Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục (tác giả kể lại bằng miệng, đồng tu chỉnh lý)
[MINH HUỆ 28-05-2024] Tôi là một người phụ nữ bình thường ở vùng nông thôn, năm nay 72 tuổi, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được 25 năm. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ thay đổi cuộc đời tôi, mà còn thay đổi số phận của gia đình tôi, khiến một gia đình rất khổ có được cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc. Họ hàng bên nhà mẹ ruột của tôi có tổng cộng 65 người, sau khi tận mắt chứng kiến thần tích mà Đại Pháp triển hiện cho gia đình tôi, tất cả 65 người đều tin Đại Pháp và ủng hộ Đại Pháp, hơn nữa mọi người đều thanh minh thoát ly các tổ chức của ĐCSTQ, có người còn giúp giảng chân tướng và khuyên những người khác thoát ly các tổ chức của ĐCSTQ.
1. Cuộc sống vô vàn cực khổ trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Sau khi kết hôn, tôi sinh con đầu lòng, tôi bị xuất huyết nặng, khiến cơ thể bị rối loạn chức năng, để lại rất nhiều bệnh tật: ruột và dạ dày không khỏe, gan hoạt động bất thường, tim cũng rất yếu. Hai năm sau, tôi lại sinh con thứ hai, sức khỏe càng tệ hơn. Khi truyền dịch cho tôi, người ta luôn không tìm thấy mạch máu, từ tay xuống chân rất khó tìm được vị trí đâm kim phù hợp. Gần như suốt năm tôi đều bôn ba đi tới đi lui giữa nhà mình và bệnh viện, sau khi đến bệnh viện, tôi làm kiểm tra, tiêm thuốc và truyền dịch, rồi về nhà uống thuốc và sắc thuốc. Do thể chất quá yếu, nên về cơ bản tôi không thể làm ruộng, ngay cả nấu cơm cũng không thể nấu, suốt năm tôi đều nằm trên giường bệnh.
Vì chồng phải chăm sóc cho tôi, nên anh không thể đi làm, gia đình chỉ có thể dựa vào nghề nông và một chút tay nghề thủ công của chồng để duy trì cuộc sống, thu nhập ít ỏi không dễ kiếm được đều dùng để chữa trị cho tôi, cuộc sống hết sức túng quẫn. Ngoại trừ chăm sóc tôi, chồng còn phải chăm sóc hai con trai của chúng tôi. Anh vừa phải làm ruộng, vừa phải quán xuyến việc nhà, vừa làm cha vừa làm mẹ, cả trong lẫn ngoài đều hoàn toàn dựa vào anh. Khi thấy chồng mệt mỏi và bận rộn đến thế, tôi không những không thể giúp đỡ anh, mà còn phải nhờ anh chăm sóc, trở thành gánh nặng trong gia đình, trong tâm tôi cảm thấy rất khó chịu.
Hai con trai của tôi rất hiểu chuyện, từ khi còn nhỏ hai con đã bắt đầu làm ruộng theo người lớn, con trai nhỏ 6 tuổi đã bắt đầu học cách nấu cơm. Con trai rất hiếu thuận, sợ mất mẹ, nên hễ có món ăn ngon thì con luôn cho tôi ăn. Ở nhà nuôi vài con gà, tôi muốn con bán trứng gà và đổi lấy tiền cho con xài, nhưng con trai không chịu, cháu nhất định để lại cho tôi ăn. Nhưng bất kể tôi ăn món ngon đến thế nào, thì sức khỏe cũng không khởi sắc.
Trong hơn mười năm, không biết gia đình đã tốn bao nhiêu tiền để tôi khám bệnh, không biết tôi đã đến bao nhiêu bác sỹ, không biết tôi uống bao nhiêu thuốc, nhưng sức khỏe vẫn không được cải thiện. Hàng ngày tôi đều khổ sở vì nỗi đau bệnh tật, cơ thể giống như bị kiệt quệ, cả ngày uể oải, giống như tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Vì để hai con trai có thể có một gia đình trọn vẹn, không để hai con mất mẹ, nên tôi luôn cắn răng chịu đựng nỗi khổ. Nhưng tôi không biết cuộc sống này khi nào sẽ kết thúc, và cũng không biết mình còn có thể tiếp tục được bao lâu.
2. Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi hồi sinh từ cõi chết
Vào một ngày tháng 4 năm 1999, trên đường đến bệnh viện, tôi thấy một số người đang luyện công, tôi đến hỏi xem đó là môn gì, mọi người nói rằng đó là Pháp Luân Công, dạy làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn và chữa bệnh khỏe người rất hiệu quả. Vừa nghe xong, tôi cảm thấy rất phấn khích, giống như tìm được báu vật, tôi đuổi theo và bảo họ dạy tôi. Trong đó có một giáo viên dạy ở trường trung học ở thị trấn đã giới thiệu cho tôi một chị ở cùng làng với tôi, bảo tôi tìm đến chị ấy để học công.
Sau khi nghe băng thu âm bài giảng Pháp của Sư phụ trong vài ngày, tôi vẫn chưa bắt đầu học các bài công pháp, mà tôi đã cảm thấy như mình trở thành một người khác, tất cả bệnh tật khiến tôi phiền não trong nhiều năm đều không cánh mà bay, tôi đã lấy lại sức sống. Cảm giác toàn thân nhẹ nhàng không có bệnh đó thực sự rất mỹ diệu, tôi cảm thấy hết sức hạnh phúc, tôi không thể diễn tả được lòng biết ơn đối với Sư phụ và Đại Pháp. Trước đó tôi đi tay không mà vẫn rất mệt, bây giờ tôi có thể dễ dàng vác một bao lương thực lớn ra ngoài để bán. Tôi bị bệnh hơn mười năm, tốn biết bao nhiều tiền, uống biết bao nhiêu thuốc mà vẫn không khỏe, nhưng thật không ngờ, Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi có một cơ thể tráng kiện mà không cần tốn một xu nào, kỳ tích này khiến những người trong làng mở mang tầm mắt trước Pháp Luân Đại Pháp. Hàng xóm thấy sự thay đổi của tôi khiến họ không ngớt kinh ngạc, mọi người đều dặn dò tôi: “Chị phải luyện tốt môn công pháp này đấy, hãy nhớ lại trước đây chị đã từng như thế nào.”
Những người vui mừng nhất là chồng và hai con trai của tôi, gia đình chúng tôi lại có tiếng cười, không còn mặt mày ủ dột giống như trước đây. Con trai không cần lo lắng mẹ sẽ bị con ma bệnh tật bắt đi nữa. Chồng cũng có tôi giúp đỡ, nhẹ nhõm rất nhiều, cảm thấy có lối thoát, cuộc sống tràn đầy hy vọng. Tôi đến nhà đồng tu để nghe băng thu âm bài giảng Pháp của Sư phụ, chồng đến đón tôi và anh cũng ngồi kế bên để nghe giảng. Càng nghe thì anh càng cảm thấy Sư phụ giảng rất hay, và anh cũng bước vào tu luyện. Khi mới tu luyện được vài ngày, anh đã cai bỏ thói quen hút thuốc trong nhiều năm. Cả hai con trai đều rất ủng hộ chúng tôi tu luyện.
3. Đến Bắc Kinh để nói lời công bằng cho Đại Pháp
Kể từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, bốn người trong gia đình chúng tôi đắm mình trong ánh hào quang của Đại Pháp, hết sức vui vẻ. Thật đáng tiếc, hoàn cảnh tốt đẹp không lâu, tôi đắc Pháp được ba tháng thì đến tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân xuất phát từ tâm lý tật đố biến thái của kẻ tiểu nhân, phát động cuộc bức hại chưa từng thấy đối với Pháp Luân Đại Pháp, phát động tất cả công cụ tuyên truyền để tung tin đồn và bôi nhọ Pháp Luân Công, đối với các học viên Pháp Luân Công thiện lương, họ tiến hành bắt cóc, bắt giữ, đưa vào trại lao động, kết án, đánh đập tàn bạo v.v.
