốn viết ra những dòng này, nhưng vài ngày qua tôi đã đọc nhiều bài chia sẻ của các đồng tu trên Minh Huệ Net khuyến khích mọi người viết ra câu chuyện tu luyện của mình. Điều này đã thôi thúc tôi viết ra thể ngộ tu luyện của mình và chứng thực sự vĩ đại của Sư phụ và của Pháp.

Do một căn bệnh, mẹ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cũng được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp, vì thế tôi cũng bắt đầu tu luyện. Khi tôi đọc sách Đại Pháp lần đầu tiên, tôi đã thấy câu:

“Đặc tính căn bản nhất trong vũ trụ này là Chân Thiện Nhẫn, Nó chính là thể hiện tối cao của Phật Pháp, Nó chính là Phật Pháp tối căn bản.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nghĩ rằng điều đó thật là chính xác, rất chân thực. Tôi cảm thấy rằng mình đã bất ngờ nhận ra đặc tính của vũ trụ này là Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi đã đọc rất nhiều sách từ khi còn nhỏ: Trung Quốc cổ thư và hiện đại cũng như cổ điển nước ngoài. Tôi phát hiện Chuyển Pháp Luân thực sự là một cuốn kỳ thư. Rất nhiều năm đã qua, tôi không nhớ đã đọc bao nhiêu lần toàn bộ 9 bài giảng, chỉ biết cứ thông đọc nó liên tục. Tôi đọc đi đọc lại nhưng chưa bao giờ thấy chán. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cảm thấy nó đang tịnh hóa tâm hồn và thân thể tôi. Đây là Đại Pháp của vũ trụ, có thể trở thành đệ tử của Sư phụ và đọc được Pháp của Sư phụ thật là điều may mắn và hạnh phúc nhất tôi từng có.

Tu luyện bản thân

Tôi truy cập hầu như mỗi ngày để đọc các bài viết của đồng tu. Nhiều câu chuyện tu luyện của họ làm tôi sốc và chuyển biến. Thỉnh thoảng, khi gặp khảo nghiệm khó qua, Sư phụ sẽ chỉ cho tôi một câu nhất định trong bài chia sẻ của đồng tu để khai sáng cho tôi hướng nội tìm và vượt qua khó khăn đó.

Trong công việc tôi có xung đột với một đồng nghiệp. Trên bề mặt, họ xấu tính, vô đạo đức, xảo quyệt và vô lương tâm. Tôi không hứng thú tham gia xem ai đúng ai sai, nhưng tôi đã tham gia một cách thụ động.

Chuyện này kéo dài 7 năm. Nó bắt nguồn bởi những ý đồ xấu của các giáo viên trong cơ quan. Tôi nhớ một lần khi tôi cảm thấy bị đối xử không công bằng, tôi đã nói với con trai: “Mẹ con thật là ngây thơ”.

Không ngờ, con trai tôi tức giận nói: “Bố có ngây thơ không? Họ như thế là vì bố đấy. Đó là để cho bố tu luyện nên họ chính là như thế”. Lúc đó, tâm tính của tôi còn thấp, tôi còn chấp trước vào cái đúng và cái sai. Mặc dù biết rằng chính là Sư phụ đang cố gắng điểm hoá cho tôi và chính Sư phụ đã nói với tôi thông qua con trai, tôi vẫn không thể buông bỏ quan niệm và chấp trước của người thường.

Tôi tự hào về tiêu chuẩn đạo đức cao của mình và không thích để các đồng nghiệp nhục mạ. Tôi cảm thấy rằng họ đơn giản là quá tệ hại ngay cả khi họ cố giả vờ tốt. Đầu tiên, tôi nhẫn nhịn và mặc kệ họ, nhưng khi họ đi quá xa, tôi phản kháng lại và cảm thấy rằng mình đã thắng.

Thực ra, tôi biết rằng mình đã trượt quan khảo nghiệm tu luyện, nhưng tôi vẫn không thể vượt qua nó. Tôi biết rằng sức mình có hạn và cần học Pháp nhiều hơn nữa để vượt qua những trở ngại này. Khi họ cố tình nhục mạ người khác, khiêu khích tôi và làm khó tôi trong công việc, thỉnh thoảng tôi tức giận, thực sự khó chịu. Tôi nín thở, hoàn thành việc của mình và chép Chuyển Pháp Luân trong văn phòng để tâm tôi dần dần tĩnh lại.

