Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-02-2024]

Đã một năm kể từ khi đồng tu A ở địa phương tôi qua đời vì nghiệp bệnh. Trong một năm qua, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, tôi lại không khỏi nghĩ đến cô ấy, và đôi khi, nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi cảm thấy tiếc nuối cho cô và tôi nhận ra mình từng quá dựa dẫm vào cô ấy. Mỗi khi không vượt được quan về tâm tính, tôi tìm gặp cô ấy, mỗi khi cần viết bài tâm đắc thể hội, tôi tìm đến cô ấy, mỗi khi cần sửa bài chia sẻ, tôi cũng tìm đến cô, bất cứ có việc lớn nhỏ gì, tôi cũng tìm gặp cô ấy. cựu thế lực đã lợi dụng cái tình này của tôi mà kéo tôi xuống, khiến tôi luôn uể oải và không khởi lên được. Lẽ ra tôi phải nhìn rõ ra vấn đề để loại bỏ chấp trước này, nhưng tôi đã không làm được.

Chúng tôi ở vùng nông thôn, và đồng tu A luôn giúp đỡ các học viên khác trong làng, kể cả sau khi cô ấy chuyển đến Thành phố vài năm trước. Chúng tôi tiếp tục dựa dẫm vào cô, mỗi khi Sư phụ Lý công bố kinh văn mới, hoặc có việc nghiêm trọng gì xảy ra, cô ấy luôn thông báo kịp thời cho chúng tôi. Cô ấy cũng giúp chúng tôi trong các hạng mục giảng chân tướng và hỗ trợ chúng tôi trong vụ kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân.

Đặc biệt là khi Pháp hội Trung Quốc trên Minghui.org kêu gọi gửi bài chia sẻ tâm đắc thể hội tu luyện, ban đầu, không ai trong số các học viên ở thôn chúng tôi muốn viết và cũng ngại viết. Đồng tu A đã tận tình giải thích cho chúng tôi về tầm quan trọng của việc viết bài và giúp chúng tôi gửi bài đi. Mỗi lần đều được hơn 10 bài chia sẻ. Cô ấy đã hiệu chỉnh đi hiệu chỉnh lại các bài viết của chúng tôi cho đến khi đọc lên thấy ổn hơn. Tấm lòng vị tha của cô ấy khiến tôi rất cảm động.

Sau khi đồng tu A qua đời, các học viên trong nhóm học Pháp quyết định vẫn gửi các bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện cho Pháp hội lần thứ 20 trên Minghui.org. Chúng tôi cần loại bỏ sự phụ thuộc của chúng tôi vào cô ấy, trở nên thành thục hơn, và bước trên con đường tu luyện của chính mình. Cựu thế lực không muốn chúng tôi tạo nên một chỉnh thể và muốn kéo chúng tôi xuống. Nhưng chúng tôi tin rằng quá trình viết bài chia sẻ sẽ thanh trừ các nhân tố tà ác.

Trước kia đồng tu A đã giúp chúng tôi rất nhiều khi chỉnh sửa các bài viết của chúng tôi. Tôi chỉ thay đổi một vài câu rồi chuyển các phần khó mà tôi không hiểu rõ cho cô ấy. Cô ấy thậm chí còn ghép các câu không hoàn chỉnh với nhau để cho dễ đọc hơn.

Giờ thì tôi trở thành nhân vật chính hiệu chỉnh bài chia sẻ của các học viên. Có lần tôi cùng lúc nhận được bài của hai đồng tu gửi đến. Một trong số họ viết bằng chữ viết tay rất đẹp, lời văn lưu loát, nhưng quên mất tiêu đề. Sau khi thêm tiêu đề, tôi cảm thấy bài viết vẫn thiếu một điều gì đó và phát hiện ra có quá ít về quá trình tu tâm của cô ấy.

Đầu tôi rất đau và cứ trướng lên khi tôi cố gắng biên tập bài viết này. Tôi liền hướng nội để xem xét trạng thái hiện tại của mình. Tôi đang chịu rất nhiều áp lực và thấy lúng túng khi chỉnh sửa bài viết, băn khoăn rằng đồng tu này nhiều tuổi hơn tôi và tu tốt hơn tôi. Rất khó để tôi đưa ra những gợi ý bởi vì ý tưởng của tôi có thể không đúng. Sau khi chỉnh sửa được một nửa, tôi rất căng thẳng và không thể tĩnh xuống được.

Tôi nghĩ giá mà có đồng tu mới mất ấy ở đây, tôi đã quá dựa dẫm vào cô ấy. Không có sự hỗ trợ của cô, tôi khó mà đưa ra các quyết định.