Bất chấp cả nước ở trong bầu không khí khủng bố của cuộc đàn áp tà ác tại thời điểm đó, tôi và chồng vẫn kiên trì tu luyện. Cán bộ thôn đến nhà tôi để yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện, chồng tôi đã dùng chính nghĩa để nói với họ: “Pháp Luân Công dạy làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn có gì sai à? Tất cả các anh đều biết vợ tôi trước đây bệnh tật khắp người, bây giờ cô ấy tráng kiện đến thế này thì các anh cũng thấy rồi. Vì vậy chúng tôi nhất định sẽ kiên trì tu luyện tiếp, các anh dám không để chúng tôi tu luyện, lỡ bệnh của vợ tôi tái phát thì tôi sẽ đưa cô ấy đến nhà của các anh đó.” Sau khi chồng tôi nói xong, mặt mày của họ ủ dột và rời đi.
Tháng 5 năm 2000, tôi xem thấy tin tức các học viên Pháp Luân Công đến Bắc Kinh thỉnh nguyện trên truyền hình, tôi nghĩ mình cũng là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đã ban cho mình cuộc đời mới, bây giờ Đại Pháp và Sư phụ bị vu khống, mình nhất định phải đến Bắc Kinh để tìm chính quyền và nói lời công bằng, trả lại sự trong sạch cho Sư phụ của mình và Đại Pháp. Khi ấy, tôi không hề sợ hãi, chồng cũng rất ủng hộ tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, nên tôi yên tâm đến Bắc Kinh, hai con trai đã có chồng chăm sóc. Tôi chưa từng đi xa, và cũng không có học vấn, nên tôi đến Bắc Kinh cùng một đồng tu trẻ tuổi. Khi nghĩ tới Đại Pháp tốt đến thế mà bị ĐCSTQ phỉ báng độc ác như vậy, tôi thấy rất khó chịu, ngồi trên xe lửa cả ngày không muốn ăn cơm.
Khi vừa đến Thiên An Môn thì chúng tôi bị công an chặn lại, công an hỏi tôi có luyện Pháp Luân Công hay không. Tôi trả lời: “Pháp Luân Công dạy làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi trước đây bệnh tật khắp người, hơn mười năm cũng không chữa được, tôi luyện Pháp Luân Công mới có vài ngày mà tất cả bệnh đều được chữa lành. Sư phụ của chúng tôi bị vu oan.” Công an nói: “Chúng tôi biết các chị là người tốt, các chị về đi.” Sau đó, chúng tôi bị công an địa phương bắt về và bị giam giữ ở trại tạm giam trong một tháng. Ở trại tạm giam, tôi cũng nói cho công an ở đó và những người khác bị giam giữ trong cùng phòng giam biết sự mỹ hảo của Đại Pháp, tôi nói với họ rằng Đại Pháp dạy làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn và chúng tôi bị vu oan, Đại Pháp và Sư phụ là trong sạch. Trong quãng thời gian tôi bị giam giữ, chồng tôi không ngại nguy hiểm nhiều lần đến trại tạm giam để thăm tôi, anh đã khích lệ tôi rất nhiều.