Tôi là một người tu luyện. Là một người tu luyện, chuyện đúng sai bề mặt là không quan trọng. Mâu thuẫn nảy sinh chính là cấp cho tôi cơ hội nhẫn nhịn, tu luyện tâm tính và đề cao bản thân. Đầu tiên, họ trêu chọc tôi, nhưng tôi nhẫn nhịn và thầm mắng họ, giấu kín cơn giận. Dần dần, tôi tự dặn mình rằng tôi phải hướng nội và tìm ra chấp trước của mình. Tôi đã coi thường họ bẩn thỉu và đáng khinh bỉ. Sau đó tôi thấy được những khó khăn mà mỗi người họ phải chịu đựng trong thế gian, và thấy sự sai lầm và thiếu hiểu biết của họ là kết quả của đạo đức bại hoại trong xã hội loài người. Họ không quá tệ đến mức không thể cứu. Họ đều có giới hạn và vẫn còn lương tâm.

Đó là một quá trình lâu dài: giận giữ, than vãn, thù ghét, nhẫn nhịn trong nước mắt, phản kháng, trở nên kiên nhẫn và lại phản kháng, hết lần này đến lần khác. Tôi tiếp tục học Pháp, và Đại Pháp đã cải biến tôi. Nhờ đọc sách của Sư phụ, tôi tiến đến hiểu được ý nghĩa của cuộc đời và bản chất của mất và được. Là một đệ tử Đại Pháp, ai đúng ai sai không quan trọng. Tôi luôn phải hướng nội, tìm ra chấp trước bản thân và loại bỏ những quan niệm xấu.

Pháp của Sư phụ liên tục thanh lý những quan niệm xấu đã hình thành trong đời tôi và loại bỏ những niệm đầu bất hảo đã ăn sâu vào tôi. Tôi chân thành cảm ơn các đồng nghiệp từ tận đáy lòng. Sư phụ đã lợi dụng những mâu thuẫn để khiến tôi nhận ra chấp trước của mình và giúp tôi đề cao. Trong quá trình này, tôi tìm thấy tất cả các loại chấp trước: tâm tranh đấu, tâm tật đố, khinh thường người khác, tâm phẫn nộ, tâm báo thù, sân hận, tàn nhẫn, tự cho mình là đúng và kiêu căng.

Cảm tạ Sư tôn đã dạy con Đại Pháp và cho con hiểu ra ý nghĩa chân chính của cuộc đời, tẩy tịnh bản thân con và cho con trở về ngôi nhà thực sự của mình.

Nếu tôi tin vào Sư phụ và Pháp, tôi có thể vượt qua khó khăn

Qua nhiều năm từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐSCTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, tôi đã bị quấy rối và bị đe dọa mất việc nhiều lần. Ủy ban giáo dục quận, hiệu trưởng nhà trường và bí thư đảng ủy đều đã nói chuyện với tôi. Ủy ban Chính trị và Pháp luật và Bộ Công an đã lập một đội điều tra để tới trường chúng tôi nhằm bắt giữ tôi. Tuy nhiên, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua mà không gặp nguy hiểm nào.

Nhìn lại quá trình vượt khảo nghiệm đã qua, tôi có cảm giác: Những nợ nghiệp của bản thân trong lịch sử, những quan niệm người thường và sự đố kỵ của chúng ta, và cuộc bức hại của Cựu thế lực sẽ mang đến tất cả các loại vấn đề. Nhưng nếu chúng ta tuân theo đúng yêu cầu của Sư phụ, giảng rõ chân tướng, hướng nội tìm, tin tưởng vào Pháp và tống khứ các chấp trước, chúng ta đều có thể vượt qua tất cả.

Tôi nhớ khoảng 20 năm trước tôi từng giảng chân tướng cho lớp tôi về Pháp Luân Công, một sinh viên đã tố cáo tôi. Các quan chức từ Sở cảnh sát và Phòng giáo dục đã tới trường điều tra. Chính sách của chính phủ rằng “Không được phép tu luyện Pháp Luân Công ở trường học” và giáo viên nào tu luyện môn này sẽ bị sa thải. Lúc đó tôi còn trẻ và chỉ mới vào nghề. Tôi đã ly hôn và đang độc thân, con trai tôi còn nhỏ. Tôi thực sự thấy áp lực, lúc đó rất khó khăn.

Tôi khóc suốt dọc đường về nhà. Một mặt, tôi không bao giờ muốn từ bỏ Đại Pháp, nhưng nếu tôi không có việc, tôi phải làm sao? Nửa đêm tôi không thể ngủ, tôi dậy và mời Sư phụ một tách trà. Tôi nói với ảnh của Ngài trên tường rằng: “Thưa Sư phụ, lần này con sẽ thành thực. Con sẽ không bao giờ nói hay làm bất kỳ điều gì trái lương tâm”. (Quá khứ khi trường học điều tra việc tu luyện Pháp Luân Công, một lần tôi đã giao nộp cuốn Chuyển Pháp Luân trái với ý muốn của mình). Ngay khi vừa nói xong, tôi cảm thấy Pháp Luân quay thật nhanh trong bụng tôi.