Tôi gạt nước mắt để xem bài chia sẻ còn lại. Các từ thì tôi hiểu, nhưng cả câu lại không thông. Bài viết thiếu nội dung về việc tu tâm cứu người, và có nhiều đoạn diễn đạt mơ hồ không rõ. Tôi muốn nhờ đồng tu viết bài sửa lại, nhưng tôi lại băn khoăn. Hướng nội tìm, tôi nhận ra tâm không kiên nhẫn, tâm sợ phiền, đó là do tư tâm tạo thành.

Sau đó, tôi vẫn đến gặp đồng tu tác giả của bài chia sẻ thứ hai để thảo luận về hai bài viết và nhờ cô ấy trao đổi với đồng tu viết bài chia sẻ còn lại. Tôi cho cô ấy biết rằng tôi có thể sai nhưng có đề xuất rằng họ hãy viết ra các trải nghiệm của bản thân trong việc giảng chân tướng cứu người, cũng như một số Thần tích mà họ từng thể nghiệm. Cô ấy vui vẻ đồng ý. Tôi nói tiếp rằng tôi không giỏi việc biên tập bài, nhưng chúng ta là một chỉnh thể, nên tôi phải làm việc chăm chỉ để đạt được các yêu cầu của Sư phụ.

Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ những lo lắng bắt nguồn từ các chấp trước con người trong trường không gian của mình. Đồng tu kia đã quay lại chỗ tôi, nói rằng trước đó cô nghĩ không đủ khả năng viết bài và đó là nguyên nhân tại sao cô ấy miêu tả mọi thứ chỉ trong một vài câu. Sau đó, cô đã viết lại bài chia sẻ của mình một cách cẩn thận, và mọi việc diễn ra suôn sẻ. Tâm tôi cảm thấy bừng sáng và tràn ngập niềm vui mà trước đây chưa từng có.

Trong mấy ngày đầu khi mới đăng lời kêu gọi gửi bài chia sẻ, tôi ngồi trước máy tính, nhớ đến đồng tu đã qua đời mà nước mắt tuôn rơi. Rồi tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Con người sống là vì tình, cũng chính là nói con người bị ngâm trong tình rất khó thoát khỏi, không thể rời bỏ tình thì tu luyện không nổi, đề cao không nổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998]).

Những gì Sư phụ không muốn hay không thừa nhận, tôi cũng không cần. Tôi phải hiệu chỉnh tất cả các bài viết một cách tận tâm và giúp các đồng tu trình lên Sư tôn những bài thi thỏa đáng. Qúa trình hiệu đính bài viết cũng là quá trình tu luyện bản thân. Tôi nhận ra trách nhiệm phải làm hết sức của mình, như thế tôi có thể giảm bớt gánh nặng cho học viên biên tập tiếp theo.

Trong quá trình sửa bài chia sẻ trong mấy ngày qua, tôi đã vứt bỏ được nhiều chấp trước, như tình đồng tu, tâm ỷ lại, tâm sợ mất thể diện, tâm ngại ngùng. Tôi cũng cảm nhận rõ rằng tâm ỷ lại của tôi vào đồng tu đã qua đời dần dần phai nhạt, và cuối cùng tôi đã thoát khỏi tình huống khó khăn mà cựu thế lực đã lợi dụng cái tình để lôi tôi xuống. Ngoài ra, tôi đã tu xuất chính niệm để phối hợp với các đồng tu cũng nhau viên dung chỉnh thể.

Một trải nghiệm khác mới đây đã khẳng định với tôi rằng Sư phụ lúc nào cũng ở bên để hỗ trợ các đệ tử có chính niệm. Vào tối ngày 26 tháng 8, khi nhóm học Pháp của chúng tôi đang phát chính niệm, khi tôi đang đơn thủ lập trưởng thì đầu gối bên phải của tôi bắt đầu đau. Tôi cố gắng bỏ qua cơn đau, nhưng nó trở nên quá tệ đến mức tôi không thể chịu đựng được sau 8 phút. Tôi muốn bỏ chân xuống để làm giảm cơn đau, nhưng lúc đó nghĩ: “Không! Mình mà động đậy thì sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người. Khoảnh khắc hiện giờ là rất quan trọng trong cuộc chiến chính tà này. Xin Sư phụ gia trì cho con phát chính niệm, diệt trừ tà ác can nhiễu”.

Cơn đau ở đầu gối tôi nhẹ đi ngay lập tức, chỉ còn lại một chút. Tôi lặng lẽ phát chính niệm xong trong 15 phút. Chỉ cần đệ tử có chính niệm đầy đủ, hết thảy đều do Sư phụ làm, và Sư phụ luôn ở bên đệ tử.

Có điều gì thiếu sót, xin các đồng tu vui lòng chỉ giúp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/24/473391.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/5/216892.html

Đăng ngày 18-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share