4. Tất cả hơn 60 người thân họ hàng của tôi đều tin và ủng hộ Đại Pháp
Sau khi trở về nhà từ trại tạm giam, hàng ngày tôi đều kiên trì học Pháp và luyện công, sau đó tôi cùng chồng và con trai nhỏ ra ngoài để tặng tài liệu chân tướng, đồng thời chúng tôi còn nói cho họ hàng bạn bè và hàng xóm xung quanh biết sự mỹ hảo của Đại Pháp. Mọi người đều cảm nhận được sự siêu thường của Đại Pháp thông qua sự thay đổi của tôi, mọi người đều rất tin Đại Pháp, chị hai và chị ba cũng lần lượt tu luyện Đại Pháp. Mỗi khi họ hàng tụ họp với nhau, tôi đều mang theo tài liệu chân tướng và thẻ bình an để giảng chân tướng cho họ hàng bạn bè đến dự tiệc. Nhà mẹ ruột của tôi có tổng cộng mười anh chị em, tất cả các thành viên trong gia đình họ đều minh bạch chân tướng và đồng ý làm tam thoái. Vậy nên, mọi người đều đắc phúc báo khác nhau.
Một lần nọ, khi con trai lớn lái xe qua ngã tư, một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa chạy xuống dốc, tông vào cháu khiến xe lật chổng lên trời, trong khoảnh khắc trước khi bị tông, con trai kêu lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Xe của cháu hoàn toàn biến dạng, mọi người có mặt xung quanh đó đều cho rằng cháu không thể cứu được. Thật không ngờ, cháu không bị thương, bất kể trên mặt cháu dính đầy mảnh kính vỡ, nhưng không có vết thương nào, cháu chỉ lấy tay gạt nhẹ chúng xuống.
Cháu gái nhỏ cũng từng có lần suýt chết. Một người đàn ông lái xe mô tô tông vào cháu, và chiếc xe đè lên bắp chân của cháu, để lại một vết cắt rất sâu trên quần, cả người lẫn xe nặng gần 150 kg, xương cẳng chân rất yếu, người lớn cũng khó tránh bị gãy chân, huống chi là một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi, nhưng thần kỳ lắm, cháu gái không bị thương.
Cháu trai nhỏ rất tin và ủng hộ Đại Pháp, từ khi còn nhỏ, cháu đã cùng chúng tôi ra ngoài tặng tài liệu. Sau khi lớn lên, cháu có công việc rất thuận lợi. Công ty cử cháu làm nhân viên kỹ thuật ở hải ngoại, cháu không quên nói cho bạn bè trong ngành kỹ thuật và những người ngoại quốc biết về sự mỹ hảo của Đại Pháp. Sau khi hợp đồng kết thúc, tất cả những nhân viên khác đều bị sa thải, công ty chỉ giữ lại cháu, đó là điều mà các đồng nghiệp của cháu mơ ước, bởi vì mức lương ở hải ngoại cao gấp mấy lần mức lương ở trong nước. Một lần nọ, khi về nhà nghỉ ngơi, cháu ngồi song bàn nhưng ngồi không được, cháu tự nói với mình: “Từ đây trở đi mình cũng muốn tu luyện, nhưng ngồi song bàn không được thì phải làm sao?” Cháu thường nghe Sư phụ giảng Pháp, và nghiêm túc yêu cầu bản thân làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Một lần khác, khi đến siêu thị mua đồ, siêu thị thối dư tiền cho cháu, sau khi về nhà, cháu mới phát hiện và lập tức mang trả lại cho siêu thị.
Một lần nọ, cháu gái và cháu rể lái xe chở hàng nhỏ, do không cẩn thận nên xe rơi xuống từ một con dốc rất cao, mặc dù chiếc xe không thể sửa được, nhưng cả hai cháu không hề bị thương. Cháu rể giơ thẻ bình an mà tôi đã tặng cháu lên và vui mừng nói: “Nhờ cháu mang theo tấm thẻ này, Sư phụ Đại Pháp đã cứu mạng của cháu! Cảm tạ Sư phụ!” Hễ hai cháu gặp ai thì đều nói Đại Pháp rất thần kỳ. Cháu rể mở một công ty nhỏ, cháu kể cho nhân viên nghe sự thần kỳ của Đại Pháp mà đích thân mình trải nghiệm, và giúp họ làm tam thoái.