Vài ngày sau, tôi tới gặp bí thư trường và nói rằng tôi sẽ không ký gì cả. Là một giáo viên, tôi không làm gì không nên làm. Tôi đã không nói bất kỳ thứ gì tôi không nên nói. Tôi đang làm theo lẽ phải để nói với các học sinh của tôi trở thành người tốt, chân thành, tốt bụng, kiên nhẫn và từ bi. Hôm sau, tôi được gọi tới nói rằng mọi thứ đã ổn và đội điều tra đã rời đi.

Sự cố tiếp theo thậm chí còn đáng sợ hơn. Họ nghe nói tôi vẫn tu luyện Pháp Luân Công, vậy nên Phòng cảnh sát và Ủy ban Chính trị và Pháp luật đang chuẩn bị điều tra tôi. Khi gia đình tôi biết về chuyện này, họ đã rất lo lắng và buồn rầu. Họ khuyên tôi nói rằng tôi sẽ không tu luyện Pháp Luân Công hoặc lập lờ khi họ hỏi tôi có luyện không. Nếu không, tôi có thể bị đình chỉ hoặc thậm chí mất việc.

Đêm đó, tôi ngồi trên giường và tiếp tục phát chính niệm. Tôi nhận ra rằng nếu thứ gì đó như thế xảy ra với tôi, đó hẳn phải là thiếu sót trong việc tu luyện của mình. cựu thế lực đã tóm lấy tôi, vì vậy tôi phải hướng nội tìm ra vấn đề. Lúc đó, tôi vẫn còn xung khắc với đồng nghiệp. Chuyện đó đã kéo dài 7 năm rồi. Mặc dù tôi đã buông bỏ rất nhiều chấp trước và nhiều quan niệm cá nhân đã phai mờ, tôi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ chúng, đặc biệt là tâm tranh đấu, đôi khi nó khởi lên trong đầu tôi hết lần này đến lần khác. Tôi khóc và nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sai rồi. Tâm tranh đấu của con mạnh quá. Con không muốn những điều xấu như tâm tranh đấu, tâm đố kỵ và tâm oán hận này. Sư phụ xin hãy giúp con, giúp con loại bỏ chúng. Con muốn mời cô ấy (đồng nghiệp mà tôi mâu thuẫn) đi ăn tối và nói lời xin lỗi”.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy một thứ to, tròn xấu xa trong lòng tan biến. Thần kỳ thay, khi tôi nghĩ đến cô ấy lần nữa, khi tôi nghĩ về những gì đã xảy ra, tôi thấy thật bình an. Tâm tranh đấu và tâm đố kỵ dường như đã bị gỡ đi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nghĩ đến cô ấy mà không có chút hận thù nào.

Một buổi sáng khoảng hơn 10 ngày sau, hiệu trưởng nói với tôi rằng buổi chiều hôm nay, điều tra viên của Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Phòng 610 và Phòng cảnh sát sẽ đến, họ sẽ làm vài việc. Tôi trả lời rằng có thể tôi sẽ mất việc, nhưng tôi sẽ không ký vào bất kỳ thứ gì để từ bỏ Pháp Luân Công, tôi là một người lương thiện và không hề làm điều gì xấu, chính phủ không nên đối xử với tôi như vậy.

Khi tôi về nhà vào buổi chiều, tôi lo lắng và buồn không thể tả nổi. Lúc này, chấp trước lớn nhất mà tôi muốn buông bỏ là tâm tư lợi. Tôi gần nghỉ hưu, công việc của tôi rất tốt, một vị trí nhiều người mong muốn. Nếu tôi kiên trì tu luyện Pháp Luân Công, tôi có thể mất mọi thứ. Tôi có thể đối mặt với mọi loại bức hại. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây? Mọi người sẽ nghĩ gì về Đại Pháp chỉ vì tôi?

Tôi hối hận đã không tu luyện tinh tấn. Tôi xúc động, cứng đầu, sợ khó khăn và không tu khẩu. Tôi thích mặc quần áo đẹp. Tôi có quá nhiều chấp trước. Tôi đã phụ sự từ bi và cứu độ của Sư phụ. Đủ loại ý niệm vang vọng trong đầu tôi.

Tôi vẫn bối rối và hồi hộp khi rời khỏi nhà. Ngồi trên xe buýt, tôi đột nhiên quyết tâm: Câu hỏi quan trọng nhất họ sẽ hỏi tôi, có thể là câu hỏi đầu tiên, sẽ là: “Có còn tập Pháp Luân Công nữa không?” Tôi sẽ bảo họ rằng: “Tôi sẽ tu luyện cả đời”. Đó sẽ là câu trả lời của tôi, không hơn không kém. Khi ý niệm đó xuất ra, mọi nỗi sợ tan biến, tâm tôi tĩnh lặng, thân tôi thể không còn đau đớn nữa. Khi tôi bước qua cổng trường, tôi đã bước thoăn thoắt và cảm thấy thật thoải mái.

Ở một không gian khác, một trận chiến giữa chính và tà hẳn đã nổ ra. Vài chiếc ô tô đậu ở khoảng sân nhỏ trước tòa nhà. Tôi ngồi trong văn phòng của tôi và không nghĩ gì cả, chỉ nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

“Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”
(“Kiến chân tính”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi nhẩm Pháp không ngừng. Khi thấy hồi hộp, tôi tự nhủ: “Sự phụ, xin hãy giúp con. Sư phụ, hãy giúp con”. Họ có thể đến đưa tôi tới phòng họp bất kỳ lúc nào, nhưng 10 phút trôi qua, rồi 15, 30 phút, một tiếng, hai tiếng, và rồi không hề có ai tới. Cuối cùng, việc bức hại đã không xảy ra. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta đã luôn dõi theo tôi và điểm hoá cho tôi.

Lúc đó, tình cờ vài học viên đã lần lượt đến nhà tôi. Tôi nhớ rằng họ nói: “Nếu tà ác hỏi rằng có tu luyện hay không, nên nói rằng: ‘Có, tại sao tôi không thể tu luyện một môn tốt như vậy chứ?’”

Lúc đó, tôi nghĩ đó là Sư phụ điểm hóa cho tôi qua những học viên này và nói với tôi những gì phải làm. Một đồng tu khác nói với tôi về vài đồng tu đồng nghiệp, mỗi khi cô ấy gặp nguy hiểm thì đều hô lớn: “Sự phụ, xin cứu con! Sư phụ, xin cứu con!” và cô ấy nghĩ tới Sư phụ. Chứng tỏ cô đã tin tưởng Sư phụ. Những gì các đồng tu nói đã động viên tôi rất nhiều. Những ngày ấy, tôi thường không thể làm gì ngoài việc nói: “Sư phụ, xin giúp con! Sư phụ, xin giúp con!”

Vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã bị lãnh đạo hỏi han nhiều lần và phải đối mặt với nguy hiểm rất nhiều. Nhưng tôi biết từ thâm tâm rằng không có ai mà tôi đã từng tiếp xúc có ác ý với tôi. Họ chỉ làm cho xong cái gọi là nhiệm vụ chính trị và sẽ bảo vệ tôi bằng cách của họ. Có thể họ không hiểu sự kiên trì và đức tin của chúng ta, nhưng mọi lãnh đạo tới làm việc với tôi đều hiểu tự đáy lòng rằng tôi là một người tốt và một nhân viên tận tâm, không thể nào giống với một thành viên của “tà giáo”.

Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp biết rõ nhiệm vụ của mình là cứu người. Tôi có một mong ước chân thành cho những ai tới nói chuyện với tôi vì Pháp Luân Công rằng: Trên thế giới này, tôi không muốn sinh mệnh nào bị tiêu hủy vì bức hại tôi, một đệ tử Đại Pháp. Mặc cho họ than trách gì, tôi chân thành hy vọng rằng mọi người tôi biết có thể lựa chọn con đường đúng đắn, đừng bức hại Đại Pháp và có một tương lai tươi sáng.

Tôi vẫn có nhiều chấp trước cần buông bỏ, đặc biệt là tâm an nhàn. Tôi đã không luyện công đầy đủ. Tôi vẫn còn cách xa yêu cầu của Sư phụ. Thời gian tới, tôi phải tu luyện chăm chỉ hơn để làm ba việc và sống xứng đáng với sự từ bi và cứu độ của Sư phụ.

Sau hơn 20 năm tu luyện, Pháp Luân Đại Pháp đã bám rễ vào cuộc đời tôi – Một đời tôi là vì Pháp. Tôi muốn dũng mãnh và chăm chỉ, đồng hóa với Đại Pháp, đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, công thành viên mãn, trở về ngôi nhà thực sự của mình.

Đa tạ sự từ bi và cứu độ của Sư phụ!

(Bài viết tuyển chọn nhân kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên trang Minh Huệ Net)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/31/478215.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/8/218538.html

Đăng ngày 09-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share