Một lần nọ, tôi nghe nói anh hai của mình sắp 90 tuổi đột nhiên bị bệnh nằm liệt giường, không thể ăn gì trong hai mươi mấy ngày, phải truyền dịch để duy trì sự sống. Tôi nhanh chóng mang tài liệu chân tướng đến nhà anh, bảo anh thành tâm kính niệm chín chữ chân ngôn và thoái Đảng. Tôi nói: “Anh hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, khi em đến thăm anh lần tới, thì anh sẽ khỏe thôi.” Vài ngày sau, tôi đến thăm anh, anh vui mừng nói: “Rất linh nghiệm. Sau khi em về, anh bắt đầu niệm, ngày hôm sau anh có thể ăn được, bây giờ anh đã hoàn toàn khỏe rồi.” Cho đến hôm nay, anh hai rất khỏe mạnh, anh thường nói với người khác: “Sư phụ Đại Pháp rất tốt! Đại Pháp rất thần kỳ! Không giống như chính quyền vu khống đâu.”
5. Tôi truyền đạt phúc âm của Đại Pháp cho thế nhân
Sau khi tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi nghĩ, Đại Pháp tốt đến thế, mình không thể cho phép ĐCSTQ tùy tiện tung tin đồn và phỉ báng như vậy được, mình phải nói cho thế nhân biết sự thật. Tại thời điểm đó, chúng tôi cũng chưa có tài liệu chân tướng được in đàng hoàng. Tôi viết ra giấy những thần tích của Đại Pháp xảy ra với mình rồi tặng cho thế nhân. Nhưng cửa tiệm photocopy được thông báo rằng tất cả tài liệu liên quan đến Pháp Luân Công đều không được in. Tôi đã viết tay hết lần này đến lần khác, tôi cũng không biết mình viết được bao nhiêu tờ. Về sau khi có tài liệu chân tướng được in đàng hoàng, thì tôi mới thảnh thơi hơn.
Sau một quãng thời gian tặng tài liệu, tôi nghĩ mình còn phải giảng chân tướng trực diện cho thế nhân. Tôi là người có tính cách hướng nội, trời sinh không thích nói chuyện, đặc biệt là không giỏi nói chuyện với người lạ, hễ nói thì tôi sẽ đỏ mặt, mới đầu tôi thực sự không biết nên mở miệng như thế nào, tôi ra ngoài và lượn một vòng nhưng vẫn không thể mở miệng [nói chuyện], mua rau xong thì tôi lại về nhà. Tôi thấy rất hối hận. Tôi tự hỏi đi hỏi lại: “Mình có phải là đệ tử Đại Pháp không? Mình có nghe lời Sư phụ không? Sư phụ kêu đi cứu người, mình đã làm chưa?” Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi hạ quyết tâm không những phải làm, mà còn phải làm thật tốt, tôi nhất định phải đột phá chướng ngại này.
Ngày hôm sau, tôi lại ra ngoài để giảng chân tướng. Tôi ngượng ngùng nói cho bà chủ bán rau biết Đại Pháp tốt đến thế nào, tôi được ích lợi đến thế nào, bây giờ thiên tai nhân họa nhiều đến thế, tôi nói cho bà nghe bí quyết để được bình an, đó là ghi nhớ chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Bà rất đón nhận, cuối cùng tôi bảo bà làm tam thoái để xóa bỏ ấn thú, bà nói bà từng đeo khăn quàng đỏ, sau đó bà vui vẻ chấp nhận làm tam thoái. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thật không ngờ mọi việc suôn sẻ đến vậy. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ mình.
Một lần nọ, tôi gặp một người phụ nữ đẩy xe bán bánh bò trên đường, chị ấy nói với tôi: “Chị mua giúp tôi bánh bò nhé, sắp trưa rồi mà tôi chưa bán được cân nào.” Tôi nghĩ chị ấy nhất định là người có duyên do Sư phụ an bài, tôi chắc chắn phải cứu chị. Tôi nói: “Vậy chị cân cho tôi một chút bánh bò nhé.” Khi vừa cân xong, tôi còn chưa trả tiền, thì lập tức có một nhóm người đến và mua hết bánh bò, chị ấy nhanh chóng gọi điện cho người nhà giao hàng đến. Tôi nói: “Chị có biết lý do tại sao ban đầu bánh bò của chị bán không được, nhưng sau khi tôi đến mua bánh của chị thì đột nhiên chị lại bán đắt đến thế không? Là vì tôi là người tu Pháp Luân Đại Pháp, mang đến cho chị phúc phận.” Sau đó, tôi tiếp tục kể cho chị nghe sự mỹ hảo của Đại Pháp và sự thật mà đích thân tôi đã được ích lợi, nói cho chị biết thiên lý không thể dung thứ ĐCSTQ bức hại những người thiện lương, Thiên thượng sẽ trừng phạt nó, [chị] cần phải thoát ly các tổ chức của nó để xóa bỏ ấn thú thì mới được bình an. Tôi còn nói về Tàng tự thạch, và bảo con gái chị tự mở điện thoại để tìm kiếm về Tàng tự thạch. Cuối cùng cả ba thành viên trong gia đình của chị đều đã rút khỏi các tổ chức của tà đảng. Còn có rất nhiều ví dụ giống như vậy nữa, đó là những người bán rau, bán gạo và bán tạp hóa, vốn dĩ kinh doanh không được, nhưng sau khi tôi đến giảng chân tướng thì họ lập tức kinh doanh rất tốt.
Vào một ngày mưa to gió lớn, tôi tưởng trời mưa thì ngoài đường sẽ không có người, nên tôi không muốn ra khỏi nhà. Nhưng khi nghĩ lại, tôi thấy ý niệm này không đúng, trời mưa thì mình không cứu người à? [Tôi nghĩ,] cứu được một người cũng tốt. Và tôi vẫn quyết định đi giảng chân tướng. Sư phụ thấy cái tâm cứu người của tôi, nên Ngài đã an bài người có duyên đến bên cạnh tôi, hôm đó tôi chỉ cần nói vài câu thì người ta chấp nhận làm tam thoái, trong hai ba giờ đã có 11 người làm tam thoái.
Một lần nọ, tôi đến khu chợ ở thị trấn khác, trời khá nóng, có vài người phụ nữ đang ngồi nghỉ mát ở bên đường, tôi qua đó và chào hỏi họ: “Mấy chị em đang ngồi nghỉ mát à. Hôm nay trời nóng nhỉ! Chúng ta có duyên gặp nhau. Bây giờ thiên tai nhân họa nhiều lắm, tôi nói cho các chị em nghe bí quyết để được bình an nhé. Cách làm rất đơn giản, hơn nữa không tốn một xu nào. Bí quyết đó là thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.” Họ nửa tin nửa không. Ngay lúc ấy, một phụ nữ trung niên đi ngang và nói với họ: “Cách đó hay lắm, rất linh nghiệm. Tôi cũng có một cái này.” Chị lấy từ trong túi ra một tấm thẻ bình an và bắt đầu niệm chín chữ chân ngôn trên đó. Kết quả là, tất cả mọi người đều tìm tôi để xin thẻ bình an, sau khi lấy thẻ thì họ bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và mọi người đều làm tam thoái bằng tên thật của mình. Mấy chị em đồng thanh nói cảm ơn tôi. Tôi đáp lại: “Nếu mọi người muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Sư phụ của tôi nhé. Sư phụ bảo chúng tôi cứu người đó.” Khi sắp rời đi, tôi bảo họ sau khi về nhà hãy nói thân nhân niệm chín chữ chân ngôn và chỉ họ cách làm tam thoái.
Một lần nọ, khi đến một cửa hàng giày da, tôi hỏi bà chủ: “Bà vẫn kinh doanh tốt chứ?” Bà nói kinh doanh không tốt lắm. Tôi nói: “Tôi nói cho chị nghe một tin tốt lành nhé, thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội của đảng cộng sản thì sẽ được bình an.” Bà hỏi tôi: “Tại sao tôi phải làm tam thoái?” Tôi trả lời: “Tôi lấy một ví dụ nhé. Đảng cộng sản giống như một cái cây, chị tham gia vào các tổ chức của nó thì chị là một cái lá của nó, gốc cây đã thối rữa rồi, chiếc lá như chị không nhanh chóng rời khỏi cây thì chị sẽ chết theo nó, phải không? Chị thoát ly nó thì được bình an, Thần Phật sẽ coi sóc chị.” Bà chủ vui mừng nói: “Được rồi, tôi sẽ thoát ly nó.” Bà kêu tôi nán lại dùng bữa, và nói cảm ơn tôi lần nữa. Tôi nói: “Chị không cần cảm ơn tôi. Sư phụ của tôi bảo chúng tôi cứu người. Chị cảm ơn Sư phụ của tôi nhé!” Bà nói: “Được rồi. Xin cảm ơn Sư phụ!”
Trên đường về, tôi gặp một người phụ nữ trung niên, tôi nói: “Chào em gái. Quần áo của em trông rất tao nhã.” Cô rất vui và nói: “Cảm ơn chị!” Tôi nói tiếp: “Có duyên gặp nhau, chị nói cho em nghe một việc tốt nhé: thành tâm niệm chín chữ chân ngôn thì tất cả mọi việc đều suôn sẻ và bình an.” Cô hỏi tiếp: “Có thật không chị?” Tôi nói: “Chân-Thiện-Nhẫn là Phật Pháp, Pháp Luân Công dạy làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Pháp Luân Công hồng truyền đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới, người dân trên thế giới rất thích môn này. Chỉ có đảng cộng sản truyền bá giả-ác-đấu và không thể thừa nhận Chân-Thiện-Nhẫn nên nó mới bức hại người tốt, vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn là Giang Trạch Dân vu oan và hãm hại [Pháp Luân Công]. Tu luyện Đại Pháp quy định rõ ràng không được sát sinh, hơn nữa trong sách Đại Pháp nói rõ tự sát là có tội, học viên Pháp Luân Công chân chính làm sao có thể tự sát được? Ngoài ra, hiện trường của vụ tự thiêu có vô số sơ hở, ai thấy cũng biết đó là giả. Chai nhựa chứa đầy xăng không hề bị biến dạng dưới ngọn lửa mấy trăm độ. Mặc dù toàn thân người ta bốc cháy, nhưng đầu tóc không hề bị cháy, em có tin không?” Cuối cùng cô ấy nói: “Đảng cộng sản quá bại hoại! Em thoát ly nó thôi.” Cô còn nói, kể từ đó, mỗi lần gặp tôi, cô đều cảm thấy giống như thân nhân lâu ngày gặp lại, ngoài ra cô cảm thấy rất thư thái trong mấy ngày liền sau khi gặp tôi. Cô cũng thường xuyên dẫn họ hàng bạn bè của mình đến để làm tam thoái.
Hàng ngày, tôi đều kiên trì ra ngoài để giảng chân tướng. Trong hơn mười năm, ít nhất cũng có hơn 15.000 người đã tam thoái. So với các đồng tu tinh tấn, tôi còn cách rất xa, và cách yêu cầu của Sư phụ còn xa hơn nữa! Nhưng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực làm tốt ba việc, làm một đệ tử chân tu, viên mãn cùng Sư phụ trở về nhà. Cuối cùng, hơn 60 thành viên trong gia tộc nhờ tôi thay họ gửi lời vấn an đến Sư phụ, cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ từ bi vĩ đại! Mong Sư phụ sớm ngày về nước!
(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org )
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/5/28/【慶祝5.13】全家族65人都相信法輪大法好-477619.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/2/218434.html
Đăng ngày 17-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.